Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo
-
C175: Chương 193. Long Ngự Tân Thiên
*Long ngự tân thiên: Cưỡi rồng về trời = băng hà
Edit + beta: Iris
Đế Quân nhận được tin Ô gia cấu kết với Linh Kỳ quốc khi đang ăn gia yến cùng với các phi tử, hoàng tử và công chúa, hắn hận không thể tru di cửu tộc Ô gia, nhưng nghĩ đến nguyền rủa kia thì hắn cố kiềm chế lại lửa giận hừng hực trong lòng, giả vờ không có gì nói với quan sai của Kinh Triệu Doãn: "Từ trước đến nay Ô gia luôn trung thành và tận tâm với trẫm, tuyệt đối sẽ không cấu kết với quốc gia khác phản bội trẫm, người Hắc phủ đúng là nói hươu nói vượn, truyền lệnh xuống, phải trị tội Hắc phủ thật nặng tay."
Linh Mạch Hàn ở bên kia đã nhận được tin tức trước một bước khẽ cau mày, rõ ràng là phụ hoàng bị uy hiếp nên mới không hạ lệnh điều tra, vị trí Thái Tử này của hắn cũng đang cận kề nguy hiểm, người tiếp theo bị trị tội, có khi lại là hắn.
"Tuân lệnh." Quan sai xoay người rời đi.
Đế Quân lạnh lùng liếc nhìn Linh Mạch Hàn: "Ngươi đừng có mà cầu tình cho bọn họ, người Hắc phủ nhất định phải chết."
Nếu bọn họ không chết, thì người chết là hắn.
Linh Mạch Hàn rất không cam lòng.
Chẳng lẽ cứ nhìn phụ hoàng bị người ta thao túng như vậy sao?
"Trở về dùng bữa tiếp." Đế Quân trở lại đại điện.
Linh Mạch Hàn nháy mắt với người của mình, ý là ngăn quan sai hồi nãy lại, sau đó đi vào điện, ngồi lại chỗ cũ.
"Đế Quân, sắc mặt ngài hơi tái nhợt, cảm thấy không khỏe sao?" Đế Hậu quan tâm hỏi: "Có muốn truyền thái y bắt mạch không?"
"Chỉ là gần đây trẫm không có khẩu vị, không cần truyền thái y." Đế Quân đưa tay sờ cổ, sắc mặt lại xấu thêm một phần.
Thái Hậu lo lắng thân thể của con trai, nện bước chân không còn vững vàng như trước kia đến chỗ hắn: "Ai gia thấy Đế Hậu nói đúng, vẫn nên để thái y bắt mạch thì hơn, ta cũng yên tâm hơn."
Đế Quân xua tay, định nói gì đó, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ngã lên bàn.
"Phịch — —"
Mọi người đang ngồi ăn đều nhảy dựng lên, sau đó biến sắc: "Đế Quân, Đế Quân, mau, mau truyền thái y."
"Phụ hoàng, phụ hoàng không sao chứ?" Linh Mạch Hàn vội ôm người đặt lên giường sau bình phong, thừa dịp mọi người chưa vào đây thì nhanh chóng kéo cổ áo Đế Quân ra, một đóa hoa màu đen xuất hiện trước mắt.
Hắn ngẩn người, trước kia bất kể dùng pháp bảo nào cũng không thấy được đóa hoa này, nhưng bây giờ nhìn thấy, tức là hôm nay là đến ngày chết của phụ hoàng đúng không? Nhưng không phải đã nói là còn khoảng một năm nữa mà? Sao lại nở hoa nhanh như vậy?
Vậy có phải phụ hoàng đã "..."
Linh Mạch Hàn nhìn khuôn mặt an tường như ngủ say của Đế Quân, không biết có nên đưa tay dò hơi thở của Đế Quân hay không.
"Thái Tử, Đế Quân làm sao vậy? Hồi nãy rõ ràng còn tốt mà? Sao đột nhiên lại ngất đi như vậy?" Thái Hậu và mấy phi tần vội vàng đi vào.
Linh Mạch Hàn không trả lời, đứng sang một bên nhường chỗ, hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy nhị hoàng tử đâu.
Hắn ra ngoài điện hỏi thị vệ, thị vệ nói lúc hắn và Đế Quân ra ngoài, nhị hoàng tử cũng bị một thái giám kêu ra ngoài.
Tức khắc Linh Mạch Hàn có cảm giác bất an, vội vàng kêu tâm phúc tăng thêm người canh gác hoàng quan, đồng thời cho người thông tri cho Yến Thiên Sư và năm đại gia tộc khác.
Không lâu sau, thái y vội vàng chạy tới đại điện.
"Phương thái y tới, Phương thái y tới." Người trong đại điện nhanh chóng nhường đường cho thái y đi qua.
Phương thái y đến trước mặt Thái Hậu, định quỳ xuống thì bị Thái Hậu ngăn lại: "Không cần lạy, nhanh bắt mạch cho Đế Quân."
"Được, được." Phương thái y bắt mạch cho Đế Quân, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, bỗng nhiên cả người run lên, ngã ngồi xuống đất, đôi môi trắng bệch run run liên tục.
Thái Hậu nôn nóng hỏi: "Phương thái y sao vậy? Rốt cuộc Đế Quân bị gì rồi?"
"Đế, Đế, Đế Quân, ngài..."
Đế Hậu bị bộ dáng của Phương thái y dọa sợ: "Phương thái y có gì cứ nói thẳng, đừng làm chậm thời gian điều trị."
Phương thái y nhìn Đế Quân trên giường, bi thống hô: "Đế Quân, long ngự tân thiên!"
Cái gì!!
Mọi người không tin nhìn Phương thái y.
Tổng quản thái giám bên cạnh Đế Quân đen mặt trách mắng: "Phương thái y đừng nói hươu nói vượn, lúc nãy Đế Quân vẫn còn rất khỏe."
"Lão thần không dám nói bậy, lão thần..."
Trước mắt Thái Hậu tối sầm lại, ngã xuống bên cạnh, Hoàng Hậu vội vàng đỡ bà: "A, mẫu hậu, mẫu hậu..."
Tức khắc loạn thành một đoàn.
Linh Mạch Hàn đến trước mặt Đế Quân, thăm dò hơi thở, đầu ngón tay run rẩy, nức nở nói: "Phụ hoàng, ngài ấy..."
Thần sắc tổng quản thái giám xấu đi, vươn tay thăm dò thì thấy không còn hơi thở, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, bi thương hét lên: "Đế Quân, long ngự tân thiên — —"
Người trong đại điện nghe xong, vội vàng quỳ xuống khóc lớn.
Vốn dĩ đang ăn mừng năm mới, lại biến thành ngày quốc tang.
Không lâu sau đó, tiếng chuông báo tang vang lên, toàn bộ Hoàng Đô Thành đều biết Đế Quân băng hà.
Ở công đường, mấy người Ô Nhược cũng nghe thấy tiếng chuông nhưng không biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi ngoài phủ có thị vệ hoàng quan hô "Đế Quân băng hà rồi", mọi người mới nhanh chóng quỳ xuống.
Ô Nhược cau mày.
Đế Quân đi đột ngột như vậy, có phải là do bọn cậu vạch trần chuyện Ô gia cấu kết với Linh Kỳ quốc, nên Ô Thần Tử mới động thủ trước không?
Đợi tiếng chuông ngừng lại, Lăng Tử Sinh lập tức đứng dậy hạ lệnh: "Bắt hết người Ô gia lại."
"Dựa vào cái gì?" Ô Thuận Nhân kích động nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi bắt chúng ta?"
"Chỉ bằng việc các ngươi cấu kết với Linh Kỳ quốc mưu quyền soán vị."
"Bây giờ chuyện còn chưa điều tra rõ, ngươi không có quyền bắt chúng ta, huống chi ngươi không có chức quan, càng không có quyền nhốt chung ta lại."
Trưởng lão Ô gia vội nói: "Lăng công tử, Ô gia chúng ta có rất nhiều người trong Hoàng Đô Thành, dù có muốn trốn cũng không trốn được, chờ sau khi điều tra rõ, các ngươi phái binh tới cửa bắt chúng ta cũng không muộn."
Lăng Tử Sinh thầm nghĩ, mấy người trước mắt đều là vô danh tiểu tốt, tác dụng không lớn, nên gật đầu để bọn họ rời đi.
Ô Thuận Nhân lại không phục, chỉ vào mấy người Ô Nhược nói: "Ngươi hẳn là phải nhốt bọn họ lại, bọn họ giết người Ô gia, hơn nữa hắn cũng đã nhận tội."
Lăng Tử Sinh cười lạnh: "Lúc nãy hắn đã nói, là do không cẩn thận nghe lén cuộc nói chuyện của các ngươi với người Linh Kỳ quốc, bị các ngươi phát hiện nên mới nổi lên xung đột, rồi dẫn đến chết người. Nếu bây giờ ta bắt bọn họ, vậy có phải cũng chứng minh, các ngươi thật sự cấu kết với người Linh Kỳ quốc hay không?"
Ô Thuận Nhân nghiến răng nghiến lợi: "Rõ ràng ngươi theo phe bọn chúng."
Lăng Tử Sinh không nói, coi như thừa nhận chuyện này.
Trưởng lão Ô gia nặng nề nói: "Bây giờ đang là quốc tang, có gì thì chờ sau quốc tang lại nói."
Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện cấu kết với Linh Kỳ quốc này không đơn giản, có lẽ không phải bọn chúng nói bậy, nhưng Ô Thuận Nhân tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản quốc.
Ô Thuận Nhân không cam lòng lườm Ô Nhược, phẫn nộ phất tay áo rời đi.
Lăng Tử Sinh ôm quyền nói với mấy người Ô Nhược: "Cáo từ."
Hắc Tuyển Dực nói: "Về lại phủ rồi nói."
"Được."
Bọn họ lên xe ngựa về lại Hắc phủ.
Cức Hi ôm Đản Đản bay qua: "Ngươi không sao chứ?"
Hắc Tuyển Đường cười nói: "Nếu có sao thì chúng ta đâu có về đây được."
Ô Hi vội hỏi: "Đế Quân thật sự băng hà hả?"
Lúc diễn ra tỷ thí mười đại gia tộc, trông Đế Quân vẫn còn rất cường tráng khỏe mạnh, không giống như là người đoản mệnh.
Ô Tiền Thanh thở dài: "Chuyện của hoàng gia, không tới phiên chúng ta thảo luận."
Đế Quân mất như thế nào thì chỉ có người trong cung là biết rõ.
Hắc Tuyển Đường nhíu mày: "Đế Quân băng hà rồi, vậy lúc nãy vạch trần chuyện Ô gia cấu kết với Linh Kỳ quốc còn ý nghĩa gì nữa?"
Ô Nhược nói: "Chuyện cấu kết bị lộ, tất nhiên có người đứng ngồi không yên, bây giờ Đế Quân đã băng hà, chắc là mấy người đó ra tay. Không quá hai ngày, Hoàng Đô Thành sẽ biến thành chiến trường, chuyện ngươi giết người Ô gia coi như xong, nhưng nếu trận chiến này nhị hoàng tử thắng, Ô gia sẽ tiếp tục gây chuyện với chúng ta."
Lúc Đế Quân mất cũng là lúc các hoàng tử nổi lên tranh chấp, mà hoàng tử có năng lực tranh đế vị chỉ có Thái Tử và nhị hoàng tử, chỉ là Đế Quân mất quá trùng hợp, Ô Nhược không khỏi nhìn Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực nhận thấy ánh mắt của cậu, nắm tay cậu nói: "Mọi người đều mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Được." Mấy người Ô Trúc và Ô Tiền Thanh trở về sân của mình.
Hắc Tuyển Đường đánh cái ngáp: "Đệ cũng về nghỉ ngơi đây."
Hắc Tuyển Dực giữ hắn lại: "Đến đại sảnh với ta."
Hắc Tuyển Đường gật đầu.
Cức Hi ôm Đản Đản bay theo vào đại sảnh.
Bọn họ ngồi xuống, Hắc Tín nhanh chóng nói: "Chủ tử, đại trận trong phủ đã bị phá hủy."
Hắc Tuyển Đường tỉnh táo lại, hỏi: "Lúc chúng ta đi, trận pháp chỉ bị hỏng có năm phần, sao bây giờ lại bị phá hủy rồi?"
"Tứ thiếu gia, sau khi mọi người đi thì có người nhân cơ hội phá hủy trận pháp của chúng ta."
"Là ai? Có người nhân cơ hội xông vào sao?"
"Ta cũng không biết, sau khi mấy người đó phá hủy trận pháp thì bị tiểu trận pháp chặn lại bên ngoài, có thể là do tiêu hao linh lực quá độ nên không tiến vào."
Hắc Tuyển Đường nhìn Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, bây giờ ca có thể bố trí thêm cái đại trận nữa không?"
"Bây giờ linh điền của ta chưa khôi phục, tạm thời không sử dụng linh lực được, hơn nữa ta cũng định rời khỏi Hoàng Đô Thành..."
"Rời khỏi?"
Mọi người kinh ngạc nhìn y.
"Đúng vậy, rời khỏi đây, bất kể là ai thắng, chúng ta đều phải lập tức rời đi."
Ô Nhược hơi nhíu mày.
Nếu Linh Mạch Hàn thắng thì sẽ tru di cửu tộc Ô gia, cậu là người Ô gia, ở lại đây chỉ khiến Linh Mạch Hàn khó xử, mà các gia tộc khác cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nếu nhị hoàng tử thắng thì khỏi bàn, Ô Thần Tử chắc chắn sẽ gây rắc rối cho bọn họ.
Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực: "Được, chúng ta rời khỏi đây."
Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu: "Bây giờ đang là quốc tang nên bị giới nghiêm, chúng ta không ra khỏi thành được, chờ sau khi đánh nhau, chúng ta sẽ thừa lúc hỗn loạn mà rời đi, nên hai ngày nay, ban đêm cần phải có người thay phiên nhau canh gác."
Hắc Tuyển Đường tự giác: "Tối nay để đệ gác đêm đi."
Cức Hi nói: "Vậy ta sẽ canh gác tối mai."
Hắc Tuyển Dực nhìn hắn: "Không cần, ngươi bảo vệ Đản Đản là được."
Cức Hi cúi đầu nhìn vẻ mặt ngây ngô của Đản Đản: "Ừ, được."
Ô Nhược nói: "Vậy đêm hôm kia để ta canh gác."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mới thi xong nên hơi sa đọa tí :v
Đăng: 21/1/2022
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook