Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo
C107: Chương 118. Cầu Mà Không Được

Edit + beta: Iris

"Hắc Tuyển Dực, ngươi đừng đi, ta không muốn xa ngươi." Ô Nhược nhìn bóng dáng rời đi dứt khoát của Hắc Tuyển Dực, cực kỳ thương tâm khổ sở.

"Ô Nhược, đừng cô phụ tâm ý của chúng ta, sau khi trở về phải bảo vệ người nhà thật tốt, ngươi và Hắc Tuyển Dực cũng phải hòa hợp sống chung." Kẻ thần bí vội niệm chú ngữ, trận pháp dưới chân xoay tròn thật nhanh, sau đó Ô Nhược rơi vào bóng đêm.

"Tiểu Nhược! Tiểu Nhược!"

Ô Nhược loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu nôn nóng, có cha, có mẹ, còn có... Hắc Tuyển Dực, cậu nghe thấy tiếng của Hắc Tuyển Dực, cậu sốt ruột muốn mở to mắt: "Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực..."

"Tuyển Dực, Tiểu Nhược đang kêu con, con nhanh trả lời nó đi." Đây là giọng của Quản Đồng.

"Chắc chắn là tại cái đồ xấu xa Ô Úy Tuyết kia kích thích nhị ca, mọi người xem, nhị ca khóc luôn rồi kìa." Đây là giọng của Ô Hi.

Ô Nhược cảm nhận được có người đang nắm tay cậu thật chặt, như là đang sợ mất đi cậu vậy, vừa lau nước mắt cho cậu vừa nôn nóng nói: "Tiểu Nhược, ta ở đây, ngươi mau tỉnh lại đi."

Ô Nhược không muốn Hắc Tuyển Dực lo lắng khổ sở vì cậu, cố gắng mở mắt ra, lọt vào mắt là vẻ mặt vui mừng của mọi người, còn có hốc mắt đỏ lên của Hắc Tuyển Dực.

"Tiểu Nhược, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi." Quản Đồng che miệng khóc nấc lên.

Ô Tiền Thanh nghẹn ngào nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi, y sư nói chỉ cần con tỉnh lại là sẽ không sao cả."

Ô Hi lau nước mắt nơi khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm: "Nhị ca xấu lắm, chúng ta đều bị ca dọa cho một trận."

Đản Đản đang được Hắc Tín ôm cũng khóc lóc reo lên: "Cha ơi, ôm con một cái, con muốn ôm một cái."

"Phu nhân vừa tỉnh lại, chờ thân thể ngài ấy tốt hơn một chút sẽ để ngài ấy ôm con." Hắc Tín an ủi bé.

Cức Hi nhìn người trên giường, hừ nhẹ: "Bổn tọa đã nói hắn không sao rồi, các ngươi cứ không tin."

Ô Hi nói: "Cũng đã hôn mê hết hai ngày, sao có thể không lo cho được?"

Hắc Càn mời y sư đến trước giường: "Bắt mạch cho phu nhân nhà ta."

Y sư nhanh chóng bắt mạch: "Thân thể phu nhân cực kỳ khỏe mạnh."


"Vậy sao trước đó hắn lại xỉu."

Y sư vẻ mặt đau khổ nói: "Không phải lão phu đã nói rồi sao? Lúc trước ngất xỉu có thể là do bị kích thích."

Ô Hi cả giận nói: "Tất cả là tại nữ nhân hư hỏng kia."

Ô Tiền Thanh mắng nhẹ: "Nhị ca con mới tỉnh, đừng nhắc lại chuyện này, lỡ lại kích thích đến nhị ca con thì sao."

Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay Ô Nhược: "Tiểu Nhược, ngươi thật sự ổn chứ?"

Ô Nhược nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu mới phục hồi tinh thần, nắm chặt tay Hắc Tuyển Dực, suy yếu nói: "Không sao."

Giọng cậu đặc biệt khàn, tựa như đã mười năm rồi chưa nói chuyện.

Hắc Tín nói: "Phu nhân vừa tỉnh lại, mọi người vẫn nên để phu nhân nghỉ ngơi thôi."

Quản Đồng gật đầu: "Vậy chúng ta không quấy rầy Tiểu Nhược nghỉ ngơi nữa."

"Được, Tiểu Nhược, ngày mai chúng ta lại đến thăm con." Mọi người lần lượt rời khỏi phòng.

Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực không chớp mắt, vô thức chảy nước mắt, hóa ra cậu được trở về vào ngày vừa thành thân với Hắc Tuyển Dực là do Hắc Tuyển Dực và kẻ thần bí kia nghịch thiên sửa mệnh, hóa ra cậu và Hắc Tuyển Dực đã từng yêu nhau, hóa ra cậu lại quên mất Hắc Tuyển Dực mà cậu yêu nhất.

Hắc Tuyển Dực vội lau nước mắt cho cậu: "Có phải thấy không thoải mái ở đâu không?"

"Không có." Ô Nhược đưa tay vuốt ve mặt y, dùng ngón tay cọ nhẹ vào đôi mi dài của y, rồi đến cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng.

Không khỏi nhớ đến Hắc Tuyển Dực kiếp trước.

Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực...

Kiếp trước Hắc Tuyển Dực phải cô độc một mình, nhất định là còn khổ sở hơn cả cậu đi.

Hắc Tuyển Dực thấy cậu khóc không ngừng, mày nhíu chặt bế cậu lên: "Vì sao lại khóc?"

Ô Nhược nén khóc lắc đầu, ôm chặt lấy y: "Tuyển Dực..."


"Ừ?" Hắc Tuyển Dực cúi đầu hôn trán cậu.

Ô Nhược ngẩng đầu nhìn y, trong lòng rối nùi một cục. Biết rõ Hắc Tuyển Dực này và Hắc Tuyển Dực kiếp trước là cùng một người, nhưng mà, cậu lại rối rắm nếu mình yêu người trước mắt này, có phải rất có lỗi với người ở kiếp trước hay không.

Không, cậu không thể nghĩ như vậy, nghĩ vậy là sai trái, bọn họ là cùng một người, tuy hai mà một.

Hắc Tuyển Dực hôn lông mi dính đầy nước mắt của cậu: "Có muốn ăn gì không?"

Ô Nhược nghẹn ngào nói: "Ta muốn đi tắm."

"Vừa ăn vừa tắm." Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào phòng tắm, cởi áo lót cho cậu rồi đỡ cậu vào bồn tắm, lại đặt chén cháo bên cạnh bồn tắm.

Ô Nhược vỗ mặt nước: "Tắm chung nhé."

Hắc Tuyển Dực nhướng mày, cởi quần áo bước vào bồn tắm.

Ô Nhược chờ y đi vào rồi hôn lên môi mỏng của y.

Hắc Tuyển Dực đụng tới da thịt mềm mại, ánh mắt đen lại.

Ô Nhược thò tay nắm lấy phía dưới của y: "Tuyển Dực, chúng ta giao hoan đi."

"..." Hắc Tuyển Dực hít sâu, suýt nữa đã không kiềm chế được ăn luôn tại chỗ: "Không được, bây giờ ngươi đang suy yếu, chờ dưỡng bệnh vài ngày nữa rồi nói."

Ô Nhược vô tội nhìn y: "Nhưng mà, ngươi cứng."

"Kệ nó." Hắc Tuyển Dực trầm mặt, múc một muỗng cháo đưa đến miệng Ô Nhược.

Ô Nhược cười nhẹ, vừa giúp y giải quyết vừa ăn cháo, bò đến bên tai y, dụ hoặc nói: "Mấy ngày nay ngươi xem phòng trung thuật nhiều chút, đến lúc đó đừng làm ta đau."

Kiếp trước, lần đầu tiên của bọn họ rất khó chịu, bởi vì hai người đều chưa từng giao hoan với ai bao giờ, đều là tay mơ như nhau, nên lúc đó Hắc Tuyển Dực làm cậu đau, phía sau còn chảy máu, nếu không phải có thuốc giảm đau, chỉ sợ cậu không thể xuống giường được rồi.


Hắc Tuyển Dực cố nén hơi thở thô bạo, híp mắt: "Có tin ta làm ngươi tại chỗ hay không?"

"Được a, cầu mà không được." Ô Nhược tăng nhanh động tác tay.

Đồ tiểu yêu tinh này! Hắc Tuyển Dực ôm lấy eo cậu, rên hừ một tiếng, tiết ra tay Ô Nhược, hôn lên khóe môi cậu.

Ô Nhược dựa vào vai y, hỏi: "Lúc ta vừa tỉnh lại có nghe thấy Tiểu Hi nói ta hôn mê hai ngày?"

Hắc Tuyển Dực ôm chặt lại, ừ một tiếng.

Hai ngày trước, Ô Nhược đột nhiên ngất xỉu trên giường, thật sự đã dọa y khiếp vía, sau này y không muốn xảy ra chuyện tương tự như vậy thêm lần nào nữa, còn về Ô Úy Tuyết, y chắc chắn sẽ đòi lại hết thảy.

"Ta vậy mà ngủ lâu như vậy, chẳng phải ngày mai bọn bá phụ của ta sẽ vào thành rồi sao?"

"Hẳn là buổi chiều sẽ đến."

Ô Nhược nói: "Vậy ngươi phái nhiều người đi tiếp ứng bọn họ đi, ta lo rằng Ô Thần Tử sẽ phái người nửa đường chặn giết bọn họ."

"Được." Hắc Tuyển Dực đã tính toán việc này từ lâu.

Sáng sớm hôm sau, vừa ăn sáng xong thì thấy Linh Mạch Hàn cầm thánh chỉ đi vào Hắc phủ, thấy Ô Nhược thì trực tiếp ném thánh chỉ qua: "Thánh chỉ mà ngươi muốn."

Ô Nhược cười nói: "Người còn chưa đến mà đã xin được thánh chỉ giúp ta nhanh vậy."

Linh Mạch Hàn hừ nhẹ: "Bổn cung sợ có biến nên ngày thứ hai sau tiệc mừng thọ đã đi tìm phụ hoàng xin thánh chỉ."

Ngay sau đó, hắn biến sắc nói: "Bổn cung cũng thuận tiện tra xét tên y sư xem bệnh cho phụ hoàng, hắn vậy mà lại là người của nhị hoàng đệ."

Linh Mạch Hàn tức giận đập bàn: "Đáng giận, cái thứ ăn cây táo rào cây sung."

Ô Nhược đã sớm đoán được kết quả: "Vậy ngươi định giải quyết y sư này thế nào?"

"Trước mắt án binh bất động, tránh rút dây động rừng." Linh Mạch Hàn nhìn Ô Nhược: "Làm thế nào ngươi biết y sư của bổn cung có vấn đề?"

"Ta không có thần thông đến mức đó đâu, cũng đâu có biết y sư của ngươi là ai, sở dĩ ta biết tình trạng thân thể của phụ hoàng ngươi không ổn là vì ta hiểu y thuật."

Linh Mạch Hàn kinh ngạc nói: "Ngươi hiểu y thuật? Hơn nữa ngươi còn có thể chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân thể phụ hoàng ta có biến, vậy chứng tỏ y thuật của ngươi rất tốt."

"Không tính là tốt."

Linh Mạch Hàn vội hỏi: "Vậy ngươi có cách điều trị cho phụ hoàng ta không?"


Ô Nhược lắc đầu: "Ta không có biện pháp ra vào hoàng cung, tốt hơn hết là ngươi nên mời danh y khác, rồi kể lại tình hình xem bệnh của y sư cho ta hay, thông qua đó ta có thể chẩn đoán bệnh tình của phụ hoàng ngươi."

"Lỡ như, y sư bổn cung mời đến lại là người của nhị hoàng đệ thì sao?"

Ô Nhược trừng hắn một cái: "Vậy thì ngươi là một thái tử vô dụng, nhưng ngươi yên tâm, y sư có gạt ngươi hay không, ta có thể nhìn ra được."

Linh Mạch Hàn đã quá quen với cách nói chuyện của cậu, không thèm quan tâm cậu vô lễ với hắn: "Được, bổn cung sẽ tìm một y sư khác. Đúng rồi, bổn cung nghe nói Ô Úy Tuyết đến quậy phủ của ngươi, chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Ô Úy Tuyết bị trọng thương, còn ngươi thì hôn mê bất tỉnh?"

Ô Nhược kể lại chuyện hôm ấy: "Ta đoán rất có thể là Ô Úy Tuyết bị trúng chú thuật hoặc cổ thuật, bị người khác khống chế."

Linh Mạch Hàn gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, nếu không với tính cách cao ngạo của Ô Úy Tuyết, làm sao có thể đi viết thư tình, lại còn chạy đến trong phủ phi lễ phu quân người khác, đây không giống với tác phong của nàng, nhưng là ai hạ chú thuật nàng ta chứ?"

"Bây giờ thì chưa biết, nhưng có thể khẳng định người kia đang nhắm đến chúng ta."

"Vậy các ngươi cẩn thận chút, nếu có gì cần bổn cung hỗ trợ thì cứ nói."

"Được." Ô Nhược nhìn hắn: "Lại nói, ngươi quang minh chính đại chạy đến Hắc phủ như vậy, không sợ người Ô gia hoài nghi quan hệ của chúng ta sao? Khiến bọn họ biết được ta đứng cùng phe với ngươi."

Linh Mạch Hàn trào phúng: "Toàn bộ Hoàng Đô Thành có ai không biết bổn cung ghét nhất là người Ô gia, ngay cả khi là người họ Ô không có dính dáng gì đến Ô gia bổn cung cũng ghét tới cực điểm, nên dù bổn cung có tới đây thì bọn họ sẽ chỉ nghĩ là bổn cung chạy tới xem dáng vẻ chật vật của ngươi, tuyệt đối sẽ không ngờ đến chúng ta liên thủ."

"Vậy hôm nay ngươi đến đây chắc không phải chỉ để đưa thánh chỉ thôi chứ?"

"Đương nhiên, bổn cung thuận tiện đến hỏi ngươi định đối phó người Ô gia thế nào."

Ô Nhược híp mắt, cười lạnh: "Tất nhiên là xuống tay từ Ô Úy Tuyết rồi, xem nàng còn dám đoạt nam nhân của ta hay không."

"Hai ngày trước, nếu không phải ngươi cơ trí giả bộ hôn mê, sợ là người Ô gia sẽ tới phủ tìm các ngươi tính sổ."

Ô Nhược: "..."

Đâu phải cậu giả bộ hôn mê, thật sự là ngất xỉu mà, nhưng cậu không định nói cho Linh Mạch Hàn.

Sau khi thương lượng cách liên hệ với Ô Nhược, Linh Mạch Hàn liền rời khỏi Hắc phủ.

Lúc này Ô Nhược mới xem thánh chỉ, xác định nội dung thánh chỉ đều nghiêng về phía bọn họ mới yên tâm đặt thánh chỉ vào không gian.

°°°°°°°°°°

Đăng: 31/10/2021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương