Phế Thê Trùng Sinh
-
Chương 188: Bạo cốt
Edit + beta: Iris
Linh Mạch Hàn cách khá xa, muốn cứu cũng không kịp.
Ngay sau đó, "keng - -" một tiếng, Hắc Âm bỗng xuất hiện phía sau Ô Nhược, dùng kiếm cản người đánh lén lại.
Ô Nhược rùng mình, nhanh chóng lăn ra bên cạnh, đồng thời xoay người nhìn người đánh lén mình, Hắc Âm bị người đó đánh bay ra ngoài.
Cậu nhìn kỹ lại thì thấy người đánh lén chính là Ô Úy Tuyết.
Trong mắt Ô Úy Tuyết lấp đầy tơ máu và hận ý âm độc, điều khiển tất cả pháp khí công kích Ô Nhược, nhanh chóng ngưng tụ linh lực muốn một chiêu đánh chết Ô Nhược.
Ô Nhược vội lấy ra năm pháp khí cản lại công kích.
Đáy mắt Ô Úy Tuyết hiện lên kinh ngạc: "Trên người ngươi sao lại mang theo nhiều pháp khí như vậy?"
Hồi nãy nàng thấy Ô Nhược lấy vài pháp khí ra chặn lại sóng linh của Tu Quân, bây giờ sao còn có thể lấy ra nhiều pháp khí phòng ngự đến vậy?
Ô Nhược cười lạnh: "Trên người ta còn rất nhiều pháp khí phòng ngự mà Tuyển Dực luyện chế cho ta, ngươi có muốn xem thử không?"
Lời này hoàn toàn chọc giận Ô Úy Tuyết, khiến nàng nhớ lại cú lừa hôm thành thân, không khỏi nhìn xuống bụng mình, đã hơn một tháng nàng không có kinh nguyệt, chẳng lẽ...
"Ô Nhược, ta muốn gϊếŧ ngươi!" Nàng lấy lại tinh thần, dùng hết sức đánh thẳng vào pháp khí trước mặt Ô Nhược.
"Ô Nhược, cẩn thận - -" Linh Mạch Hàn vội kêu lên, chỉ thấy đầu ngón tay Ô Nhược ngưng tụ linh lực, nhanh chóng vẽ ra kết giới chặn lại công kích của Ô Úy Tuyết.
Ô Úy Tuyết sửng sốt, khó tin nhìn cậu: "Ngươi, ngươi chỉ là một thuật sư lục giai, sao có thể chặn được công kích của thuật sư bát giai, không thể nào, không có khả năng."
Ô Úy Tuyết không cam lòng lườm Ô Nhược, không ham chiến mà chạy đi.
Người của Linh Mạch Hàn vội đuổi theo.
Linh Mạch Hàn và Hắc Càn chạy đến bên cạnh Ô Nhược: "Ô Nhược, ngươi không sao chứ?"
"Không sao."
Linh Mạch Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến cảnh vừa rồi Ô Nhược có thể chặn lại công kích của thuật sư bát giai, nhướng mày: "Ô Nhược, ngươi..."
Một thuật sư lục giai, sao có thể cản lại thuật sư bát giai được.
Đột nhiên có người hô lên: "Trên người Ô Nhược có bí thuật Ảnh Trộm, chỉ cần gϊếŧ hắn là có thể có được bí thuật Ảnh Trộm."
Mọi người sửng sốt.
Ô Nhược bỗng nhíu chặt mày, người nói là Tu Quân, không ngờ trước khi chết lại tung ra một chiêu này, nhưng đám người Tu Quân là thật sự biết cậu có bí thuật Ảnh Trộm, hay là cố ý bịa đặt mượn tay những thuật sư tham lam để gϊếŧ cậu.
Linh Mạch Hàn đen mặt: "Trước khi chết còn hãm hại người khác, thật ác độc, gϊếŧ hắn."
Hộ vệ không chút do dự đâm vào tim người nọ.
Tuy nói hiện tại trên đường cái không có ai trừ người của Linh Mạch Hàn và người của Ô Nhược, nhưng chỉ cần là thuật sư có linh giai cao chút trốn ở tửu lâu xem đánh nhau, thì sẽ nghe thấy lời của người Tu Quân nói, mọi người sẽ nhịn không được suy đoán thật giả.
Ô Nhược thấy người của Tu Quân đều đã chết hết, lại nói cảm tạ với Linh Mạch Hàn: "Đa tạ Thái Tử giúp thảo dân gϊếŧ chết kẻ địch."
Linh Mạch Hàn mỉm cười: "Không cần khách khí, Ô Nhược..."
"Tiểu Nhược." Một giọng nói trầm thấp ngắt lời Linh Mạch Hàn.
Ô Nhược nghe thấy giọng nói này, khuôn mặt tuyệt mỹ nhanh chóng lan ra nụ cười xán lạn.
Ánh mắt Linh Mạch Hàn co lại, trơ mắt nhìn Ô Nhược vui vẻ chạy đến chỗ xe ngựa trong ngõ nhỏ.
Mành xe ngựa bị vén qua, một cánh tay thon dài hữu lực đỡ Ô Nhược đi vào.
"Hắc Càn, phiền ngươi rửa sạch đường phố cùng Thái Tử." Ô Nhược đặt tay lên bàn tay to lớn kia, bước vào trong xe ngựa, dựa lên người ngồi trong xe: "Sao ngươi lại đến đây? Vết thương trên người ngươi còn chưa tốt lên đâu, lỡ như bị Tu Quân và những người khác theo dõi thì làm sao đây? Có phải ngươi đang lo cho ta không?"
"Có chút không yên tâm." Hắc Tuyển Dực thấy cậu lo lắng thì vui vẻ, không khỏi cong khóe miệng, xuyên qua khe hở màn che, thấy Linh Mạch Hàn đứng tại chỗ nhìn về phía bọn họ, ánh mắt thâm trầm: "Hồi phủ."
"Dạ." Hộ vệ đánh xe ngựa rời đi.
Linh Mạch Hàn dõi theo xe ngựa rời đi, nhíu mày, không hiểu vì sao khi thấy Ô Nhược rời đi cùng trượng phu thì hắn lại cảm thấy khó chịu.
Hắc Càn nói: "Đa tạ Thái Tử hỗ trợ."
May là bọn họ đã bố trí trận pháp phòng ngự từ trước, nếu không phòng ốc hai bên đường cái đã bị đánh sập hết rồi, đến lúc đó Đế Quân sẽ truy cứu trách nhiệm của Thái Tử, dù sao nơi này cũng là đường cái náo nhiệt nhất Hoàng Đô Thành mà, há có thể tùy ý phá hủy.
"Khách khí rồi."
Ô Nhược rời đi, Linh Mạch Hàn cũng không có hứng thú ở lại, dặn dò hộ vệ một chút liền ngồi xe ngựa trở về.
Ô Nhược trở lại Hắc phủ, liền hỏi Hắc Tín: "Đám người Nguyễn Trì Tranh đâu?"
Hắc Tín nói: "Bọn họ bị nhốt trong phòng chứa củi ở hậu viện."
"Canh chừng cẩn thận." Tạm thời Ô Nhược không có tinh lực đi tra tấn đám Nguyễn Trì Tranh, chờ nghỉ ngơi xong, báo thù chuyện kiếp trước cũng không muộn.
Cậu kéo Hắc Tuyển Dực trở lại phòng: "Hồi nãy ngươi nghe thấy không? Đám người Tu Quân làm trò hô hào ta có bí thuật Ảnh Trộm trước mặt nhiều người."
"Ừ." Hắc Tuyển Dực để cậu nằm lên giường.
Ô Nhược nhíu mày: "E rằng mấy ngày tới Hắc phủ chúng ta sẽ gặp không ít phiền toái."
Có một số chuyện cậu vẫn không rõ, đám Tu Quân rõ ràng là kẻ thù của Hắc Tuyển Dực, muốn gϊếŧ thì cũng phải gϊếŧ Hắc Tuyển Dực mới đúng, chỉ cần bắt cậu rồi uy hiếp Hắc Tuyển Dực là được, hà tất phải dồn cậu vào chỗ chết? Tựa như Tu Quân trước khi tự bạo linh điền, rõ ràng hắn có cơ hội chạy trốn nhưng lại chạy ngược lại công kích cậu, thậm chí tình nguyện tự bạo cũng phải gϊếŧ chết cậu, gϊếŧ cậu thì có gì tốt đối với Tu Quân sao? Hay chỉ muốn nhìn Hắc Tuyển Dực thống khổ?
Ô Nhược càng nghĩ càng thấy không thể nào chỉ là để Hắc Tuyển Dực thống khổ, đám Tu Quân đâu biết Hắc Tuyển Dực thích cậu bao nhiêu, có khi gϊếŧ cậu mà Hắc Tuyển Dực lại không đau không ngứa thì sao, hà tất cả phí tâm tư trên người cậu.
"Người nói là kẻ địch của chúng ta, nên chắc là sẽ chỉ có một số ít tin hắn, phần lớn người đều cho rằng hắn mượn tay người khác gϊếŧ ngươi trước khi chết mà thôi." Hắc Tuyển Dực vỗ vai cậu: "Có muốn ăn chút gì đó rồi hẵng ngủ không?"
"Không muốn ăn."
Lúc này, Hắc Âm ở ngoài cửa nói vọng vào: "Phu nhân, Thái Tử cho người báo lại, nói là Ô Úy Tuyết trốn thoát rồi."
"Đã biết." Ô Nhược suy nghĩ chút, lại hỏi: "Hắc Âm, lúc nãy ngươi bị Ô Úy Tuyết đánh một chưởng, không sao chứ?"
"Đa tạ phu nhân quan tâm, thuộc hạ không sao." Hắc Âm nói xong liền rời đi.
Ô Nhược báo lại chuyện hỏi được từ Nguyễn Trì Tranh cho Hắc Tuyển Dực, hỏi: "Ô Úy Tuyết hẳn là trốn đến chỗ Thánh Tử, có cần ép hỏi Nguyễn Trì Tranh là Thánh Tử đang ở đâu, sau đó một lưới bắt hết không?"
Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Thánh Tử có thể mời quỷ sai đến đối phó chúng ta, nhất định đã chuẩn bị xong đường lui, cho dù có biết ở nơi nào thì người của chúng ta cũng không xông vào địa bàn của hắn được."
Ô Nhược nghĩ có khi nơi mà Thánh Tử ở có bố trí đại trận thì đánh mất ý niệm: "Đúng rồi, hồi nãy ta thấy Hắc Càn lấy ra một pháp bảo tên bạo cốt, pháp khí kia lợi hại thế nào? Vì sao Tu Quân lại sợ nó như vậy?"
Lúc đó cậu chỉ lo nhìn Tu Quân, không chú ý hình dáng pháp bảo đó.
Hắc Tuyển Dực giải thích: "Bạo cốt là ta dùng một khúc xương ở ngực của ta và xương của một con đại yêu để luyện ra, bên trong dung hợp một phần năng lực của ta và của yêu thú với nhau, đương nhiên hắn sẽ sợ rồi."
"Xương ở ngực?" Ô Nhược không tin mò tay vào áσ ɭóŧ Hắc Tuyển Dực sờ tới sờ lui, nhưng không phát hiện có chỗ nào bị mất khúc xương.
Hắc Tuyển Dực vội đè cái bàn tay không an phận lại, giọng khàn khàn: "Chỗ xương bị thiếu đã được ta lấy xương của đại yêu khác bổ khuyết rồi."
Ô Nhược vừa lo lắng vừa tò mò nhìn y: "Vì sao ngươi phải lấy xương của mình để làm pháp khí? Không có tài liệu đỉnh cấp nào tốt sao?"
"Vốn dĩ là ta dùng xương của đại yêu thú để luyện pháp khí, nhưng đại yêu cho dù có chết rồi, chỉ còn lại bộ xương cốt thì xương cốt đó vẫn chứa yêu lực cực mạnh, căn bản không chịu nghe ta sai sử. Sau đó nữa thì ta gặp một luyện khí sự lợi hại, hắn nói chỉ cần ta lấy xương của mình dung hợp với xương của đại yêu, thì xương của đại yêu sẽ nhận ta là chủ, ta có thể khống chế yêu lực của đại yêu."
Ô Nhược chỉ cần nghĩ đến y phải lấy xương từ trong cơ thể ra thì đau lòng muốn chết: "Lúc ngươi tự lấy xương của mình ra, không thấy đau sao?"
Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Rất đau."
Đến nay y vẫn còn nhớ rõ cơn đau kịch liệt khi lấy xương cốt ra.
"Bây giờ còn đau không? Xương của đại yêu đặt trong thân thể ngươi không có vấn đề gì chứ?"
"Lúc mới ghép vào thì không quá quen, thậm chí có khi nó còn khống chế được thân thể ta, bây giờ qua nhiều năm, đã không còn trở ngại gì rồi, nó đã hoàn toàn dung nhập với thân thể ta."
Ô Nhược kéo y phục của y ra, dựa vào người y rồi nhẹ nhàng hôn lên ngực y.
Hắc Tuyển Dực có thể cảm nhận được sự quan tâm của cậu từ nụ hôn đó, hít sâu một hơi, ôm cậu vào lòng.
Ô Nhược hỏi: "Ta dựa vào ngực ngươi không sao chứ?"
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười: "Chỉ là thiếu một khúc xương thôi, không yếu ớt đến mức chạm vào cũng không được, huống chi xương của đại yêu cứng như sắt thép, cho dù có bị dính một chưởng cũng không hề gì.
"Vậy thì tốt rồi." Ô Nhược ngẩng đầu nhìn y: "Sao trước kia ta không thấy ngươi dùng bạo cốt?"
Kiếp trước cậu cũng chưa từng thấy Hắc Tuyển Dực dùng nó bao giờ.
"Sử dụng bạo cốt tiêu hao rất nhiều linh lực, nếu không phải người khó đối phó thì không cần dùng nó làm chi."
Nếu không phải hôm nay y lo bọn cậu không ứng phó được với Tu Quân, thì cũng sẽ không lấy bạo cốt ra dùng.
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tiếp: "Hắc Càn đã sử dụng bạo cốt, vậy có tổn hại gì đến thân thể ngươi không?"
"Đừng lo, chỉ là tiêu hao một chút linh lực của ta thôi, linh điền không có gì đáng lo ngại."
Ô Nhược kỳ quái nói: "Sao ngươi không dùng pháp bảo lợi hại khác để đối phó với Tu Quân, một hai phải dùng bạo cốt?"
"Tu Quân chỉ sợ mỗi bạo cốt của ta."
Hắc Tuyển Dực vỗ lưng cậu: "Ngủ một lát đi, có gì thức dậy rồi nói tiếp."
"Ừ." Ô Nhược hôn khóe miệng y.
Sau khi cậu ngủ rồi, Hắc Tuyển Dực vẫn vỗ nhẹ lưng cậu, thất thần nhìn mành trướng, lúc đó y không nghỉ nghe thấy lời người của Tu Quân nói, mà còn nghe thấy lời của Tu Quân trước khi chết.
°°°°°°°°°°
Đăng: 12/1/2022
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook