Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo
-
C65: Chương 65. Ngươi Thật Tốt
Edit + beta: Iris
Sau khi Ô Tiền Thanh biết được chuyện Ô Sở, việc đầu tiên là chờ những người khác đi thăm Ô Sở xong, ông mới từ Thư Thanh Viện dắt theo Quản Đồng chậm rì rì xuất phát, không giống như trước đây, vừa nghe tin đã sốt ruột chạy đến hỏi thăm đối phương, bình thường ông luôn là người đầu tiên tới viện đối phương.
Bọn họ đi đến Thư Cạnh Viện không lâu đã quay trở lại.
Ô Nhược chưa rời đi kinh ngạc hỏi: "Cha, mẹ, sao hai người trở về nhanh vậy?"
Ô Tiền Thanh trầm mặt, không nói lời nào ngồi vào ghế.
Hốc mắt Quản Đồng có chút đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Tiểu Sở bị thương rất nặng, lúc chúng ta đến Thư Cạnh Viện, người cũng đã đi."
Giữa mày Ô Nhược khẽ nhíu lại, có chút ngoài ý muốn, chỉ mới như vậy mà Ô Sở đã chết.
Ô Trúc và Ô Hi không thể tin được những gì mình nghe thấy: "Sao lại như vậy? Là ai làm tam ca bị thương?"
Ô Tiền Thanh than thở: "Đại bá các con cho rằng việc này là do An Nhuận làm, vừa rồi đã mang theo người đến Bắc Đại Viện. Tiểu Nhược, con về trước đi, lúc làm tang lễ hãy quay lại đây tiễn Tiểu Sở đoạn đường cuối."
"Dạ." Ô Nhược mang theo đám người Hắc Tuyển Dực rời khỏi Ô gia.
Trở lại phòng Hắc phủ, Ô Nhược mới nói với Thi Diệc: "Ô Sở chết như thế nào?"
Thi Diệc trả lời: "Sau khi Ô Sở rời khỏi Ô gia, chúng ta liền truyền tin cho Ô An Nhuận, Ô An Nhuận biết được Ô Sở uống rượu một mình bên ngoài liền mang người đi ám sát, Ô Sở không địch lại mới chết trong tay bọn họ, người của chúng ta đã lưu lại manh mối cho Ô Tiền Cạnh, chỉ cần bọn họ phái người điều tra, rất nhanh sẽ tra ra được."
"Vậy là tốt rồi." Ô Nhược cong môi cười: "Về sau Ô gia nhất định sẽ rất náo nhiệt đây."
Sáng sớm hôm sau, Ô Trúc và Ô Hi đến Hắc phủ gọi Ô Nhược đến tham gia tang lễ của Ô Sở.
Bởi vì người chết là tiểu bối trẻ tuổi nên lễ tang không làm lớn, người đầu bạc không thể tham gia tang lễ, Ô Tiền Cạnh đem việc này giao cho Ô An Kỳ xử lý.
Ô An Kỳ đặt tang lễ trong từ đường Ô gia tại vùng ngoại ô Cao Lăng thành, nghi thức cực kỳ đơn giản quạnh quẽ, người tới tham gia tang lễ không nhiều, đều là tiểu bối trẻ tuổi.
Ô Hi bước xuống từ xe ngựa, thấp giọng nói: "Con người sinh mệnh thật yếu ớt, nói đi là đi."
Ô Trúc cau mày: "An Nhuận đường ca cũng quá tàn nhẫn, thế nhưng vì một nữ nhân mà lại đi ám sát thân nhân của mình."
Ô Nhược giả bộ không biết tình hình: "Đã xác định là An Nhuận đường ca làm?"
"Ừ, chứng cứ vô cùng xác thực, ở nơi tam ca bị giết tìm thấy lệnh bài Bắc Đại Viện. Đại bá yêu cầu mạng đền mạng, đại bá Bắc Đại Viện đương nhiên không chịu, hiện tại quan hệ giữa Bắc Đại Viện và Nam Đại Viện chúng ta rất căng thẳng, tằng tổ phụ cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, tất cả đều là máu mủ, xử phạt nhẹ thì không công bằng với đại bá, nhưng nếu xử phạt nặng thì Ô gia lại mất thêm một mạng người."
Khiến cho Ô Trúc cảm thấy đáng buồn chính là Ô Sở còn chưa rèn luyện thành công, không được tên lót là chữ "An", sau khi chết, bài vị không thể đặt trong từ đường, cũng đồng nghĩ với không được thừa nhận là con cháu Ô gia.
Đi vào cửa từ đường, tất cả đều chủ động ngậm miệng không nói.
Bên trong từ đường một mảnh trắng xóa, chính giữa tường treo một cái bảng chữ to "Đại Điện", chính giữa đại sảnh đặt một quan tài màu đen, Ô An Kỳ và đệ đệ muội muội của hắn đứng bên cạnh nhỏ giọng khóc thút thít. Người tham gia tang lễ dâng hương trước, sau lại an ủi thân nhân người mất, rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.
Ô Nhược nhìn xung quanh từ đường thì thấy bọn đường huynh đệ tỷ muội bên Nam Đại Viện đều lén lút nhìn bọn họ, nói chính xác hơn là bọn họ đều nhìn chằm chằm Ô Trúc và Ô Hi.
Nếu cậu đoán không sai, bọn họ hẳn đã đoán ra ngọc bội trên eo của Ô Trúc và Ô Hi là dùng tài liệu gì để luyện ra.
Ô Hi hình như cũng chú ý thấy ánh mắt bọn họ, lén lút kéo ống tay áo của Ô Trúc, nhỏ giọng nói: "Đại ca, ta muốn rời khỏi nơi này."
Ô Trúc thấy mọi người đều ở đây, vừa mới tới lại rời đi thì không tốt lắm, nhưng mà hắn cũng phát hiện có người nhìn chằm chằm vào bọn họ nên nói: "Chúng ta ra ngoài cửa đại sảnh."
"Được." Ô Hi nhanh chóng gật đầu, đi ra đại sảnh, lập tức thở phào một hơi, sau đó nhỏ giọng nói với Ô Trúc: "Đại ca, ca phát hiện không? Bọn thất ca cứ nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt thật đáng sợ a, giống như muốn nhai luôn chúng ta vậy."
"Đừng sợ." Ô Trúc vỗ vỗ vai nàng: "Hẳn là bọn họ ghi hận chuyện sính lễ, chúng ta không cần để ý bọn họ."
"Được." Ô Hi an ủi Ô Nhược: "Nhị ca, ca cũng đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ ca."
Ô Nhược nghe vậy có chút dở khóc dở cười, nhưng lại rất cảm động.
Lúc này, Ô Ngọc đi ra, mỉm cười đi đến trước mặt bọn họ: "Tứ ca, Tiểu Nhược, Tiểu Hi, thì ra các ngươi trốn ra ngoài này, chỗ này lạnh như vậy, sao không vào trong tránh gió?"
Ô Trúc nói: "Nhìn thấy tam ca như vậy, trong lòng thật sự rất khổ sở nên ra đây hít thở không khí."
Ô Ngọc than nhẹ một tiếng: "Việc này không ai nghĩ sẽ đi tới bước này, các ngươi đừng thương tâm, đúng rồi, ta tới tìm các ngươi có chút việc."
Ô Trúc: "Chuyện gì?"
"Chuyện là khoảng thời gian trước, tứ thúc nhận được một nhiệm vụ lớn, sau khi chuyện này thành công, Nam Đại Viện chúng ta sẽ nhận được tận hai mươi vạn lượng bạc. Vốn chuyện này không định nói cho các ngươi biết, vì linh điền tam thúc..."
Nói tới đây, Ô Ngọc hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Nhưng vì chuyện ở Tây Sách hí viên, Nam Đại Viện chúng ta phải bồi thường rất nhiều bạc, khiến cho khoảng thời gian này Nam Đại Viện không có phát bạc cho người các đại viện. Nếu cứ như vậy, Thư Thanh Viện các ngươi rất có khả năng sẽ không thể phát bạc cho hạ nhân, nên ta muốn ngươi và đám người tứ thúc cùng đi làm nhiệm vụ này, hiện giờ trong Thư Thanh Viện chỉ có tứ ca ngươi và Tiểu Hi là có linh lực, tứ thúc sẽ không để nàng đi, nhưng ngươi lại khác, làm nhiệm vụ này rất có lợi với ngươi, thứ nhất là kiếm thêm bạc, thứ hai là có thể có thêm kinh nghiệm, thứ ba là có khả năng nhiệm vụ lần này chính là kiểm tra rèn luyện."
Ô Nhược nghe xong trong lòng cười lạnh.
Cậu mới không tin nhóm thúc thúc bá bá sẽ nguyện ý phân bốn vạn lượng bạc cho bọn cậu.
Ô Trúc chau mày.
Từ sau khi cha bị thương, nguồn vốn Thư Thanh Viện càng lúc càng ít, hiện tại tiền chi ra trong viện đều dựa vào ngân lượng mà trước kia cha tiết kiệm, nên hắn đã sớm nghĩ đến làm một ít nhiệm vụ kiếm bạc nuôi gia đình, nhưng mà cha vẫn luôn không cho phép.
Ô Hi bô bô miệng: "Muội cũng muốn đi."
Nàng cũng muốn chia sẻ gánh nặng trong nhà.
Ô Nhược hỏi: "Ngũ ca có biết là nhiệm vụ gì hay không?"
"Cái này..." Ô Ngọc than nhẹ một tiếng: "Ta chỉ biết là muốn bắt giữ một con đại yêu quái, còn những cái khác thì không biết. Bởi vì khoảng thời gian trước ta bị thương, lại sắp đến thời gian ra ngoài rèn luyện nên cha không cho ta tham dự, cũng không nói cho ta biết."
Ô Nhược nghe được ba chữ "đại yêu quái", ánh mắt khẽ động, trong lòng đã đoán được tứ thúc nhận được nhiệm vụ ở đâu.
Cậu ý vị thâm trường nói: "Phải không?"
Tức khắc Ô Ngọc cảm thấy như bị nhìn thấu, cực kỳ chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Ô Nhược. Nhưng mà tên phế vật này không có khả năng biết được suy nghĩ của hắn, lúc này mới trấn định lại: "Ta muốn đề cử tứ ca làm nhiệm vụ này là vì hắn sắp ra ngoài rèn luyện, trong lòng sẽ không yên tâm việc trong nhà, nhưng nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ này kiếm được bạc thì sẽ không giống nhau, không chỉ giảm bớt phiền toái cho tam thúc, tứ ca cũng sẽ an tâm hơn."
Ô Trúc nói: "Đúng rồi, đám người tứ thúc sẽ đồng ý cho ta đi sao?"
"Ta sẽ thuyết phục tứ thúc."
Ô Hi cười nói: "Ngũ ca, ngươi thật tốt."
Ô Trúc cũng vẻ mặt cảm kích nhìn Ô Ngọc.
Ô Nhược: "..."
Hai tên ngu ngốc không biết nhìn người này!
Ô Ngọc thấy Ô Nhược nhìn chằm chằm hắn, vội đổi đề tài: "Tứ ca, Tiểu Hi, ngọc bội trên eo hai người thật xinh đẹp, là pháp khí đúng không?"
Ô Hi hưng phấn gật đầu: "Là nhị ca tặng pháp khí cho chúng ta, ta thích lắm luôn."
Ô Nhược tiếp lời nàng: "Này còn phải cảm ơn đám người nhị bá, nếu không phải nhị bá cho chúng ta mượn tài liệu cũng không thể làm ra pháp khí xinh đẹp như vậy."
Ô Ngọc: "..."
Hôm nay hắn cứ cảm thấy tên mập chết tiệt không giống như ngày thường, lời nói luôn có vài phần ý vị, chẳng lẽ hắn nghĩ nhiều?
Ô Trúc thấy cũng có không ít người rời khỏi từ đường, nói: "Chúng ta cũng nên về thôi."
Ô Hi sớm đã muốn rời khỏi nơi này nên vội vàng hưởng ứng.
Ô Ngọc cười nói: "Các ngươi đi trước đi, ta chờ mấy ca ca rồi mới đi."
"Vậy được, chúng ta cũng phải đưa Tiểu Nhược trở về, không thể đợi các ngươi."
Ô Ngọc nhìn theo bọn họ rời đi.
"Tiểu Ngọc, sao ngươi lại muốn Ô Trúc tham gia nhiệm vụ lần này." Ô An Dịch vẫn luôn trốn sau cửa nghe lén, vẻ mặt không vui ra khỏi đại sảnh, đi theo phía sau hắn là Ô Bách, Ô Thế và đại nhi tử Ô Tiếu của Ô Tiền Đồng.
Ô Thế cả giận nói: "Ngũ ca, ngươi làm như vậy quả thực là trắng trợn để bọn Thư Thanh Viện kiếm được bốn vạn lượng bạc mà."
Ô Ngọc cười lạnh một tiếng: "Trong mắt các ngươi chỉ có bốn vạn lượng bạc thôi sao? Nếu ta nói chỉ tốn bốn vạn lượng bạc mà có thể mua được mệnh của Ô Trúc, các ngươi có cảm thấy đáng giá hay không?"
Ô An Dịch rùng mình: "Tiểu Ngọc, ý ngươi là..."
"Ai cũng không thể bảo đảm lúc bắt giữ đại yêu quái sẽ xảy ra chuyện gì."
Ô Thế lập tức hiểu được ý hắn, cười ha ha: "Đúng vậy, có người chết trong tay đại yêu quái là chuyện bình thường, đến lúc đó chúng ta chỉ cần..."
"Tiểu Thế, trong lòng hiểu rõ là được rồi." Ô Ngọc ngăn lại mấy lời phía sau.
Ô Tiếu trong cơn giận dữ trừng mắt đi ra từ cổng lớn: "Nếu thật như vậy, mất bốn vạn lượng bạc cũng đáng giá, xem bọn họ còn dám đắc ý hay không, còn dám mang theo pháp khí chế bằng tài liệu của chúng ta đem khoe khắp nơi hay không."
Vốn cha hắn đã nói, chờ sau khi hắn thành thân sẽ đưa Khiếu Vẫn Sa cho hắn để hắn chế pháp khí cực phẩm, lại không nghĩ đến bị tam thúc chiếm mất, hiện tại lại còn dùng Khiếu Vẫn Sa làm pháp khí chạy loạn khắp nơi, thật sự đáng chết.
Ô Bách trừng mắt nhìn bọn họ: "Các ngươi... Các ngươi không phải đang nghĩ..."
Trời ạ.
Các ca ca hắn cư nhiên muốn mệnh của một ca ca khác.
Ngón trỏ Ô Ngọc đặt lên môi, thở dài một tiếng: "Tiểu Bách, chuyện này không được nói ra ngoài."
Ô Bách: "..."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Ô Bách là một đứa trẻ ngoan, không bị lây nhiễm thói hư tật xấu của mấy ca ca và ba mẹ.
Đăng: 27/8/2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook