Hạ Ảnh ngồi ở ngoài phòng bệnh, hiện tại Kiều Ảnh là bệnh nhân phòng bệnh nặng, ý chính là... Còn có thể có nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ đến đây Hạ Ảnh thì ôm đầu trở nên trầm tư

Lộp lộp lộp — cộp cộp cộp —

Đột nhiên, Hạ Ảnh nghe thấy rất nhiều người di chuyển về phía bên này, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Kiều Hàn... Cả ánh mắt của người cũng dữ tợn mấy phần. Kiều Hàn cũng nhìn thấy Hạ Ảnh, nhưng nhìn nàng một bộ dạng tức giận thực sự cảm thấy kì lạ

Kiều Hàn đứng trước cửa, vừa định đi vào, lại bị Hạ Ảnh ngăn cản

"Ngươi tới làm cái gì!" Âm thanh Hạ Ảnh vô cùng hung dữ, hoàn toàn mất hết ôn nhu của bình thường. "Đến thăm con gái ta" Kiều Hàn cũng rất không khách khí hung hăng lại. Không để ý ngăn cản của Hạ Ảnh, cất bước đẩy cửa ra, Hạ Ảnh cũng cực nhanh đi vào, Kiều Hàn muốn dựa gần chút để nhìn Kiều Ảnh, lại bị Hạ Ảnh đột nhiên dùng súng chỉa lấy đầu. Mà một đám người Kiều Hàn mang đến nhìn thấy Hạ Ảnh lấy ra súng, cũng nhanh chóng vây lấy dùng súng chỉa về phía nàng. Không khí trong cả căn phòng đều đang im lặng. Cũng chỉ có Hạ Tư Nghi ở bên ngoài choáng váng


Qua rất lâu Kiều Hàn mới mở miệng "Tại sao" Âm thanh lạnh tanh, hai chữ câu hỏi, nói ra trái lại như là câu trần thuật

"Hừ, Kiều gia chủ chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trực tiếp một chút, Kiều gia các ngươi đối với huyết mạch duy nhất, đều phải lạnh lùng hạ sát thủ như vậy sao!" Tức giận của Hạ Ảnh càng ngày càng sâu, cây súng chỉa đầu Kiều Hàn cũng càng ngày càng nặng

"Ý gì!" Kiều Hàn triệt để nổi giận rồi, hoàn toàn không để ý cây súng Hạ Ảnh chỉa trên đầu mình, trực tiếp chính diện quay qua

Hạ Ảnh lấy điện thoại di động ra "Đây là dấu ấn trên người của người ngày hôm qua ám sát Kiều Ảnh, có phải là của Kiều gia các ngươi!" Kiều Hàn nhìn bức ảnh một chút, hai tròng mắt trợn lên càng lúc càng lớn. Xác thực trên người sát thủ Kiều gia đều sâm ấn ký này. Hơn nữa thủ pháp dấu ấn rất đặc thù, là người ngoài học không được. Cho nên thật giả vừa nhìn có thể nhìn ra. Kiều Hàn lại quay người nhìn Kiều Ảnh một chút, tiếp theo sãi bước đạp giày cao gót, đi ra ngoài cửa. Tức giận trên mặt một chút cũng không tiêu, thậm chí càng thêm nặng.

Kiều gia


Kiều Hàn trở lại Kiều gia, trực tiếp đi tới phòng của Kiều Y Kỳ, cạch — cửa phòng bị đột nhiên đá văng, Kiều Y Kỳ giật mình

"Mẹ..." Đùng — chưa kịp đợi Kiều Y Kỳ nói xong một câu, Kiều Hàn liền lấy ra súng bắn tới, đùng đùng đùng — lại là ba súng. Đùng đùng —đùng đùng đùng đùng —cạch cạch — Kiều Hàn như là điên rồi, điên cuồng nổ súng với tay trái Kiều Y Kỳ, mãi đến tận không còn viên đạn. Cánh tay trái Kiều Y Kỳ máu thịt be bét, nhưng nàng không nhúc nhích, nhìn Kiều Hàn. Đột nhiên "Ha ha ha ha! Kiều Hàn ta vẫn là lần đầu tiên thấy loại dáng dấp này của ngươi! Ha ha ha ha! Làm sao vậy? Huyết mạch duy nhất của Kiều gia không còn rồi sao? Ha ha ha ha!" Kiều Y Kỳ điên cuồng cười nói đến đây lời này

"Kiều Ảnh không chết" Kiều Hàn lạnh lùng nhìn Kiều Y Kỳ

"Ha ha ha! Làm đến ba lần, cũng chưa chết sao? Thực sự là mạng lớn a!" Kiều Y Kỳ vừa cười, vừa phát điên

"Cái gì! Ba lần!" Kiều Hàn lại một lần nữa kinh ngạc trừng hai mắt

"Kiều gia chủ, không biết sao? Ha ha ha ha!" Kiều Y Kỳ càng thêm nở nụ cười càn rỡ

Hết chương 29

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương