Chương 4
Trải qua Ôn Hinh không ngừng cố gắng, Lê Mộc rốt cục tiếp nhận sự thực thê thảm rằng mình nhất định phải truyền nước biển mới có thể lành bệnh, cứ như vậy cùng tiểu hộ sĩ cười nói vui vẻ, Lê Mộc lại an nhàn vượt qua một buổi chiều.

Bất quá vào tối hôm đó, nam nhân trung niên kia, cũng chính là lão cha mới lụm được của Lê Mộc lại đến thăm hắn.

Ba ba của Lê Mộc đã chết kia là một người trung niên thoạt nhìn tràn đầy tinh thần, thông qua đường nét hai bên má cùng xương lông mày là có thể thấy được, thời tuổi trẻ tuyệt đối là một mỹ nam tử, cho dù hiện tại tuổi gần năm mươi vẫn tiếp tục tản ra mị lực.

Lê Mộc đoán ông chắc hẳn là một sĩ quan quân đội cấp cao, bởi vì từ đầu đến giờ Lê Mộc chỉ nhìn thấy ba ba có hai lần, mỗi lần đều mặc quân trang, hơn nữa lần nào tới cũng đều có hai gã cảnh vệ canh gác ở cửa, mà trên người ông vừa nhìn liền thấy có khí chất quân nhân, cái loại khí thế không giận mà uy này sợ là người bình thường bắt chước không nổi.

Sau khi phụ thân của Lê Mộc tới phòng bệnh liền bước nhanh đến trước giường Lê Mộc, hai tay không kìm được khoát lên vai Lê Mộc nói: "Mộc Mộc, ngươi rốt cục gắng gượng được, ngươi có biết ba ba có bao nhiêu lo lắng không! Buổi chiều ba ba phải đi nước ngoài xử lý một sự kiện nên đến thăm ngươi trước.


"
"Ông là ba của tôi? Tôi xảy ra chuyện gì, sao tôi không nhớ gì cả.

"
Trong mắt Lê Mộc giờ phút này là hình ảnh một nam nhân xa lạ chính đang bức thiết nhìn mình, hai tay đặt lên bả vai mình.

Vừa nghe mình nói những lời này, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, chỉ là khóe mắt vui mừng lại nhất thời không kịp lau đi.

Giây tiếp theo phụ thân Lê Mộc liền chuyển ánh mắt nghi hoặc cho bác sĩ.

Một vị bác sĩ bên cạnh thấy Lê Mộc phản ứng như thế, lập tức liền hướng phụ thân của Lê Mộc giải thích: "Cái này, Lê Mộc thiếu gia ở thời điểm tai nạn xe cộ bị thương tổn đầu, Lê thiếu gia cát nhân thiên tướng rốt cuộc cũng thoát ly nguy hiểm, nhưng đầu thương tổn cũng có khả năng làm cho mất trí nhớ, cho nên, hắn hiện tại hẳn là mất trí nhớ! "

"Mất trí nhớ?" Lê Mộc phụ thân dừng một chút, "Vậy ước chừng khi nào thì có thể tốt lên?"
"Thủ trưởng ngài không nên gấp gáp, loại chuyện khôi phục này cũng không có thời gian chuẩn xác, có thể mấy ngày nữa lệnh công tử sẽ nhớ tới hết thảy mọi chuyện, có thể là ba tháng, ba năm, cũng có thể cả đời này đều sẽ nhớ không ra chuyện lúc trước nữa, cái này phải xem vận khí của từng người.

"
Lê Mộc lúc này cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Kỳ thực Lê Mộc trọng sinh căn bản không mất trí nhớ, nhưng hắn căn bản không biết chuyện quá khứ của Lê Mộc kia, cho nên đành phải làm bộ mất trí nhớ mới có thể che giấu bản thân.

Mặt khác, sau khi hắn tỉnh lại cũng nhớ tới một sự kiện, thời điểm phát sinh tai nạn xe cộ, hắn rõ ràng nhìn thấy Lê Mộc kia trong buồng lái biểu tình kích động, hắn cảm thấy nguyên nhân chiếc xe lúc ấy không dừng lại được dường như có ẩn tình khác.

Có vẻ không giống như chuyện ngoài ý muốn.

Hoặc có thể nói, sự việc kia căn bản là được dự mưu đã lâu, mưu sát!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương