Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo
-
C98: Chương 102. Chính Là Loại Cảm Giác Này
Edit + beta: Iris
Sau khi vào Hoàng Đô thành đã là buổi trưa, cũng là thời điểm có nhiều người ra vào thành nhiều nhất, trên đường cái người đến người đi, có phú hào thương lữ, có quyền quý các quốc gia, xe ngựa nhiều như nước chảy, vô cùng náo nhiệt.
Ô Hi và Đản Đản chưa từng đến Hoàng Đô thành, sau khi vào thành lập tức ghé vào cửa sổ quan sát cảnh sắc bên ngoài, hai bên đường cái là nhà cao cửa rộng nối tiếp nhau mọc san sát, bên trong trang trí trang nhã thanh lịch khiến người ta muốn nhìn kỹ hơn, người bên trong mấy xe ngựa đi ngang qua cũng ăn mặc hoa lệ, Cao Lăng thành không thể nào so được với ở đây.
"Oa - -" Ô Hi vui vẻ đến quên mất trời đất đi theo Quản Đồng thảo luận về son phấn và váy áo của các cô nương, Đản Đản bên kia cũng cao hứng oa oa kêu to: "Cha, con muốn ăn cái này, còn có cái kia, cả cái đó nữa..."
Hiện tại bé thấy cái gì cũng đều muốn ăn.
Ô Nhược bất đắc dĩ lấy khăn tay ra lau nước miếng cho bé: "Lần sau đi dạo phố lại mua."
"Con muốn tất cả." Đản Đản cực kỳ nhớ tết Thượng Nguyên, phụ thân hào phóng mua tất cả đồ mà bé muốn.
Cức Hi cười nhạo: "Lại quay về đây lần nữa."
Ô Nhược liếc mắt nhìn hắn.
Trái lại Ô Tiền Thanh tâm sự nặng nề, hiện nay đã đến Hoàng Đô thành, nhưng một chút manh mối cũng không có, phải làm gì mới tìm được Ô Trúc đây, huống chi cũng chưa chắc Ô Trúc đã đến Hoàng Đô thành.
Hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại.
"Lão gia, phu nhân, chúng ta tới rồi." Hộ vệ bên ngoài xe nói.
Ô Nhược vừa ôm hài tử bước xuống xe đã bị đại môn màu đỏ trước mắt làm cho sửng sốt, lúc trước nghe nói Hắc Tuyển Dực có mua một tòa nhà lớn ở Hoàng Đô thành, nhưng không nghĩ đến lại lớn đến vậy, chỉ sợ phủ đệ này cũng lớn không thua gì phủ đệ của hoàng tôn quý tộc Hoàng Đô thành.
"Đại môn này lớn quá." Ô Hi trợn trừng mắt nhìn đại môn, còn lớn hơn cả đại môn ở Nam Đại Viện, nói vậy tức là sân bên trong cũng lớn hơn sân của Nam Đại Viện đi.
Sau khi Ô Tiền Thanh và Quản Đồng xuống xe cũng dại ra mà nhìn đại môn.
Đản Đản tuột khỏi người Ô Nhược, cao hứng phấn khởi dẫn theo Pi Pi và đại yêu Giác Giác vọt vào phủ, tiếp đó một đoàn hạ nhân đi ra, xếp thành hai hàng ở đại môn cung nghênh bọn họ vào phủ, sau đó Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Đường đi ra từ đại sảnh.
Hắc Tuyển Đường chọc ghẹo: "Đại tẩu, cuối cùng mọi người cũng tới, nếu còn không tới, đại ca đệ không biết sẽ ngóng thành cái dạng gì rồi."
Ô Nhược giống như không nghe thấy hắn nói gì, sau khi vào Hắc phủ, cậu hết nhìn trái rồi đến nhìn phải, mỗi một chỗ đều khiến cậu cảm thấy quen thuộc, có cảm giác giống như đã từng ở đây rồi.
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Thích không?"
Ô Nhược gật đầu, bật thốt lên một câu: "Phía trước sân ở đại sảnh có phải có một cái hồ nhỏ không?"
Hắc Tuyển Dực cho rằng Hắc Tín nói với cậu, khẽ gật đầu: "Ừ. Muốn vào xem không?"
"..." Ô Nhược giật mình, sao cậu lại biết bố cục trong phủ: "An bài cho cha mẹ ta trước đã, đúng rồi, ngươi có bị thương không?"
Hắc Tuyển Đường bên cạnh lập tức không vui nói: "Đại tẩu, tẩu thật bất công, chỉ biết quan tâm đến đại ca, không quan tâm đến đệ."
Ô Nhược liếc mắt nhìn hắn: "Nếu đệ mà bị thương, chắc chắn sẽ khóc nháo dậy trời, nháo đến ai ai cũng biết đệ bị thương, không cần ta hỏi cũng biết đệ bị thương, nhưng nếu đại ca đệ bị thương, chắc chắn sẽ không nói câu nào, đau đến chết cũng không ừ hử một tiếng."
"..." Hắc Tuyển Đường nói: "Đại tẩu, tẩu hiểu đại ca ghê."
Ô Nhược khẽ giật mình, cậu thật sự hiểu Hắc Tuyển Dực sao?
Cậu dời mắt, tiếp tục nói: "Đại ca đệ là phu quân ta, không hiểu hắn thì hiểu ai, không thiên vị hắn chẳng lẽ thiên vị đệ?"
Mắt đen của Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười khó thấy.
"Hự, đệ đau lòng quá, không có ai thương đệ, không có ai yêu đệ." Hắc Tuyển Đường tựa vào vai Hắc Càn: "Hắc Càn, ta thật đáng thương."
Hắc Càn vô tình đẩy đầu hắn ra: "Tứ thiếu gia, ta còn phải an bài chỗ ở cho thông gia, không rảnh dỗ ngài."
Hắc Tuyển Đường: "..."
Hắc Tín và Hắc Càn an bài cho Ô Tiền Thanh và những người khác ở hậu viện Thiên Viện.
Ô Nhược chờ bọn họ đi khỏi thì hỏi: "Bí thuật vạn quỷ dạ hành là ai thi triển?"
Hắc Tuyển Dực hơi nhướng mày: "Sao ngươi biết bí thuật kia gọi là vạn quỷ dạ hành?"
"Cức Hi nói." Ô Nhược đẩy hết chuyện này lên đầu Cức Hi: "Hắn còn nói vạn quỷ dạ hành chân chính hẳn là vạn quỷ thịnh yến."
"Đó là bí thuật của người đuổi gϊếŧ chúng ta, nhưng còn chưa thành thạo nên không khống chế được lệ quỷ." Hắc Tuyển Đường vẻ mặt trào phúng: "Cuối cùng biến thành giết toàn bộ người trong thành, người kia thật tàn nhẫn độc ác, chỉ sợ chính hắn cũng bị phản phệ."
Ô Nhược nghĩ đến ba mươi vạn bá tánh đã chết, người nọ thật đúng là ác độc.
Cậu không khỏi nhíu mày: "Người Ô gia cũng chết hết rồi sao?"
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: "Ta đã cứu người Ô gia."
Y biết Ô Nhược không muốn giết đám người này dễ dàng như vậy, nếu không, khi ở Cao Lăng thành cũng sẽ không chậm chạp không chịu động thủ.
Ô Nhược: "..."
Hắc Tuyển Đường nói tiếp: "Người được đại ca cứu ra, nếu không phải chết khiếp thì chính là nửa tàn, về sau trôi qua chắc chắn không tốt, đáng tiếc là không bắt được người muốn giết chúng ta. Nhưng mà đại tẩu đừng lo, Quỷ tộc được phái đi bảo hộ đại ca ngươi có nói, đại ca tẩu trước khi mất tích đã từng tiếp xúc với người Ô gia trong Hoàng Đô, chỉ cần chúng ta bắt đầu tra từ chỗ Ô gia, chắc chắn sẽ có manh mối."
"Ô gia Hoàng Đô..." Ô Nhược biết tính tình đại ca, cho dù đến Hoàng Đô cũng sẽ không đi gặp người Ô gia, vậy sao lại tiếp xúc với người Ô gia?
Vẻ mặt cậu lo lắng: "Bọn họ tiếp xúc khi nào, có làm gì hay nói gì không?"
Ô gia ở Hoàng Đô không dễ đối phó như Ô gia ở Cao Lăng thành, rất nhiều chuyện phải lên kế hoạch tỉ mỉ mới thành công.
"Đại ca ngươi và những người khác đều là thuật sư, Quỷ tộc không dám đến gần, chỉ có thể đi theo từ xa, căn bản không biết bọn họ nói gì."
Hắc Tuyển Dực thấy Ô Nhược có vẻ mệt mỏi nên ngừng đề tài lại: "Lặn lội đường xa lâu như vậy, ngươi phải nghỉ ngơi lấy lại sức rồi mới suy nghĩ tiếp."
Ô Nhược quả thật hơi mệt mỏi, liền đi theo bọn họ vào trung viện.
Trước khi vào trung viện, cậu thầm nghĩ, trung viện là một đại hoa viên, có cây cầu nhỏ và nước chảy, nước giả và ao cá, sau khi vào trung viện, quả nhiên như cậu tưởng tượng.
Ô Nhược cố nén khiếp sợ trong lòng, không ngừng nhớ lại kiếp trước có phải cậu từng đến đây hay không, nhưng vì sao một chút ấn tượng cậu đều không có?
Tới hậu viện, Hắc Tuyển Đường tìm cớ rời đi, chừa lại không gian cho bọn họ.
Ánh mắt Ô Nhược vẫn luôn nhìn cái sân mà cậu sẽ ở sau này, từ sau khi vào sân, tay cậu vô thức chạm vào hoa cỏ cây cối hai bên đường.
Hắc Tuyển Dực nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu thì đi chậm lại, yên lặng đi theo bên cạnh.
Ô Nhược nhìn thấy hồ nước bên cạnh căn phòng, kích động đi nhanh hơn, bước vào đại sảnh nhìn kỹ một chút, lại đi đến phòng ngủ của bọn họ, trực tiếp nhào lên giường nằm vào trong cùng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Nhanh, nhanh đến đây bồi ta ngủ."
Giữa mày Hắc Tuyển Dực hơi động, vừa nằm xuống đã bị đối phương ôm eo.
Ô Nhược gối đầu lên vai y, ánh mắt nhìn về phía bình phong, nhỏ giọng nỉ non: "Chính là loại cảm giác này."
Cậu cũng không nói rõ đây là cảm giác gì, tóm lại là cậu rất muốn, bởi vì điều này khiến cậu cảm thấy an tâm, cực kỳ luyến tiếc.
"Hả?" Đáy mắt Hắc Tuyển Dực thoáng hiện vẻ khó hiểu, nhưng người trong ngực đã ngủ say, hơn nữa, vừa ngủ đã ngủ đến sáng hôm sau, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Ô Nhược ngủ ngon đến vậy, không mộng mị cũng không trở mình, dường như sợ Hắc Tuyển Dực sẽ rời đi, cả đêm đều ôm chặt eo Hắc Tuyển Dực.
Lúc thức dậy, cậu rất tự nhiên mà hôn lên khóe môi Hắc Tuyển Dực, làm nũng: "Hôm nay ta muốn ngươi giúp ta thay quần áo, rửa mặt và chải đầu."
Thái độ cử chỉ của Ô Nhược cực kỳ thân mật, giống như đã từng làm nũng với Hắc Tuyển Dực vô số lần rồi.
Lúc đầu Hắc Tuyển Dực có hơi kinh ngạc, nhưng không từ chối, thậm chí còn rất thích cảm giác cậu ỷ lại vào mình.
Lúc chải đầu, cuối cùng Ô Nhược cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Hắc Tuyển Dực trong gương đồng, sau đó nhớ đến vừa rồi cậu làm nũng với Hắc Tuyển Dực như thế nào, tức khắc da gà đua nhau nổi lên.
Ta thao!
Có phải cậu trúng tà rồi không, vậy mà lại làm nũng với Hắc Tuyển Dực!!!
Ô Nhược thông qua gương đồng nhìn thấy Hắc Tuyển Dực tay chân vụng về, không khỏi bật cười, vội cầm lấy lược chải đầu, sau đó đứng lên ấn Hắc Tuyển Dực ngồi xuống: "Đại gia, hôm nay ngươi muốn búi kiểu tóc gì."
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: "Gì cũng được."
"Vậy tiểu nhân búi tùy tiện vậy, nếu búi đẹp, phải thưởng cho tiểu nhân đó." Động tác của Ô Nhược cực kỳ thuần thục, búi cho y ba bím tóc nhỏ hai bên thái dương, sau đó buộc lại với nhau.
Hắc Tuyển Dực nhìn người đứng sau lưng mình trong gương đồng, nghiêm túc búi tóc cho y, ánh mắt lạnh lùng dần nhu hòa hơn, không kìm lòng được nâng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt thế trong gương đồng.
Ô Nhược vội liếc nhìn một cái, lúc đầu còn không biết y đang làm cái gì, sau khi biết được thì hai má nóng lên, đầu cúi thấp, cố gắng tránh gương đồng chiếu vào mình.
Hắc Tuyển Dực không nhìn thấy người thì nhíu mày, trong nháy mắt khi Ô Nhược búi xong, y nhanh nhẹn kéo người ngồi lên đùi mình, hôn lên đôi môi hồng nhuận.
Ô Nhược cảm giác được vật cứng phía dưới đỉnh vào hạ thân cậu, hai má trắng nõn ửng hồng, xấu hổ đẩy người ra: "Hắc Tuyển Dực - -"
Hắc Tuyển Dực hơi mỉm cười, giọng khàn khàn nói: "Đại gia đang thưởng cho ngươi."
"Thưởng cho ta hả?" Ô Nhược cố ý nhúc nhích mông, dùng hạ thân cọ cọ chỗ đó của y, chờ khi nghe thấy hơi thở nặng nề của đối phương thì nhanh chóng đứng lên cười: "Ngươi tự giải quyết đi."
Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Nhược cao bay xa chạy, đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ.
Ô Nhược đi vào đại sảnh, nghe thấy Ô Tiền Thanh và Quản Đồng đang lựa chọn học viện cho Ô Hi.
Cậu lập tức phản đối: "Mỗi học viện Hoàng Đô đều chỉ nhận con cháu quý tộc, chi thứ gia tộc như chúng ta, ngay cả gia tộc cũng không còn, đi vào mấy học viện này rất dễ bị bắt nạt, cho dù có chết ở trong đó cũng không ai để ý."
Kiếp trước cậu thường nghe nói gia tộc không có bối cảnh có người chết trong học viện Hoàng Đô, Quản Đồng bị lời này của cậu dọa: "Có chuyện như vậy sao?"
Ô Tiền Thanh cảm thấy ngoài ý muốn khi Ô Nhược biết được chuyện học viện: "Tiểu Nhược, con thấy nên đưa tiểu Hi học huyền thuật ở đâu thì tốt?"
Ô Nhược nhớ lại tình huống kiếp trước, đột nhiên mắt sáng rực lên: "Chuyện này cứ giao cho con."
°°°°°°°°°°
Đăng: 16/10/2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook