Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
-
Chương 31: Tuyệt thế mĩ nam, nương tử? (một)
Edit: kaylee
"Cố Nhược Vân, mặc kệ hôm nay ngươi nói cái gì, ta đều sẽ không để kẻ khi dễ người Lăng gia ta sống sót!" Khí thế trên người Lăng Nghị dần dần dâng lên, lạnh lùng nói, "Cho nên, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này!"
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Nếu ông giết không được ta, hi vọng ông, ngàn vạn lần đừng hối hận………...."
Nói xong lời này, nàng cũng không liếc mắt nhìn tổ tôn (ông cháu) Lăng gia nhiều một cái, xoay người ‘bá’ một tiếng chạy như điên tới ngọn núi cách đó không xa.
"Muốn chạy trốn? Hừ, ta muốn nhìn một chút xem ngươi có hay không thoát được!"
Lăng Nghị khẽ nheo đôi mắt lại, không nói hai lời liền đuổi theo………….
Mắt thấy khoảng cách hai bên càng kéo càng gần, trong lòng Cố Nhược Vân bỗng bối rối, nếu bị Lăng Nghị đuổi kịp, nàng phải chết không thể nghi ngờ, ở trước lúc nàng chưa đi Đông Nhạc đại lục báo thù, tuyệt đối không thể chết được!
Nghĩ đến đây, nàng cũng không biết lực lượng từ đâu đến, tốc độ chợt nhanh hơn rất nhiều, hợp lại hết toàn lực chạy về phía trước.
Mồ hôi theo khuôn mặt thanh tú rơi xuống, quần áo chặt chẽ dán vào thân thể, làm cho nàng giống như là vừa tắm rửa qua. Nhưng mà, dần dần, Cố Nhược Vân cảm giác được có chút lực bất tòng tâm (sức lực không theo ý muốn, có lòng mà không có sức), mỏi mệt từ đáy lòng truyền đến.
Không!
Nàng tuyệt đối không thể cứ như vậy chết ở chỗ này.
"Nha đầu, để cho ta đi ra ngoài giúp ngươi giải quyết lão già kia."
Tử Tà nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị hiện lên một đạo ánh sáng âm lãnh.
"Không được," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, "Đây là ở trong trận pháp của Luyện Khí Tông, nếu ngươi vội vàng xuất hiện, nói không chừng sẽ khiến cho Luyện Khí Tông chú ý, hiện tại ta cánh chim chưa vững, tạm thời không muốn dính dáng gì tới thế lực này."
Đây cũng là chỗ băn khoăn của nàng.
Tử Tà là át chủ bài của nàng, cũng là lợi khí báo thù duy nhất của nàng, nếu không phải là bất đắc dĩ, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không thể để Tử Tà xuất hiện………..
Mắt thấy Lăng Nghị sắp sửa đuổi đến, trên trán Cố Nhược Vân toát ra một chút mồ hôi lạnh, bỗng nhiên, vách núi phía trước xuất hiện ở trong mắt của nàng, nàng vội vàng dừng bước chân, nhìn tảng đá cuồn cuộn rơi xuống dưới vách núi, tâm nháy mắt nâng lên.
"Nha đầu thối, lần này xem ngươi còn trốn chỗ nào! Một Tụ Khí cấp bốn nho nhỏ, làm cho lão phu đuổi theo lâu như vậy, nếu nói ra ngoài, lão phu cũng không cách nào tiếp tục lăn lộn ở Thanh Long Quốc! Nhưng mà cũng may rất nhanh ngươi sẽ chết ở trong tay lão phu, ha ha ha!!!"
Đúng vậy, nha đầu kia chính là một Tụ Khí cấp bốn, vậy mà có thể đánh bại tôn nhi của lão, điều này làm cho lão thế nào cũng không thể tin....... Dù sao cấp bậc áp chế là thật rõ ràng.
"Chết?" Cố Nhược Vân nở nụ cười, "Chỉ sợ ông còn không có năng lực làm cho ta chết kia!"
Sau khi nói xong, nàng không chút do dự xoay người, thả người nhảy xuống vách núi, không có một chút do dự…....
"Không tốt!" Lăng Nghị sắc mặt hơi đổi, bước nhanh lên phía trước điều tra tình huống, nhưng biển mây mờ mịt, nơi nào còn có tung tích của Cố Nhược Vân?
"Nhưng mà, vách núi sâu như vậy, phỏng chừng cũng sẽ rơi tan xương nát thịt, lấy thực lực của nàng căn bản không có khả năng còn sống sót, nhưng vì để đảm bảo, ta vẫn là đi tìm xác của nàng một lần, bất luận như thế nào đều không thể cho nàng còn sống."
………….
Tích!
Tích tách!
Từng tiếng nước nhỏ giọt thanh thúy rơi vào trong tai Cố Nhược Vân, nàng hơi hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi mở đôi mắt, nháy mắt kia, một khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại ở trước mắt nàng, khoảng cách đầu của hai người vô cùng gần sát, chỉ cần đối phương hơi cúi đầu một chút liền có thể khẽ hôn đến môi của nàng.
"Phanh!"
Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, một tay đẩy Tử Tà ra, có chút tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Cố Nhược Vân, mặc kệ hôm nay ngươi nói cái gì, ta đều sẽ không để kẻ khi dễ người Lăng gia ta sống sót!" Khí thế trên người Lăng Nghị dần dần dâng lên, lạnh lùng nói, "Cho nên, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này!"
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Nếu ông giết không được ta, hi vọng ông, ngàn vạn lần đừng hối hận………...."
Nói xong lời này, nàng cũng không liếc mắt nhìn tổ tôn (ông cháu) Lăng gia nhiều một cái, xoay người ‘bá’ một tiếng chạy như điên tới ngọn núi cách đó không xa.
"Muốn chạy trốn? Hừ, ta muốn nhìn một chút xem ngươi có hay không thoát được!"
Lăng Nghị khẽ nheo đôi mắt lại, không nói hai lời liền đuổi theo………….
Mắt thấy khoảng cách hai bên càng kéo càng gần, trong lòng Cố Nhược Vân bỗng bối rối, nếu bị Lăng Nghị đuổi kịp, nàng phải chết không thể nghi ngờ, ở trước lúc nàng chưa đi Đông Nhạc đại lục báo thù, tuyệt đối không thể chết được!
Nghĩ đến đây, nàng cũng không biết lực lượng từ đâu đến, tốc độ chợt nhanh hơn rất nhiều, hợp lại hết toàn lực chạy về phía trước.
Mồ hôi theo khuôn mặt thanh tú rơi xuống, quần áo chặt chẽ dán vào thân thể, làm cho nàng giống như là vừa tắm rửa qua. Nhưng mà, dần dần, Cố Nhược Vân cảm giác được có chút lực bất tòng tâm (sức lực không theo ý muốn, có lòng mà không có sức), mỏi mệt từ đáy lòng truyền đến.
Không!
Nàng tuyệt đối không thể cứ như vậy chết ở chỗ này.
"Nha đầu, để cho ta đi ra ngoài giúp ngươi giải quyết lão già kia."
Tử Tà nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị hiện lên một đạo ánh sáng âm lãnh.
"Không được," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, "Đây là ở trong trận pháp của Luyện Khí Tông, nếu ngươi vội vàng xuất hiện, nói không chừng sẽ khiến cho Luyện Khí Tông chú ý, hiện tại ta cánh chim chưa vững, tạm thời không muốn dính dáng gì tới thế lực này."
Đây cũng là chỗ băn khoăn của nàng.
Tử Tà là át chủ bài của nàng, cũng là lợi khí báo thù duy nhất của nàng, nếu không phải là bất đắc dĩ, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không thể để Tử Tà xuất hiện………..
Mắt thấy Lăng Nghị sắp sửa đuổi đến, trên trán Cố Nhược Vân toát ra một chút mồ hôi lạnh, bỗng nhiên, vách núi phía trước xuất hiện ở trong mắt của nàng, nàng vội vàng dừng bước chân, nhìn tảng đá cuồn cuộn rơi xuống dưới vách núi, tâm nháy mắt nâng lên.
"Nha đầu thối, lần này xem ngươi còn trốn chỗ nào! Một Tụ Khí cấp bốn nho nhỏ, làm cho lão phu đuổi theo lâu như vậy, nếu nói ra ngoài, lão phu cũng không cách nào tiếp tục lăn lộn ở Thanh Long Quốc! Nhưng mà cũng may rất nhanh ngươi sẽ chết ở trong tay lão phu, ha ha ha!!!"
Đúng vậy, nha đầu kia chính là một Tụ Khí cấp bốn, vậy mà có thể đánh bại tôn nhi của lão, điều này làm cho lão thế nào cũng không thể tin....... Dù sao cấp bậc áp chế là thật rõ ràng.
"Chết?" Cố Nhược Vân nở nụ cười, "Chỉ sợ ông còn không có năng lực làm cho ta chết kia!"
Sau khi nói xong, nàng không chút do dự xoay người, thả người nhảy xuống vách núi, không có một chút do dự…....
"Không tốt!" Lăng Nghị sắc mặt hơi đổi, bước nhanh lên phía trước điều tra tình huống, nhưng biển mây mờ mịt, nơi nào còn có tung tích của Cố Nhược Vân?
"Nhưng mà, vách núi sâu như vậy, phỏng chừng cũng sẽ rơi tan xương nát thịt, lấy thực lực của nàng căn bản không có khả năng còn sống sót, nhưng vì để đảm bảo, ta vẫn là đi tìm xác của nàng một lần, bất luận như thế nào đều không thể cho nàng còn sống."
………….
Tích!
Tích tách!
Từng tiếng nước nhỏ giọt thanh thúy rơi vào trong tai Cố Nhược Vân, nàng hơi hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi mở đôi mắt, nháy mắt kia, một khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại ở trước mắt nàng, khoảng cách đầu của hai người vô cùng gần sát, chỉ cần đối phương hơi cúi đầu một chút liền có thể khẽ hôn đến môi của nàng.
"Phanh!"
Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, một tay đẩy Tử Tà ra, có chút tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook