Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo
-
C121: Chương 135. Không Hổ Là Đồ Đệ Ta
Edit + beta: Iris
Ô Nhược híp mắt lại, quả nhiên đã xảy ra vấn đề.
Kiếp trước cũng xảy ra chuyện giống như này, người Nhân tộc đến Yêu tộc một chuyến thì bị lây bệnh cảm của Yêu tộc, dẫn đến người trong Hoàng Đô Thành và các thành trấn gần đó đều bị lây loại nhiệt độc này, đối với Yêu tộc thì hắt hơi vài cái là chuyện bình thường, nhưng Nhân tộc thì khác.
Thể chất Nhân tộc yếu hơn Yêu tộc, bị nhiễm bệnh này khác nào đang nhiễm ôn dịch, người bị nhiễm sẽ lâm vào hôn mê, thân thể nóng đến dọa người, nhưng những mặt khác thì lại rất bình thường, bởi vì tứ tộc tiết đã được tổ chức mười mấy năm nhưng chưa từng gặp chuyện như này, nên Nhân tộc không biết tình huống này để phòng ngừa.
Nỗ Mộc đen mặt: "Nói như vậy, người té xỉu có khả năng là bị lây bệnh cảm của Yêu tộc."
Hắn vừa nói xong, đột nhiên có thêm mười mấy người ngất xỉu.
Những người khác biến sắc, vội nâng bọn họ lên giường, thân thể người té xỉu lần lượt nóng lên, nóng phỏng da.
Ô Nhược vội phân việc cho bọn họ: "Các ngươi nhanh đi lấy Dưỡng Thú Thảo nấu thành canh rồi đưa cho bọn họ uống."
"Dạ." Chuyện nghiêm trọng như thế, mọi người không dám chần chừ.
"Dưỡng Thú Thảo?" Nỗ Mộc nghiêm túc nhìn Ô Nhược: "Tiểu Nhược, ngươi khai thật đi, có phải ngươi đã sớm biết chuyện bệnh cảm rồi không, nên mới chuẩn bị một đống Dưỡng Thú Thảo."
Ô Nhược không hề giấu giếm: "Đúng vậy, nhưng ta không dám chắc có xảy ra hay không nên mới không dám nói."
Kiếp trước, ôn dịch nhiệt độc cực kỳ nghiêm trọng, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà khắp các thành trấn gần Hoàng Đô Thành đều có hơn một nửa người bị nhiễm nhiệt độc, bảy ngày sau thì lần lượt chết hết, sau đó thì có người phát hiện ra Dưỡng Thú Thảo có thể trị nhiệt độc, trận ôn dịch này mới được giải quyết.
Bởi vì cậu ở Cao Lăng Thành, cách Hoàng Đô Thành hơi xa nên không biết tình hình cụ thể, khi đó, Cao Lăng Thành không có ai bị nhiễm nhiệt độc hết, nhưng mọi người đều uống Dưỡng Thú Thảo để phòng ngừa.
Nỗ Mộc đứng lên: "Ta phải viết thư báo cho tộc nhân của ta một tiếng."
Ô Nhược nói: "Sư phụ, ngài đừng gấp, Vu tộc cách nơi này khá xa, bọn họ sẽ khó bị nhiễm, ngươi kêu người đưa tin về thì ngược lại dễ dẫn nhiệt độc vào tộc."
Lời này không phải không có lý, Nỗ Mộc liền từ bỏ, huống chi từ trước đến nay tin tức của Vu tộc linh thông, trong tộc lại có Dưỡng Thú Thảo nên không cần lo lắng bọn họ sẽ nhiễm bệnh.
Nửa canh giờ sau, người Hắc phủ đều uống Dưỡng Thú Thảo, người hôn mê sau khi uống thuốc xong cũng dần tỉnh lại, chuyển thành cảm mạo bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, đừng để cảm lạnh là được.
Nỗ Mộc thấy đồng bạn chuyển biến tốt, tức khắc thở phào nhẹ nhõm: "Không nghĩ tới Dưỡng Thú Thảo vậy mà có thể giải được nhiệt độc của Yêu tộc, trước kia chưa nghe qua bao giờ."
"Đó là vì trước kia chưa từng xảy ra chuyện này, tất nhiên là không có ai chú ý đến công dụng khác của Dưỡng Thú Thảo." Ô Nhược cầm Dưỡng Thú Thảo lật qua lật lại, lâm vào trầm tư.
Nỗ Mộc không quấy rầy cậu, trong lòng lại nghĩ, Dưỡng Thú Thảo trong Thiên Hành Quốc chỉ sợ đều đã bị đồ đệ của hắn mua về Hắc phủ hết rồi, vậy là vận mệnh Thiên Hành Quốc đang nằm trong tay đồ đệ nhà mình, không biết đồ đệ định làm gì tiếp theo.
Ô Nhược ngừng lật, đứng dậy nói: "Sư phụ, ta còn có việc, phải rời đi một lát."
"Ừ." Nỗ Mộc nhìn cậu rời đi, lắc đầu: "Đồ đệ của ta thật không đơn giản a."
Ngay sau đó lại cười khoái chí: "Không hổ là đồ đệ của ta."
Ô Nhược trở lại phòng luyện đan, chia Dưỡng Thú Thảo thành mười bao, kêu hộ vệ trong phủ đưa cho Ô Huyền Nhiên trong Ô phủ: "Nhớ kỹ, thấy Ô Thần Tử xuống xe ngựa thì mới đi đến đưa dược cho hạ nhân trong phủ."
"Dạ." Hộ vệ mang mười bao thảo dược, cưỡi ngựa đến gần đại môn chỗ Ô Thần Tử thường xuyên ra vào thì ngừng lại, chờ Ô Thần Tử tan triều thì chạy xe ngựa qua đại môn Ô phủ, giao gói thuốc cho hộ vệ: "Chủ tử chúng ta là phu nhân Hắc phủ, cũng chính là con cháu Ô gia ở Cao Lăng Thành, gần đây Hoàng Đô Thành có người bị nhiệt độc, sau đó bị té xỉu bất tỉnh, hơn nữa toàn thân còn nóng lên, phu nhân ta nghe nói loại thảo dược này có thể giải nhiệt độc, kêu ta đưa mười bao đến cho người Ô gia Cao Lăng Thành, kêu bọn họ nấu thành canh rồi uống."
Hộ vệ Ô gia vừa nghe là cho người Ô gia ở Cao Lăng Thành thì không dám chậm trễ, dù sao thì người Ô gia Cao Lăng Thành có thánh chỉ trong tay, muốn Ô gia Hoàng Đô Thành đối đãi tốt với bọn họ.
Ô Thần Tử vừa xuống xe ngựa, nghe thấy mấy lời hộ vệ Hắc phủ nói thì nhướng mày, sau khi hộ vệ Hắc phủ rời đi mới tới cửa hỏi: "Đây là cái gì?"
Hộ vệ Ô gia vội chuyển đạt lại lời của hộ vệ Hắc phủ.
"Nhiệt độc?" Ô Thần Tử nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua chuyện này: "Mở ra xem là thảo dược gì?"
"Dạ." Hộ vệ Ô gia mở một bao trong số đó thì thấy bên trong chỉ là Dưỡng Thú Thảo tốn có vài văn tiền.
Ô Thần Tử khịt mũi coi thường: "Mấy thứ thảo dược này mà cũng muốn đưa cho đám Ô gia Cao Lăng Thành lòng tham không đáy đó? Cho yêu thú ăn thì có khi tụi nó còn khinh thường cũng nên."
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ đám người này.
Từ sau khi bọn họ đến Ô gia liền tiêu tốn vô số bạc và dược liệu quý báu, nhưng vẫn không có bất kỳ kết quả nào, tình huống thân thể bọn họ vẫn y như cũ. Này cũng thôi đi, nhưng bọn họ ngày nào cũng nghĩ cách moi trộm dược liệu quý báu của hắn, thật sự là đáng ghét đến cực điểm, có cơ hội chắc chắn phải trị đám người này.
Hộ vệ hỏi: "Quốc Sư đại nhân, mấy thảo dược này tính sao đây?"
Ô Thần Tử nhìn mấy bao khác: "Mở hết ra luôn đi."
"Dạ." Hộ vệ mở hết các bao thuốc khác, đều là Dưỡng Thú Thảo.
Ô Thần Tử nghĩ đến thánh chỉ kia, kêu hộ vệ đưa bao đến sân của Ô Huyền Nhiên rồi rời đi.
Hộ vệ đưa bao thảo dược đến sân của đám người Ô Huyền Nhiên.
Ô Huyền Nhiên vừa nghe là thảo dược Ô Nhược đưa tới, tưởng là thảo dược trân quý nên vội mở ra xem, ai ngờ toàn là Dưỡng Thú Thảo, Ô Huyền Nhiên tức giận đẩy ngã bao thảo dược: "Ô Nhược, cái thứ hỗn trướng, dám lấy Dưỡng Thú Thảo đến nhục nhã chúng ta."
Ô Tiền Ly phẫn nộ nói: "Con chó này sau khi gả chồng thì có người chống lưng cho hắn, trong mắt làm gì còn chứa thúc thúc bá bá chúng ta."
Người Bắc Đại Viện châm chọc nói: "Nếu ta mà có thúc thúc bá bá lấy trộm sính lễ của mình, ta cũng sẽ không đặt bọn họ vào mắt."
Ô Tiền Đồng giận dữ: "Nói như thể Bắc Đại Viện mấy người không có lấy sính lễ của Ô Nhược vậy, phi, đừng có giả bộ thanh cao."
"Đủ rồi." Ô Bặc Phương luôn im lặng bỗng đập bàn: "Ngày nào các ngươi cũng làm ầm lên có thấy phiền không hả, có tâm tư cãi nhau còn không bằng nghĩ cách chữa khỏi thân thể của mình, ngươi nhìn các ngươi xem, đứt tay đứt chân mắt mù, ngoại trừ làm bậy thì các ngươi còn làm được gì khác không? Nếu có ngày các ngươi bị đuổi khỏi Ô gia, ta xem thử các ngươi làm thế nào?"
Mấy ngày nay hắn bị đám người này cãi nhau đến phiền, sáng nào chỉ cần nghĩ đến phải tới Ô gia thăm bọn họ là lại cảm thấy đau khổ, nếu không phải những người này là con cháu của hắn, hắn thật sự muốn buông tay bỏ mặc bọn họ.
"..." Mọi người tức khắc yên lặng.
Hạ nhân cầm gói thuốc cẩn thận hỏi: "Tộc trưởng, mấy gói thuốc này xử lý thế nào đây?"
Ô Bặc Phương nhìn gói thuốc, cũng nghĩ là Ô Nhược muốn nhục nhã bọn họ, há miệng thở dốc muốn ném gói thuốc xuống thì nghe có người nói: "Cho con đi."
Ô Bặc Phương quay đầu lại nhìn thì thấy là tiểu nhi tử của Ô Tiền Đồng - Ô Bách, lúc ấy khi bị vạn quỷ đột kích thì hắn bị thương linh điền, sau khi đến Ô gia Hoàng Đô Thành lại tích cực phối hợp điều trị với y sư, y sư kêu hắn ăn dược gì thì hắn ăn dược đó, tâm thái đặc biệt tốt, bây giờ đã tốt hơn bảy tám phần, không giống những người khác chỉ biết đến bản thân mình, lén nhét một đống dược liệu quý báu vào miệng mình, kỳ thật làm như vậy hiệu quả sẽ đi ngược lại.
"Cho nó đi."
Ô Bách nhận lấy gói thuốc, lại nhặt thêm gói thuốc bị Ô Huyền Nhiên ném xuống đất mang về phòng.
Ô Tiếu đi theo sau hắn nói: "Ngươi lấy thảo dược dành cho yêu thú để làm gì?"
"Có lấy cũng không tổn hại gì, nói không chừng sẽ có ngày cần dùng đến." Từ sau khi phân nhà, tính tình Ô Bách trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Ô Tiếu bĩu môi, không nói nữa.
Trưa hôm đó, có rất nhiều người té xỉu trên đường cái, lập tức khiến các bá tánh bị khủng hoảng, chưa đến nửa canh giờ, các hiệu thuốc đều có đầy người bệnh, ngay cả bên ngoài cũng có rất nhiều bệnh nhân đang nằm.
Các y sư lại không tra ra được nguyên nhân, thân thể người bệnh ngoại trừ nóng ran hôn mê thì không có gì bất thường, cũng không có triệu chứng bệnh trạng gì, các y sư bó tay, thử đủ loại biện pháp cũng không khiến người bệnh tỉnh lại hoặc làm giảm nhiệt độ của người bệnh. Hơn nữa loại nhiệt độc này khó lòng phòng bị, giống như ôn dịch vậy, lan ra khắp mọi ngóc ngách trong Hoàng Đô Thành, từng người một bị lây bệnh, ngay cả các phi tử và hoàng tử trong cung cũng bị lây bệnh.
Hai ngày nay, Hoàng Đô Thành và thành trấn gần đó đều có hơn phân nửa người bị trúng nhiệt độc, Đế Quân tức giận, lập tức hạ chỉ để các chư vị đại nhân nghĩ cách dập tắt ôn dịch, mà lúc này đúng là cơ hội để các hoàng tử thể hiện. Ô Thần Tử cũng vì thế mà cực kỳ sầu não, nhưng lại không có biện pháp giải quyết, nếu có thể dập tắt trận ôn dịch này, khiến Đế Quân và các vị đại nhân lau mắt nhìn nhị hoàng tử, đồng thời khiến cho bá tánh kính yêu thì cơ hội đăng cơ của nhị hoàng tử sẽ được tăng thêm.
Ô Thần Tử vội vàng trở lại Ô gia, đang định triệu tập các trưởng lão và phụ tá để thương thảo, liền thấy Ô Bặc Phương và phu nhân hắn mang theo các trưởng lão của hắn và người nhà trưởng lão vội vàng chạy đến sân của Ô Huyền Nhiên.
Hắn vốn không để ý tới nhưng đột nhiên nhớ lại hai ngày trước, Ô Nhược kêu hộ vệ đưa thảo dược tới, nhớ rõ ngày đó tên hộ vệ có nói là Dưỡng Thú Thảo dùng để trị nhiệt độc.
Ô Thần Tử nghĩ đến đây, tức khắc nhiệt huyết mênh mông, nhanh đuổi theo phía sau Ô Bặc Phương, đi vào sân của Ô Huyền Nhiên.
Ô Bặc Phương đứng trong sân kích thước kêu lên: "Tiểu Bách? Tiểu Bách có ở đây không?"
Ô Bách vội đi ra hỏi: "Tằng tổ phụ, con ở đây, ngài tìm con có chuyện gì sao?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thấy tội bé Bách quá, hiền như cục bột mà phải chịu tội chung với đám người kia 🥺
Đăng: 15/11/2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook