Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi
-
Chương 18: Trục xuất khỏi Quân gia (3)
Trên thực tế, Quân Chấn Thiên thực sự quên Nam Sơn là địa phương dơ bẩn, hiện giờ nghe Trữ Thanh Hà vừa nói mới phản ứng lại.
Thanh Hà nói không sai, Mặc Sơ dù là phế vật, cũng là nữ nhi của hắn, để nữ nhi của mình đi đến địa phương như vậy, về sao hắn còn mặt mũi nào hướng Na Các?
Quân Mặc Sơ ánh mắt phức tạp nhìn Trữ Thanh Hà quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.
Nàng không có phụ mẫu, không biết tình thương của mẹ là cái gì, nhưng mà thời điểm nhìn Trữ Thanh Hà không có tôn nghiêm quỳ gối xuống, đau khổ cầu xin cho nàng, trong lòng nhất thời xúc động.
Ở trong mắt nàng, nữ nhân cũng có tôn nghiêm, thậm chí tôn nghiêm của nữ nhân còn không thấp so với nam nhân.
Dựa vào cái gì nữ nhân phải xu nịnh nam nhân, phải cầu hắn?
"Nương, ngươi đứng lên." Quân Mặc Sơ chậm rãi mở miệng, từng bước đi ra từ ám phòng, dừng lại trước mặt Quân Chấn Thiên, thân hơi cúi xuống, đem phụ nhân gầy yếu đỡ dậy.
"Không phải quỳ, cũng không cần cầu xin bất luận kẻ nào." Quân Mặc Sơ cùng nàng có vài phần tương tự, bên môi mang theo tia cười nhạo: "Phụ thân đại nhân đã có tâm muốn đuổi ta đi, người như thế nào lại cầu xin hắn, hôm nay hắn không đuổi ta đi, sau này cũng sẽ đuổi ta đi, ngươi cần gì phải cầu hắn?"
Quân Mặc Sơ đã sớm đưa ra quyết định tốt.
Nàng không phải là Quân Mặc Sơ thật sự, nguyên bản cũng không tính ở lại Quân gia, nàng sớm muộn cũng phải rời khỏi.
Rời đi sớm hay muộn đối với nàng cũng không khác nhau là mấy, bất quá lần này, nàng nếu như phải rời khỏi, nhất định phải mang theo người mẫu thân nguyện ý vì nàng cầu tình mà phải trả giá bằng tôn nghiêm.
Nàng (Quân Mặc Sơ) sẽ hảo hảo bảo hộ nàng (Trữ Thanh Hà), sẽ không để nàng (Trữ Thanh Hà) giống như ngày hôm nay phải hèn mọn khẩn cầu bất luận kẻ nào!
Trữ Thanh Hà ngây người nhìn nữ nhân trước mắt, nhất là cặp mắt bình tĩnh mà cơ trí kia làm nàng cảm thấy ánh mắt hơi cay.
Nhiều năm qua, nàng nhìn nữ nhi có ánh mắt thống khổ cùng sợ hãi, thấy thời điểm nữ nhi nổi điên có hành động mê mang lại điên cuồng, khi nào từng có ánh mắt bình tĩnh mà kiên định như vậy?
"Sơ nhi......" Trữ Thanh Hà run rẩy vươn tay, nghĩ muốn vuốt ve hai má nữ nhi, xúc động muốn hỏi nàng, bệnh của ngươi có phải tốt rồi không?
Có phải hay không về sau sẽ không nổi điên nữa?
Mẫu thân không ghét bỏ ngươi nổi điên, nhưng mẫu thân hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh......
Quân Chấn Thiên nghe xong lời nói của Trữ Thanh Hà, đáy lòng đã muốn buông tha cho quyết định đưa Quân Mặc Sơ đi Nam Sơn, nhưng mà nghe lời nói của Quân Mặc Sơ, nhất thời hỏa khí trong lòng lại bốc lên.
"Quân Mặc Sơ, đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với phụ thân?"
Nói cho cùng là lỗi của hắn, không nên đem nàng đuổi đi.
"Ngươi đã không xem ta là nữ nhi, ta vì sao lại phải xem ngươi là phụ thân?" Sắc mặt Quân Mặc Sơ không chút thay đổi hỏi lại.
Nếu hắn thực sự xem nàng là nữ nhi, sẽ không chỉ vì tin tưởng nàng cùng hạ nhân tư thông, mà muốn nhốt nàng vào ám phòng.
Nếu nếu thực sự xem nàng là nữ nhi, cũng sẽ không mở miệng liền nói muốn đem nàng đưa đi đến địa phương dơ bẩn dâm loạn Nam Sơn kia!
Quân Chấn Thiên giận tím mặt, "Ngươi.... Ngươi là nữ nhi bất hiếu, nếu không phải vi phụ nghĩ tới huyết mạch Quân gia trên người ngươi, ngươi cho là hôm nay ngươi còn có thể đứng đây nói chuyện với ta? Chỉ sợ nhiều năm trước đã bị đuổi ra khỏi Quân gia chết ở đầu đường!"
Quân Mặc Sơ nở nụ cười, "Đó là bởi vì trước đó ta cùng Thần vương có hôn ước, cho nên ngươi mới không đuổi ta xuất môn, hiện tại Thần vương từ hôn, trên người ta không có cái gì để ngươi lợi dụng, ngươi tự nhiên muốn đuổi ta đi."
Bị nói trúng tâm sự, hỏa khí trong lòng Quân Chấn Thiên không có chỗ phát tác, vừa nâng đầu, một cái bạt tai hung hăng xẹt qua, "Nghiệt nữ! Ngươi còn dám cãi lại, quả thực vô pháp vô thiên!"
Quân Chấn Thiên vừa ra tay, không tự giác mang theo vũ lực.
Quân Chấn Thiên là cao thủ lục giai vũ lực, là ngươi lợi hại nhất Quân gia trừ bỏ trưởng lão.
Một cái tát mang theo lục giai vũ lực, Quân Mặc Sơ chỉ sợ không chết, thì cũng sẽ bị hủy dung.
Thanh Hà nói không sai, Mặc Sơ dù là phế vật, cũng là nữ nhi của hắn, để nữ nhi của mình đi đến địa phương như vậy, về sao hắn còn mặt mũi nào hướng Na Các?
Quân Mặc Sơ ánh mắt phức tạp nhìn Trữ Thanh Hà quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.
Nàng không có phụ mẫu, không biết tình thương của mẹ là cái gì, nhưng mà thời điểm nhìn Trữ Thanh Hà không có tôn nghiêm quỳ gối xuống, đau khổ cầu xin cho nàng, trong lòng nhất thời xúc động.
Ở trong mắt nàng, nữ nhân cũng có tôn nghiêm, thậm chí tôn nghiêm của nữ nhân còn không thấp so với nam nhân.
Dựa vào cái gì nữ nhân phải xu nịnh nam nhân, phải cầu hắn?
"Nương, ngươi đứng lên." Quân Mặc Sơ chậm rãi mở miệng, từng bước đi ra từ ám phòng, dừng lại trước mặt Quân Chấn Thiên, thân hơi cúi xuống, đem phụ nhân gầy yếu đỡ dậy.
"Không phải quỳ, cũng không cần cầu xin bất luận kẻ nào." Quân Mặc Sơ cùng nàng có vài phần tương tự, bên môi mang theo tia cười nhạo: "Phụ thân đại nhân đã có tâm muốn đuổi ta đi, người như thế nào lại cầu xin hắn, hôm nay hắn không đuổi ta đi, sau này cũng sẽ đuổi ta đi, ngươi cần gì phải cầu hắn?"
Quân Mặc Sơ đã sớm đưa ra quyết định tốt.
Nàng không phải là Quân Mặc Sơ thật sự, nguyên bản cũng không tính ở lại Quân gia, nàng sớm muộn cũng phải rời khỏi.
Rời đi sớm hay muộn đối với nàng cũng không khác nhau là mấy, bất quá lần này, nàng nếu như phải rời khỏi, nhất định phải mang theo người mẫu thân nguyện ý vì nàng cầu tình mà phải trả giá bằng tôn nghiêm.
Nàng (Quân Mặc Sơ) sẽ hảo hảo bảo hộ nàng (Trữ Thanh Hà), sẽ không để nàng (Trữ Thanh Hà) giống như ngày hôm nay phải hèn mọn khẩn cầu bất luận kẻ nào!
Trữ Thanh Hà ngây người nhìn nữ nhân trước mắt, nhất là cặp mắt bình tĩnh mà cơ trí kia làm nàng cảm thấy ánh mắt hơi cay.
Nhiều năm qua, nàng nhìn nữ nhi có ánh mắt thống khổ cùng sợ hãi, thấy thời điểm nữ nhi nổi điên có hành động mê mang lại điên cuồng, khi nào từng có ánh mắt bình tĩnh mà kiên định như vậy?
"Sơ nhi......" Trữ Thanh Hà run rẩy vươn tay, nghĩ muốn vuốt ve hai má nữ nhi, xúc động muốn hỏi nàng, bệnh của ngươi có phải tốt rồi không?
Có phải hay không về sau sẽ không nổi điên nữa?
Mẫu thân không ghét bỏ ngươi nổi điên, nhưng mẫu thân hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh......
Quân Chấn Thiên nghe xong lời nói của Trữ Thanh Hà, đáy lòng đã muốn buông tha cho quyết định đưa Quân Mặc Sơ đi Nam Sơn, nhưng mà nghe lời nói của Quân Mặc Sơ, nhất thời hỏa khí trong lòng lại bốc lên.
"Quân Mặc Sơ, đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với phụ thân?"
Nói cho cùng là lỗi của hắn, không nên đem nàng đuổi đi.
"Ngươi đã không xem ta là nữ nhi, ta vì sao lại phải xem ngươi là phụ thân?" Sắc mặt Quân Mặc Sơ không chút thay đổi hỏi lại.
Nếu hắn thực sự xem nàng là nữ nhi, sẽ không chỉ vì tin tưởng nàng cùng hạ nhân tư thông, mà muốn nhốt nàng vào ám phòng.
Nếu nếu thực sự xem nàng là nữ nhi, cũng sẽ không mở miệng liền nói muốn đem nàng đưa đi đến địa phương dơ bẩn dâm loạn Nam Sơn kia!
Quân Chấn Thiên giận tím mặt, "Ngươi.... Ngươi là nữ nhi bất hiếu, nếu không phải vi phụ nghĩ tới huyết mạch Quân gia trên người ngươi, ngươi cho là hôm nay ngươi còn có thể đứng đây nói chuyện với ta? Chỉ sợ nhiều năm trước đã bị đuổi ra khỏi Quân gia chết ở đầu đường!"
Quân Mặc Sơ nở nụ cười, "Đó là bởi vì trước đó ta cùng Thần vương có hôn ước, cho nên ngươi mới không đuổi ta xuất môn, hiện tại Thần vương từ hôn, trên người ta không có cái gì để ngươi lợi dụng, ngươi tự nhiên muốn đuổi ta đi."
Bị nói trúng tâm sự, hỏa khí trong lòng Quân Chấn Thiên không có chỗ phát tác, vừa nâng đầu, một cái bạt tai hung hăng xẹt qua, "Nghiệt nữ! Ngươi còn dám cãi lại, quả thực vô pháp vô thiên!"
Quân Chấn Thiên vừa ra tay, không tự giác mang theo vũ lực.
Quân Chấn Thiên là cao thủ lục giai vũ lực, là ngươi lợi hại nhất Quân gia trừ bỏ trưởng lão.
Một cái tát mang theo lục giai vũ lực, Quân Mặc Sơ chỉ sợ không chết, thì cũng sẽ bị hủy dung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook