Phệ Tâm Cổ
-
Chương 27
Cuối cùng vẫn là đến phòng thương vụ thường đi.
Điệu bộ quý ông của Hoắc Kiếm chỉ duy trì đến dưới giường, lên tới giường rồi, anh chính là phái cấm dục tiêu chuẩn —— là phái dã thú cấm dục đã lâu, độc chiếm dũng mãnh bá đạo, tiến công mãnh liệt hữu lực, Nghiêm Hạo Thần cảm thấy quả thực như trải qua một màn biểu diễn sảng khoái tràn trề khác, mồ hôi trong suốt không ngừng thấm ra làn da thấm ướt toàn thân, tiếng rên rỉ run rẩy cao vút xinh đẹp bị buộc ra yết hầu, cảm giác thống khoái được đưa lên lại đè xuống thật mạnh làm cho người ta thất thần. Kết quả của thể lực cạn kiệt là ngay cả nhích ngón tay cũng không có sức, cho nên tuy rằng không thích loại hành vi giả dối như sau khi làm tình ôm nhau ngủ, Nghiêm Hạo Thần vẫn là tùy anh ôm cậu tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ phía sau rồi mặc kĩ áo tắm lại ẵm về giường, cùng nằm ngủ. Cũng may Hoắc Kiếm ngủ cũng lành tính, chỉ là hai tay đặt trên bụng nằm ngửa, hai người cũng không có tứ chi tiếp xúc, nhiều lần cũng thành thói quen.
Từ đêm trận chung kết lôi đài tái kết thức, Nghiêm Hạo Thần mới chính thức có cảm giác bán mình, thậm chí còn không hiểu mà cảm thấy nhẹ nhõm. Lâu nay Hoắc Kiếm cứng nhắc giữ mình như ông già sáu mươi tuổi, chỉ có ở phương diện này cho thấy nhiệt huyết mà lẽ ra tuổi của anh nên có. Dục vọng của anh cũng giống bản thân anh, thắng thắn không hề che dấu, thường thường một nụ cười sáng lạn dù vô tình hay cố tình của Nghiêm Hạo Thần, có thể rước lấy nụ hôn bá đạo cháy bỏng, rõ ràng hơn nữa bất quá là toan tính ***, chỉ chờ điều kiện cho phép, sẽ ăn sạch cậu vào bụng. Hiện tại thoạt nhìn ý tưởng chỉ mấy tháng trước thay bóp tiền của anh kêu oan thật sự là quá ngốc quá ngây thơ, người này căn bản là gian thương, nợ để càng lâu, lãi thu được càng cao.
Bất quá Nghiêm Hạo Thần vẫn là cảm thấy mình buôn bán lời. Tuy rằng không có đối tượng so sánh, nhưng có thể khiến cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm mà nằm dưới lại thoải mái như vậy, kỹ thuật của Hoắc Kiếm rõ ràng tốt lắm. Hơn nữa dưới giường Hoắc Kiếm cũng là một tình nhân tốt quan tâm chăm sóc, luôn xác định Nghiêm Hạo Thần ngày hôm sau không diễn mới có thể làm, sau đó cũng nhất định sẽ cẩn thận làm tốt việc rửa sạch, mỗi lần gặp mặt tất tặng hoa, rồi đến nơi cậu thích ăn cơm. Tuy rằng cá tính nghiêm túc không thú vị —— có lẽ trong mắt không ít người đây là cái ưu điểm, người đàn ông trên giường cuồng dã dưới giường quan tâm như vậy, muốn loại phụ nữ nào mà không có, tin chắc rằng cũng có không ít kẻ muốn nhào lên, sao lại tự ngược mà chạy tới làm kim chủ cho Nghiêm Hạo Thần cậu? Quả nhiên là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp được trời ưu ái này. Cậu thật đúng là nên cảm ơn người cha chưa từng gặp mặt kia.
Sau một đêm nhẹ nhàng khoan khoái thật dễ ngủ Hoắc Kiếm theo thường lệ đưa Nghiêm Hạo Thần đến dưới lầu nơi cậu ở. Nghiêm Hạo Thần mở cửa xe đang muốn bước ra, Hoắc Kiếm bỗng nhiên gọi cậu:
“Chờ một chút.”
Tiếp theo liền nhướng ra lấy bó bách hợp bị vứt ở ghế:
“Đừng quên.”
Nghiêm Hạo Thần nhíu mày, bất đắc dĩ nói tiếng “Cám ơn.”, xoay người rời đi. Thực ra mỗi lần nhận được hoa của Hoắc Kiếm, Nghiêm Hạo Thần đều cố ý “quên mất” nó, chỉ là anh lần nào cũng không quên nhắc nhở cậu đem hoa theo. Nghiêm Hạo Thần trước giờ đều không có cảm tình gì với hoa, nhất là hoa có mùi, chung quy sẽ khiến cậu nhớ tới trên người những “chị em” làm việc buôn bán trước đây đều ngửi được mùi son phấn sặc mũi, huống chi là loại hoa như bách hợp này hoàn toàn không hợp với phong cách của cậu. Cậu không tin Hoặc đại tổng tài điều hành cả tập đoàn Hằng Viễn khổng lồ kia ngay cả chút mắt nhìn việc đó cũng không có, lại cứ hết lần này tới lần khác mỗi lần cậu “quên” anh đều nhắc nhở, cố chấp đến đáng giận.
Nghiêm Hạo Thần bước lên cầu thang chật hẹp mà lên lầu, nghe được tiếng ô tô rời đi thì, thuận tay ném bách hợp vào góc thùng rác. Rõ ràng chỉ là bạn giường tiêu tiền mua được, người đàn ông cố chấp kia nhưng vẫn nghiêm túc tặng hoa cho cậu, mời cậu ăn cơm, dẫn cậu hóng gió, quả thực chính là kiểu theo đuổi phụ nữ. Dù sao mục đích cuối cùng đều là trên giường, Nghiêm Hạo Thần thật sự không rõ vì cái gì phải hao tâm tốn sức như vậy. Nếu là một thằng nít ranh vừa biết yêu làm những thứ này với cậu, cậu sẽ nghĩ người này ngây thơ như đống bách hợp bị cậu ném vào thùng rác, nhưng Hoắc Kiếm lại là một thương nhân lớn rất có thủ đoạn… Nghiêm Hạo Thần cuối cùng vẫn từ bỏ phỏng đoán. Lớn lên trong làng chơi đi vui vẻ tới hoan nghênh, Nghiêm Hạo Thần hiểu rất rõ, trong người kẻ có tiền không thiếu nhất chính là biến thái, có thể tới vui chơi, nhưng không ai mang theo tấm lòng. Người kia nói không chừng chơi chán muốn đổi khẩu vị một chút chơi trò tình yêu ngây thơ mà thôi.
Các loại săn sóc chu đáo này, giống như bách hợp nở rực rỡ, ở ngoài thuần khiết xinh đẹp khiến người ta động lòng, thực ra không được vài ngày sẽ thối nát, phát ra mùi vị hôi thối khó ngửi.
Điệu bộ quý ông của Hoắc Kiếm chỉ duy trì đến dưới giường, lên tới giường rồi, anh chính là phái cấm dục tiêu chuẩn —— là phái dã thú cấm dục đã lâu, độc chiếm dũng mãnh bá đạo, tiến công mãnh liệt hữu lực, Nghiêm Hạo Thần cảm thấy quả thực như trải qua một màn biểu diễn sảng khoái tràn trề khác, mồ hôi trong suốt không ngừng thấm ra làn da thấm ướt toàn thân, tiếng rên rỉ run rẩy cao vút xinh đẹp bị buộc ra yết hầu, cảm giác thống khoái được đưa lên lại đè xuống thật mạnh làm cho người ta thất thần. Kết quả của thể lực cạn kiệt là ngay cả nhích ngón tay cũng không có sức, cho nên tuy rằng không thích loại hành vi giả dối như sau khi làm tình ôm nhau ngủ, Nghiêm Hạo Thần vẫn là tùy anh ôm cậu tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ phía sau rồi mặc kĩ áo tắm lại ẵm về giường, cùng nằm ngủ. Cũng may Hoắc Kiếm ngủ cũng lành tính, chỉ là hai tay đặt trên bụng nằm ngửa, hai người cũng không có tứ chi tiếp xúc, nhiều lần cũng thành thói quen.
Từ đêm trận chung kết lôi đài tái kết thức, Nghiêm Hạo Thần mới chính thức có cảm giác bán mình, thậm chí còn không hiểu mà cảm thấy nhẹ nhõm. Lâu nay Hoắc Kiếm cứng nhắc giữ mình như ông già sáu mươi tuổi, chỉ có ở phương diện này cho thấy nhiệt huyết mà lẽ ra tuổi của anh nên có. Dục vọng của anh cũng giống bản thân anh, thắng thắn không hề che dấu, thường thường một nụ cười sáng lạn dù vô tình hay cố tình của Nghiêm Hạo Thần, có thể rước lấy nụ hôn bá đạo cháy bỏng, rõ ràng hơn nữa bất quá là toan tính ***, chỉ chờ điều kiện cho phép, sẽ ăn sạch cậu vào bụng. Hiện tại thoạt nhìn ý tưởng chỉ mấy tháng trước thay bóp tiền của anh kêu oan thật sự là quá ngốc quá ngây thơ, người này căn bản là gian thương, nợ để càng lâu, lãi thu được càng cao.
Bất quá Nghiêm Hạo Thần vẫn là cảm thấy mình buôn bán lời. Tuy rằng không có đối tượng so sánh, nhưng có thể khiến cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm mà nằm dưới lại thoải mái như vậy, kỹ thuật của Hoắc Kiếm rõ ràng tốt lắm. Hơn nữa dưới giường Hoắc Kiếm cũng là một tình nhân tốt quan tâm chăm sóc, luôn xác định Nghiêm Hạo Thần ngày hôm sau không diễn mới có thể làm, sau đó cũng nhất định sẽ cẩn thận làm tốt việc rửa sạch, mỗi lần gặp mặt tất tặng hoa, rồi đến nơi cậu thích ăn cơm. Tuy rằng cá tính nghiêm túc không thú vị —— có lẽ trong mắt không ít người đây là cái ưu điểm, người đàn ông trên giường cuồng dã dưới giường quan tâm như vậy, muốn loại phụ nữ nào mà không có, tin chắc rằng cũng có không ít kẻ muốn nhào lên, sao lại tự ngược mà chạy tới làm kim chủ cho Nghiêm Hạo Thần cậu? Quả nhiên là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp được trời ưu ái này. Cậu thật đúng là nên cảm ơn người cha chưa từng gặp mặt kia.
Sau một đêm nhẹ nhàng khoan khoái thật dễ ngủ Hoắc Kiếm theo thường lệ đưa Nghiêm Hạo Thần đến dưới lầu nơi cậu ở. Nghiêm Hạo Thần mở cửa xe đang muốn bước ra, Hoắc Kiếm bỗng nhiên gọi cậu:
“Chờ một chút.”
Tiếp theo liền nhướng ra lấy bó bách hợp bị vứt ở ghế:
“Đừng quên.”
Nghiêm Hạo Thần nhíu mày, bất đắc dĩ nói tiếng “Cám ơn.”, xoay người rời đi. Thực ra mỗi lần nhận được hoa của Hoắc Kiếm, Nghiêm Hạo Thần đều cố ý “quên mất” nó, chỉ là anh lần nào cũng không quên nhắc nhở cậu đem hoa theo. Nghiêm Hạo Thần trước giờ đều không có cảm tình gì với hoa, nhất là hoa có mùi, chung quy sẽ khiến cậu nhớ tới trên người những “chị em” làm việc buôn bán trước đây đều ngửi được mùi son phấn sặc mũi, huống chi là loại hoa như bách hợp này hoàn toàn không hợp với phong cách của cậu. Cậu không tin Hoặc đại tổng tài điều hành cả tập đoàn Hằng Viễn khổng lồ kia ngay cả chút mắt nhìn việc đó cũng không có, lại cứ hết lần này tới lần khác mỗi lần cậu “quên” anh đều nhắc nhở, cố chấp đến đáng giận.
Nghiêm Hạo Thần bước lên cầu thang chật hẹp mà lên lầu, nghe được tiếng ô tô rời đi thì, thuận tay ném bách hợp vào góc thùng rác. Rõ ràng chỉ là bạn giường tiêu tiền mua được, người đàn ông cố chấp kia nhưng vẫn nghiêm túc tặng hoa cho cậu, mời cậu ăn cơm, dẫn cậu hóng gió, quả thực chính là kiểu theo đuổi phụ nữ. Dù sao mục đích cuối cùng đều là trên giường, Nghiêm Hạo Thần thật sự không rõ vì cái gì phải hao tâm tốn sức như vậy. Nếu là một thằng nít ranh vừa biết yêu làm những thứ này với cậu, cậu sẽ nghĩ người này ngây thơ như đống bách hợp bị cậu ném vào thùng rác, nhưng Hoắc Kiếm lại là một thương nhân lớn rất có thủ đoạn… Nghiêm Hạo Thần cuối cùng vẫn từ bỏ phỏng đoán. Lớn lên trong làng chơi đi vui vẻ tới hoan nghênh, Nghiêm Hạo Thần hiểu rất rõ, trong người kẻ có tiền không thiếu nhất chính là biến thái, có thể tới vui chơi, nhưng không ai mang theo tấm lòng. Người kia nói không chừng chơi chán muốn đổi khẩu vị một chút chơi trò tình yêu ngây thơ mà thôi.
Các loại săn sóc chu đáo này, giống như bách hợp nở rực rỡ, ở ngoài thuần khiết xinh đẹp khiến người ta động lòng, thực ra không được vài ngày sẽ thối nát, phát ra mùi vị hôi thối khó ngửi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook