Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo
-
C119: Chương 133. Người Này Thật Tàn Nhẫn
Edit + beta: Iris
Hắc Tuyển Dực ôm lấy người đang đè lên người mình: "Ngươi muốn đi rèn luyện?"
"Không." Ô Nhược cúi đầu, cách môi mỏng y khoảng nửa tấc thì ngừng lại: "Ta chỉ muốn hôn ngươi."
Đầu cậu cúi xuống, môi hai người chạm vào nhau, bầu trời đầy sao sáng, ánh trắng sáng lung linh, hai người ôm hôn như một bức tranh thủy mặc khiến người ta không nỡ quấy rầy.
Tiệc múa lửa trại của tứ tộc tiết kéo dài đến sau giờ Tý mọi người mới lục tục về tộc của mình, tới giờ Dần hôm sau mới chính thức đóng cửa ba tộc, Hoàng Đô Thành khôi phục sự yên tĩnh.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ngủ đến giờ Thìn mới rời giường rửa mặt thay quần áo, sau đó nhận được tin Linh Mạch Hàn truyền đến.
Tin tức nói, hôm qua Ô Úy Tuyết và bốn thiên kim nổi lên xung đột, trong lúc phẫn nộ đã dùng hóa dung thủy hủy dung Diêu Diệc Như, hành động của nàng khiến cho bốn gia tộc bất mãn và tức giận. Bây giờ quan hệ giữa Thượng gia, Diêu gia, Tống gia và Trương gia có chút căng với Ô gia, đặc biệt là Diêu gia, hiện đang ở Ô gia quậy phá đòi Ô gia giao Ô Úy Tuyết ra, nếu không sẽ thề không bỏ qua.
Ô Thần Tử dù muốn bảo vệ Ô Úy Tuyết thì cũng phải phụ thuộc vào việc Ô Úy Tuyết quan trọng hơn hay là cháu ngoại lên ngôi vị hoàng đế quan trọng hơn, mất đi ủng hộ của bốn gia tộc kia, khác nào mất đi bốn trợ lực lớn nhất, vậy thì việc nhị hoàng tử muốn tranh ngôi vị với Thái Tử Linh Mạch Hàn sẽ trở nên cực kỳ xa vời.
Cho dù Ô Thần Tử có giao Ô Úy Tuyết ra thì quan hệ giữa năm nhà cũng sẽ nổi lên hiềm khích, Ô gia và tứ đại gia tộc khác sẽ không còn thân mật khăng khít như trước kia nữa, mà người Ô gia cũng vì chuyện của Ô Úy Tuyết và lượng lớn dược liệu tiêu tốn cho người Ô gia ở Cao Lăng Thành nên cũng sinh khúc mắc với Ô Thần Tử, dần dà nghi kỵ lẫn nhau.
Hiện giờ người vui mừng nhất không ai khác chính là Linh Mạch Hàn, hắn vẫn luôn muốn châm ngòi mối quan hệ của năm gia tộc đó rốt cuộc cũng như ý nguyện, đáng tiếc chuyện này còn chưa đến mức khiến năm gia tộc đó hoàn toàn phân liệt.
"Thái Tử biểu ca, lần này ngươi thật tàn nhẫn, thế nhưng đồng thời hủy dung hai cô nương xinh đẹp như hoa, chậc chậc, sau này các nàng muốn khôi phục lại là không có khả năng." Lăng Tử Sinh ngoài miệng nói là đau lòng nữ tử bị hủy dung, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình thương hương tiếc ngọc gì hết, ngược lại còn đặc biệt cao hứng: "Thái Tử biểu ca, trước kia ngươi đều xuống tay với quan viên bên cạnh Ô Thần Tử, sao bây giờ lại đổi chiến thuật đối phó với các cô nương Ô gia rồi, này không giống tác phong của ngươi a? Nhưng không ngờ lại hiệu quả đến vậy, trước kia chúng ta muốn châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ mà mãi không có cơ hội, bây giờ chỉ hủy dung hai cô nương mà đã khiến bọn họ lục đục nội bộ, sau này muốn đối phó sẽ dễ hơn nhiều. Lúc nãy ta tiến cung tìm ngươi, có thấy người của Thượng gia đến Diêu gia muốn nói đỡ cho Thượng Chỉ Dung nhưng bị đuổi ra ngoài, lúc ấy muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu."
Hai cô nương mà hắn nói chính là Ô Ngạn Lê và Diêu Diệc Như, thế nên người hủy dung bọn họ không phải là Ô Úy Tuyết mà là Linh Mạch Hàn.
Đêm hôm đó, sau khi Ô Úy Tuyết cảnh cáo Ô Ngạn Lê, Linh Mạch Hàn kêu nội ứng trong Ô gia dùng hóa dung thủy hủy dung Ô Ngạn Lê, làm cho nhà mẹ đẻ của Tống Yên là Tống gia sinh hận ý với Ô Úy Tuyết, mà chuyện này như một ngọn lửa bắt đầu lan ra.
Sau đó đem chuyện Ô Úy Tuyết nghiên cứu hóa dung thủy và đã hủy dung vài cô nương truyền đi khắp nơi, để cho mọi người biết chỉ có Ô Úy Tuyết mới có hóa dung thủy, cứ như vậy mọi người sẽ không hoài nghi ai khác.
Sau đó đến tứ tộc tiết, Lăng Tử Sinh thừa dịp Ô Úy Tuyết và bốn vị tiểu thư đánh nhau, cầm hóa dung thủy mà Linh Mạch Hàn cho xuống tay với Diêu Diệc Như, dẫn đến người của bốn nhà sinh ra hiềm khích với Ô gia.
Linh Mạch Hàn cười mà không nói.
Lăng Tử Sinh buồn bực: "Có một việc ta vẫn luôn tò mò, Thái Tử biểu ca làm thế nào biết được Ô Úy Tuyết luyện chế hóa dung thủy? Rồi làm sao tra ra những cô nương đó là bị Ô Úy Tuyết hủy dung? Cuối cùng là làm thế nào trộm được hóa dung thủy?"
Việc mấy vị cô nương bị hủy dung khiến cho người trong Hoàng Đô Thành chú ý không thôi, bởi vì y sư không tìm ra nguyên nhân và cũng không biết hung thủ là ai nên không thể nào biết chuyện hóa dung thủy, nếu đã không biết hóa dung thủy thì trộm thế nào được?
Hắn không tin việc này là Linh Mạch Hàn tra ra được, bởi vì thời gian trước, bọn họ đã điều tra từng người, nhưng cũng không tra ra được chuyện này.
Trong đầu Linh Mạch Hàn hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ, không khỏi thất thần: "Hóa dung thủy là người khác luyện chế cho ta, cũng là hắn kêu ta xuống tay từ Ô Úy Tuyết."
"Người này là phụ tá của biểu ca?"
Linh Mạch Hàn lắc đầu: "Hắn a, chỉ là một người có chung địch nhân với bổn cung mà thôi."
Lăng Tử Sinh hỏi: "Tin được không?"
Linh Mạch Hàn nhướng mày: "Bổn cung cũng đâu có nói chuyện cơ mật cho hắn đâu, mà hắn thì chỉ cần ra chủ ý giúp ta đối phó Ô gia là được, ngươi nói có nên tin không?"
"Vậy hắn ra chủ ý, có mục đích hay yêu cầu gì không?"
Linh Mạch Hàn nhìn hắn: "Mục đích của hắn là giết cửu tộc Ô gia."
Lăng Tử Sinh sửng sốt, cười ha ha: "Người này thật tàn nhẫn a."
Lúc bọn họ còn đang cười nói thảo luận chuyện của Ô Úy Tuyết, Ô Thần Tử đang ngồi trong đại sảnh mà đau đầu, ngồi đối diện hắn là tộc trưởng Diêu gia Diêu Kính Huy và đám con cháu của hắn.
"Quốc Sư đại nhân, Ô Úy Tuyết là cháu gái ngài yêu thương nhất, vậy Diệc Như cũng là cháu gái huyền tôn* mà lão phu yêu thương nhất, hiện giờ nàng đang đau đến chết đi sống lại trên giường bệnh, lão phu há có thể không khó chịu." Diêu Kính Huy kích động nói: "Quốc Sư đại nhân, hôm nay lão phu chỉ nói một câu, một là ngài kêu Ô Úy Tuyết tự dùng hóa dung thủy hủy dung bản thân, hai là giao Ô Úy Tuyết cho chúng ta xử trí nàng."
*Huyền tôn: cháu cố (cháu bốn đời)
"Không được, cha, ngài không thể để bọn họ mang Tuyết nhi đi, nếu không Tuyết nhi sẽ bị bọn họ tra tấn đến chết." Thượng Chỉ Dung đột nhiên khóc lóc vọt vào.
Diêu Kính Huy lạnh lùng liếc nàng một cái: "Nếu ngày đó lệnh viện* dám làm ra chuyện như vậy thì nên nghĩ đến hậu quả, chịu trách nhiệm cho chuyện này."
*Lệnh viện: lệnh ở đây giống như lệnh tôn ấy, còn viện là chỉ người con gái đẹp.
Hắn nhìn về phía Ô Thần Tử: "Hy vọng Quốc Sư đại nhân đừng làm bốn gia tộc chúng ta thất vọng."
Ô Thần Tử trầm mặt không nói.
Thượng Chỉ Dung cầu xin nói: "Diêu tộc trưởng, ngài cho chúng ta một chút thời gian đi, chúng ta chắc chắn sẽ tìm y sư tốt nhất để trị liệu cho huyền tôn của ngài."
Diêu Kính Huy châm chọc: "Lão phu hỏi ngươi một câu, mặt cháu gái ngươi tốt hơn chút nào chưa?"
"..." Thượng Chỉ Dung tức khắc á khẩu.
Diêu Kính Huy hừ lạnh.
"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không có dùng hóa dung thủy hủy dung Diêu Diệc Như, vì sao các ngươi không tin ta." Ô Úy Tuyết đứng bên ngoài nghe lén nổi giận đùng đùng bước vào.
Phụ thân của Diêu Diệc Như - Diêu Cẩn Tiên thấy Ô Úy Tuyết đi vào, tức khắc tức giận ngập trời: "Lúc ấy có nhiều người thấy ngươi động thủ như vậy, ngươi chối cũng vô dụng."
"Là bọn họ vu hãm ta." Ô Úy Tuyết kích động chạy đến trước mặt Ô Thần Tử: "Tổ phụ, con thật sự không có làm chuyện như vậy, xin ngài hãy tin con."
Ô Thần Tử nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương của nàng thì không đành lòng, nhưng cho dù có không đành lòng đi chăng nữa, cũng không thể lấy nhỏ bỏ lớn, mặc nàng hủy hoại quan hệ bốn gia tộc.
Hắn đen mặt, bàn tay trong tay áo siết chặt lại, nghiêm khắc nói: "Tuyết nhi, chuyện này xác thật là con sai, con phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, nếu con không muốn để bản tôn động thủ thì tự mình lấy hóa dung thủy ra hủy dung mình đi, sau này con vẫn là cháu gái mà bản tôn thương yêu nhất."
Ô Úy Tuyết sửng sốt, không thể tin được nhìn tổ phụ từ trước đến nay luôn yêu thương nàng.
Thượng Chỉ Dung tức khắc mất hết sức lực ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống nói: "Cha, nếu mặt Tuyết nhi bị hủy, thì đời này của nàng xong rồi."
Diêu Cẩn Tiên trừng đỏ mắt, rống giận: "Cả đời này của nữ nhi ta cũng xong luôn rồi."
Thượng Chỉ Dung: "..."
Cuối cùng Ô Úy Tuyết cũng cảm thấy sợ hãi, nàng vẫn luôn cho rằng mặc kệ nàng làm sai chuyện gì thì cũng sẽ có tổ phụ chống lưng cho nàng, mọi người đều phải nhường nhịn nàng, nhưng không ngờ sẽ có ngày, tổ phụ từ trước đến nay luôn yêu thương nàng sẽ vứt bỏ nàng.
Nàng cuống quýt quỳ xuống, nắm lấy ống tay áo của Ô Thần Tử, khóc ròng nói: "Tổ phụ, thật sự không phải con làm, ngài phải tin con, ngài phải tin Tuyết nhi a, ta thật sự không có hủy dung các nàng, là có người hãm hại ta, tổ phụ, ngài nhất định phải điều tra rõ chuyện này, thật sự không phải con làm."
"..." Ô Thần Tử rất hiểu biết tính tình của cháu gái mình, nàng làm người khá cao ngạo, nói không làm chính là không có làm, cho dù nàng có gây rối vô cớ thì cũng không đến mức làm ra chuyện hủy dung, hại người có quan hệ giao hảo với Ô gia.
Mà Ô Úy Tuyết nói có người hãm hại nàng, sao hắn có thể không nhận ra chứ, chỉ là ai sẽ hại cháu gái của hắn đây?
Đầu tiên Ô Thần Tử nghĩ đến là Thái Tử căm ghét Ô gia đến cực điểm, nhưng dựa vào hiểu biết của hắn với Thái Tử, thủ đoạn của người này không nên xuống tay từ nữ tử hậu viện mới đúng.
Mặc kệ thế nào cũng phải có câu trả lời cho Diêu gia, huống chi rất nhiều người đều tận mắt thấy Ô Úy Tuyết dùng hóa dung thủy với Diêu Diệc Như, Ô Úy Tuyết nhất định phải bị trừng phạt, nếu không Diêu gia sẽ không bỏ qua chuyện này, sự chuẩn bị trong nhiều năm qua của hắn cũng sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.
Ô Thần Tử rút ống tay áo lại: "Tuyết nhi, con lấy hóa dung thủy ra đây, sau này tổ phụ sẽ tìm y sư tốt nhất để trị liệu cho con."
Ô Úy Tuyết khóc lóc lắc đầu: "Không, con không lấy, con cũng không có hóa dung thủy gì hết..."
"Ngươi không có hóa dung thủy, nhưng cái này thì sao." Ngoài cửa truyền đến tiếng tức giận, sau đó Tống Yên dẫn theo hạ nhân của nàng đi đến.
Hạ nhân của nàng nâng một cái lồng đặt ra giữa đại sảnh, chỉ vào thanh xà bị nhốt trong lồng sắt, nói: "Nàng chính là dùng nước bọt của thóa xà này để luyện chế hóa dung thủy, chỉ cần bị nó cắn một cái là có thể hủy dung nàng."
Ô Úy Tuyết cả giận nói: "Ngươi dám lục soát sân của ta."
Thóa xà này là lúc nàng tham gia tứ tộc tiết đã bắt về.
Thưởng Chỉ Dung không dám tin, trừng mắt nhìn con dâu của mình: "Tống Yên, ngươi làm cái gì đó? Kia chính là em chồng ngươi, sao ngươi có thể hại nàng như vậy chứ?"
Tống Yên cười lạnh: "Vậy nàng có xem Lê nhi là chất nữ ruột của nàng không, ngươi có xem Lê nhi là cháu gái ngươi không? Lúc con gái ta bị hủy dung, tổ mẫu như ngươi có đến thăm nàng lần nào chưa? Các ngươi nếu không chịu xử trí nàng, vậy ta làm tẩu tẩu sẽ tự thân xuất mã, người tới, thả thóa xà này ra."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Xong 1 cái deadline mừng rơn, đó giờ lần đầu tiên làm PP, mò nguyên ngày hôm qua mới xong nên hôm qua không có chương mới, tối nay đăng bù nha
Đăng: 14/11/2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook