Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo
-
C164: Chương 182. Hủy Thi Diệt Tích
Edit + beta: Iris
"Tuyển Dực, Tuyển Dực..." Ô Nhược mê man không ngừng gọi tên Hắc Tuyển Dực, sau đó có người nắm chặt tay cậu: "Tiểu Nhược, ta ở đây, ngươi mau tỉnh lại đi."
Ô Nhược mơ thấy quỷ sai đâm xuyên tim Hắc Tuyển Dực, lập tức tỉnh lại, thấy mọi người đều lo lắng nhìn mình thì đáy mắt hiện lên nghi hoặc: "Ta..."
Cậu bị gì vậy?
Qua một lúc lâu cậu mới nhớ ra quỷ sai tới Hắc phủ câu hồn.
Ô Nhược nhanh chóng ngồi dậy, lo lắng ôm Hắc Tuyển Dực: "Tuyển Dực, ngươi không sao chứ?"
Dường như Hắc Tuyển Dực cũng sợ mất cậu, ôm chặt lấy cậu: "Ta không sao, ngươi thế nào, có khó chịu chỗ nào không?"
"Không có." Ô Nhược nhớ tới chuyện mình bị câu hồn, vội vàng buông Hắc Tuyển Dực ra nhìn cơ thể mình: "Ta không bị quỷ sai câu hồn phách đi sao?"
Hắc Tín thấy cậu sung sức như vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Quỷ sai nói phu nhân chưa hết dương thọ nên trả về."
Ô Hi thở phì phò: "Mấy quỷ sai đó sao lại tùy tiện câu hồn phách của người khác vậy chứ."
Hắc Tuyển Dực bỗng đen mặt: "Có người đặc biệt mời bọn họ đến câu hồn."
Ô Tiền Thanh híp mắt: "Người có thể mời quỷ sai, linh giai chắc chắn rất cao."
"Đúng vậy, mời quỷ sai rất khó, không chỉ hao linh lực còn khiến linh điền bị tổn hại, bây giờ hắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì."
Ô Nhược có vài việc muốn hỏi riêng Hắc Tuyển Dực, nên nói: "Cha, mọi người nhanh đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sáng mai lại nói tiếp."
"Được." Ô Tiền Thanh và những người khác thấy Ô Nhược thật sự ổn nên rời khỏi phòng.
Ô Nhược vội kêu Hắc Tuyển Dực nằm xuống: "Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi thật sự không sao?"
"Không..."
Không đợi Hắc Tuyển Dực nói hết, Ô Nhược ngắt ngang: "Không được gạt ta, không thì sau này sẽ không nói chuyện với ngươi nữa."
"..." Hắc Tuyển Dực biết mình không thể lừa được cậu, đành thở dài nói: "Linh điền bị thương, chắc cần khoảng một hai tháng mới khôi phục lại."
Ô Nhược nằm sấp xuống, ôm chặt y: "Ta sẽ luyện đan dược giúp ngươi mau chóng khôi phục lại, đúng rồi, con quỷ phát ra lục quang đó là ai vậy?"
Hắc Tuyển Dực giải thích: "Hắn là quỷ thần mà ta triệu tới, từng là một quỷ thiên sư rất lợi hại, có biện pháp đối phó với quỷ sai, nhưng đây là lần đầu tiên ta sử dụng cấm thuật nên không khống chế được hắn, bị phản phệ khiến linh điền bị thương."
Ô Nhược ngẩng đầu: "Ý ngươi là ngươi có thể triệu hồi người chết trước kia về để sử dụng?"
"Ừ."
"Vậy nếu không khống chế được thì sẽ bị đoạt xá đúng không?"
"Đúng vậy."
Ô Nhược siết chặt cánh tay y: "Sau này ngươi ít dùng chiêu này đi."
Cậu không muốn thân thể này bị đổi tim.
"Nếu không phải tại bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không sử dụng nó." Hắc Tuyển Dực vuốt tóc cậu: "Gần đây đừng ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ nhân cơ hội ta bị thương để đối phó với chúng ta."
Hên là lúc quỷ sai tới là xuyên tường vào, không có đập hư đại trận trong phủ, những người kia tạm thời không có cách xâm nhập vào phủ được.
"Ừ, người mời quỷ sai đến chắc chắn biết ngươi bị thương." Ô Nhược nghĩ xong lại nói: "Ngươi nói người nọ mời quỷ sai tới chỉ để câu hồn thôi sao?"
Chỗ này không có người chết, người mời quỷ sai tới chắc là không chỉ muốn câu hồn, cậu đoán mục đích thật sự của đối phương là đả thương Hắc Tuyển Dực, làm y không bảo vệ cậu, đúng rồi, quỷ sai còn hủy đi Tiên Khí nữa.
"Chỉ khi dùng câu côi làm mồi thì quỷ sai mới xuất hiện."
*Câu côi 勾瑰, mình để chữ trung tra xem 勾瑰 là gì thì nó cảnh cáo có xuất hiện yếu tố nhạy cảm nên thôi -
Ô Nhược bắt mạch cho Hắc Tuyển Dực, xác định linh điền không bị thương nghiêm trọng mới nói: "Ngủ thôi, có gì mai nói tiếp."
Hắc Tuyển Dực thật sự rất mệt, mới một lát đã ngủ sâu.
Nhưng Ô Nhược lại không ngủ được, cậu mở to mắt tự hỏi tiếp theo nên làm thế nào, hiện tại trước mặt bọn họ là sói, sau lưng là hổ, phải giải quyết một bên mới có đường lui, với lại cũng không thể trốn tránh mãi được, những kẻ kia chắc chắn sẽ thừa dịp Hắc Tuyển Dực chưa khôi phục linh lực mà tìm cách ép bọn họ ra ngoài.
Cậu híp mắt, tuyệt đối sẽ không để bọn họ có cơ hội làm vậy.
Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực, muốn xuống giường đi ra ngoài nhưng lại bị y ôm chặt lấy.
Cậu đành phải nhỏ giọng nói: "Tuyển Dực, ta muốn ra ngoài một lát."
Hắc Tuyển Dực không thả ra.
"Ta sẽ về nhanh thôi."
Lúc này Hắc Tuyển Dực thả lỏng tay như nghe thấy cậu nói.
Ô Nhược hôn khóe miệng y rồi xuống giường, sau đó phủ thêm lớp áo choàng đến sân của Đản Đản, tìm Pi Pi và Giác Giác: "Ta có chuyện muốn nhờ hai ngươi giúp."
Pi Pi và Giác Giác mờ mịt nhìn cậu.
Ô Nhược nói nhỏ bên tai chúng nó mấy câu.
Hai yêu thú gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Ô Nhược đến nhà kho tìm dược liệu, sau đó đến phòng luyện dược, vừa vào cửa đã bị bóng đen bên trong làm hoảng hồn: "Ai đó."
"Là ta." Bóng đen thắp nến.
Ô Nhược thấy Hắc Tuyển Dực thì thở phào: "Suýt nữa hù chết ta, sao không ngủ tiếp mà lại chạy đến đây?"
Hắc Tuyển Dực đi đến ôm cậu: "Ngươi nói sẽ trở về nhanh."
Trong lúc mơ ngủ y nghe thấy câu này nên mới buông ra, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy người trở về, tỉnh lại không thấy ai bên cạnh thì hoảng hốt, còn ngủ nghê gì nữa.
Nếu là trước kia thì y sẽ không lo lắng bất an như vậy, nhưng sau khi thấy Ô Nhược bị câu đi hồn phách thì một loại sợ hãi ập đến.
Ô Nhược vỗ lưng y: "Ngươi đi ngủ đi, ta ngủ không được."
"Ta ở đây bồi ngươi."
Ô Nhược ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi không mệt sao?"
Hắc Tuyển Dực kiên định: "Ta bồi ngươi."
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên sủng nịch và bất đắc dĩ, kéo tay y ra ngoài: "Ta mệt rồi, ngươi bồi ta ngủ."
Hắc Tuyển Dực nhìn bóng lưng cậu, khóe miệng hiện lên ý cười.
Biết ngay là cậu sẽ không nỡ để y mệt mà.
Hắc Tuyển Dực trở lại phòng, tiếp tục ôm người đi ngủ.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Ô Thần Tử liền nhận được hội báo của hạ nhân: "Không thấy người Ô gia Cao Lăng Thành ở sân phía bắc đâu nữa."
"Không thấy?" Ô Thần Tử cười lạnh: "Không thấy thì càng tốt, sau này lão phu không cần phải chi bạc chữa bệnh cho bọn họ nữa."
Nghĩ một hồi lại hỏi: "Sao lại không thấy? Có phải đã rời khỏi Ô gia rồi không?"
Hộ vệ Ô gia nói: "Thuộc hạ hỏi người ở đó thì không ai thấy bọn họ ra ngoài, sau đó chúng ta phát hiện trong sân bọn họ có vết máu, thuộc hạ đoán rất có thể bọn họ đã bị sát hại, bị hủy thi diệt tích."
Ô Thần Tử nhướng mày, ai mà lại có thâm thù đại hận với bọn họ vậy? Hơn nữa còn vô thanh vô tức xâm nhập vào Ô gia để giết người?
Hắn bỗng nhớ tới trận gió to tuyết lớn quỷ dị đêm qua, với kinh nghiệm của hắn, hẳn là có người sử dụng cấm thuật mời quỷ sai đến câu hồn, không biết ai có bản lĩnh lớn như vậy, mời cả quỷ sai đến.
"Không thấy ai hết? Cả quần áo cũng không thấy."
"Vâng, cả quần áo cũng không thấy."
"Vậy chắc là bọn họ đã đi rồi."
"Nhưng mà nếu có nhiều người đi như vậy, thủ vệ Ô gia không thể không biết được."
Ô Thần Tử không có hứng thú với việc đi hay ở của đám người Cao Lăng Thành, nhưng bất kể bọn Ô Tiền Ly còn sống hay đã chết cũng phải đi báo cho Ô Bặc Phương một tiếng, dù sao cũng vì có thánh chỉ nên hắn mới nhận bọn họ vào phủ, bây giờ người đột nhiên mất tích thì cũng phải giải thích với Ô Bặc Phương chứ.
"Ngươi phái người đi báo với Ô Bặc Phương đi."
"Vâng."
Thủ vệ Ô gia đi đến tòa nhà mà Ô Bặc Phương mua ở Hoàng Đô Thành, đại môn đóng chặt, gõ mãi cũng không thấy ai trả lời.
"Chẳng lẽ bọn họ dọn khỏi đây rồi? Nhưng sao không nghe ai nói gì về chuyện này hết?"
Thủ vệ Ô gia kêu mấy lần vẫn không có người trả lời liền lên ngựa, chuẩn bị rời đi thì bỗng phát hiện nền tuyết trắng chỗ góc tường có mấy vệt đỏ.
Hắn nhanh chóng xuống ngựa đi đến góc tường, ngồi xổm xuống bóc nắm tuyết bị nhiễm đỏ lên ngửi: "Là máu."
Thủ vệ Ô gia nhìn xung quanh, thấy không có ai thì nhanh chóng trèo tường vào trong viện, bốn phía không một bóng người, nhưng có một ít vết máu cũng đủ để đoán người ở đây đã bị giết.
Hắn vội vàng trở về bẩm báo.
Thủ vệ Ô gia vừa rời đi không lâu thì lại có người trèo tường vào đại viện, người tới diện mạo văn nhã, tay cầm một cuốn thư tịch màu lam, thấy đại viện trống không thì nhíu mày.
"Sao lại không có người?" Tu Quân đi khắp sân nhưng vẫn không thấy ai. Hắn định bắt vài tên giết vài người Ô gia Cao Lăng Thành để dụ đám người Ô Nhược ra khỏi phủ, nhưng bây giờ không có ai thì làm sao đây?
Hắn đứng trong viện híp mắt suy nghĩ.
Tại Hắc phủ, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ngủ đến giờ Thìn mới dậy ăn cơm sáng thì nhận được một phong thư nặc danh.
Ô Nhược mở ra xem, khóe miệng cong lên mỉa mai.
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Gì vậy?"
Ô Nhược đưa thư cho y xem, trên đó viết đám người Ô Bặc Phương và Mục Tú Uyển đang ở chỗ ta, nếu không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì hãy đến sườn núi ngoài thành.
Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Không thể mắc mưu, đây rõ ràng là cái bẫy dụ ngươi ra khỏi phủ để giết ngươi."
"Tất nhiên ta sẽ không mắc mưu rồi, chỉ là hắn lấy tánh mạng của đám Ô Bặc Phương ra để uy hiếp ta khiến ta thấy rất buồn cười, sống chết của đám người Cao Lăng Thành đó thì liên quan gì đến ta?" Ô Nhược quay đầu kêu hộ vệ gọi Pi Pi và Giác Giác tới, chờ chúng nó vào thì hỏi: "Chuyện tối qua ta nhờ, các ngươi làm ổn thỏa hết chưa?"
Pi Pi nói: "Giải quyết ổn thỏa hết rồi."
"Không để sót?"
"Không có."
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Tối qua ngươi nhờ chúng nó làm gì?"
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên tia tàn nhẫn: "Ta nhờ chúng nó giết toàn bộ người Ô gia Cao Lăng Thành, thuận tiện hủy thi diệt tích."
Cậu đã đoán trước bọn người kia sẽ dùng đám người Ô gia Cao Lăng Thành để dụ cậu ra, nên tối qua đã kêu Pi Pi và Giác Giác đi giết hết toàn bộ, huống chi đám người đó vốn nên chết từ lâu, cậu kéo dài đến bây giờ là đã nhân nghĩa lắm rồi.
Đương nhiên như cậu đã nói, sống chết của mấy người này thì liên quan gì đến cậu, dùng mạng của bọn chúng tuy không uy hiếp được cậu, nhưng cha cậu thì sẽ để ý, hơn nữa nếu bọn họ chết thì cậu và cha cậu phải ra ngoài làm tang sự, túc trực linh cữu, như vậy sẽ làm Tu Quân có cơ hội giết cậu và Hắc Tuyển Dực.
Còn nếu không ra ngoài túc trực linh cữu sẽ bị Ô Thần Tử nói ngược nói xuôi, vậy thì đã làm thì làm cho dứt khoát tí, trực tiếp hủy thi diệt tích cho sạch sẽ, miễn cho rước phiền toái vào cửa.
Hắc Tuyển Dực đốt phong thư: "Nói vậy tức là bọn họ không bắt được Ô Bặc Phương, chỉ là nhân cơ hội không thấy đám người Ô Bặc Phương đâu nên gạt ngươi ra ngoài?"
"Đúng vậy." Ô Nhược nhìn Pi Pi: "Ta nhớ hình như đám người Ô Bặc Phương đã từng gặp ngươi, biết ngươi là yêu thú của Tuyển Dực."
Pi Pi gật đầu: "Đúng vậy, lúc chúng ta đến giết hắn, Ô Bặc Phương cực kỳ khiếp sợ, chết rồi mà mắt vẫn mở to như không dám tin chúng ta sẽ giết hắn."
Ô Nhược lạnh lùng cong môi.
Bây giờ bọn Ô Bặc Phương chết hết rồi, không biết người muốn giết cậu sẽ dùng biện pháp gì dụ cậu ra ngoài.
"Cha, cha..." Còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng Đản Đản văng vẳng từ xa, sau đó một bóng dáng nhỏ chạy vào đại sảnh, nhào vào ngực Ô Nhược: "Cha và phụ thân khỏe hơn chưa?"
"Ta khỏe rồi." Ô Nhược ôm bé ngồi lên đùi, đút điểm tâm cho bé.
Đản Đản nuốt điểm tâm rồi trượt xuống người Ô Nhược: "Vậy con về nói cho tiểu cô cô và những người khác là hai người khỏe rồi."
Ô Nhược hỏi: "Tiểu cô cô và những người khác đâu?"
"Trời lạnh quá nên bọn họ lười ra ngoài." Ô Nhược nhìn đôi chân nhỏ của Đản Đản chạy ra ngoài thì bật cười, lúc này bé mặc bộ quần áo rất dày, trông như quả trứng đang lăn ra khỏi đại sảnh vậy.
Lúc này thủ vệ tiến vào báo: "Phu nhân, sư phụ của ngài tới."
"A?" Ô Nhược ngẩn người: "Nỗ Mộc hả?"
"Đúng vậy."
Ô Nhược nhanh chóng đứng lên: "Không phải hắn nói phải giải quyết chuyện trong tộc, không đến Hoàng Đô Thành nữa sao? Chẳng lẽ giải quyết xong hết rồi?"
Hắc Tuyển Dực sợ có người dùng ảo giác lừa thủ vệ nên nói với Pi Pi: "Ngươi đi xem thử đi."
Cho dù đối phương có sử dụng ảo giác thì cũng chỉ lừa được đôi mắt của Pi Pi chứ không lừa được cái mũi, Pi Pi có thể nhận ra người thông qua mùi hương.
"Được."
Pi Pi rời khỏi đại sảnh không bao lâu thì một giọng lanh lảnh truyền đến từ cổng lớn: "Tiểu Nhược, Hắc tiểu tử, ta lại đến nữa rồi đây."
Ô Nhược nghe thấy tiếng thì vui mừng đứng dậy, ra cửa đón người: "Thật sự là sư phụ a, nếu Tiểu Hi mà biết ngươi đến chắc chắn sẽ rất vui."
Nỗ Mộc đi vào, vỗ vai cậu cười: "Nhớ ta không?"
"Nhớ a, nhưng sao chỉ mới qua hai tháng đã quay lại Hoàng Đô Thành rồi?" Ô Nhược mời hắn ngồi, thuận tiện rót một chén trà nóng cho hắn, sau đó nhìn ra bên ngoài rồi hỏi tiếp: "Sao chỉ đi có một mình vậy?"
"Lần này ta mang hơi nhiều người nên không tiện dẫn bọn họ vào thành, đã để bọn họ ở tại mấy thôn nhỏ gần đây."
Ô Nhược nhíu mày: "Lần trước trở về giải quyết chuyện tộc hàng đầu không thuận lợi hả?"
Có phải không những không đánh hạ được tộc hàng đầu mà ngược lại còn bị người ta chiếm địa bàn nên mới dẫn theo người trong tộc đến Hoàng Đô Thành đấy chứ.
"Thuận lợi, cực kỳ thuận lợi." Nỗ Mộc cười nói: "Sau khi về đó, ta lập tức liên thủ cùng mấy đại tộc khác diệt trừ tộc hàng đầu, tộc hàng đầu địch không lại nên đã chết rất nhiều người, chỉ là có một bộ phận nhỏ đào tẩu cùng tộc trưởng. Không gϊếŧ được tộc trưởng thì bọn họ sẽ còn Đông Sơn tái khởi, nên ta mới mang theo nhiều người đuổi đến đây."
Ô Nhược hỏi: "Ba Sắc thì sao?"
°°°°°°°°°°
- Cách tính giờ theo con giáp:
Giờ Tý là từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.
Giờ Sửu là từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.
Giờ Dần là từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.
Giờ Mão là từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Giờ Thìn là từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.
Giờ Tỵ là từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.
Giờ Ngọ là từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.
Giờ Mùi là từ 13 giờ đến 15 giờ chiều.
Giờ Thân là từ 15 giờ đến 17 giờ chiều.
Giờ Dậu là từ 17 giờ đến 19 giờ tối.
Giờ Tuất là từ 19 giờ đến 21 giờ tối.
Giờ Hợi là từ 21 giờ đến 23 giờ tối khuya.
- Cách tính giờ theo canh:
Canh 1 là từ 19 giờ đến 21 giờ tối.
Canh 2 là từ 21 giờ đến 23 giờ đêm.
Canh 3 là từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.
Canh 4 là từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.
Canh 5 là từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.
- Cách tính giờ theo khắc:
Khắc 1 là từ 5 giờ đến 7 giờ 20 sáng.
Khắc 2 là từ 7 giờ 20 đến 9 giờ 40 sáng.
Khắc 3 là từ 9 giờ 40 đến 12 giờ trưa.
Khắc 4 là từ 12 giờ đến 14 giờ 20 đầu giờ chiều.
Khắc 5 là từ 14 giờ 20 đến 16 giờ 40 chiều.
Khắc 6 là từ 16 giờ 40 đến 19 giờ chiều tối.
Đăng: 9/1/2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook