Phế Đế Vi Phi
-
9: Nương Nương Hôm Nay Ngài Thật Soái!
"Nương nương!"
Linh Tuyết phản ứng cực nhanh, muốn xông lên bảo hộ Mộc Tử Khâm, nhưng thị nữ Lan Phong của Liễu An Di không hề chậm, lập tức rút bội kiếm hướng Linh Tuyết chém tới.
Linh Tuyết theo bản năng rút kiếm đón đỡ, định mau chóng giải quyết nàng rồi đi cứu Mộc Tử Khâm, thế nhưng Lan Phong cũng xuất thân ảnh vệ, ra tay tàn nhẫn, võ công cùng Linh Tuyết bất phân cao thấp.
Trong lúc nhất thời, Linh Tuyết không thể thoát khỏi nàng.
"Nương nương, cẩn thận!"
Mắt thấy chủy thủ trong tay Liễu An Di chỉ cách ngực Mộc Tử Khâm khoảng một tấc, mà Mộc Tử Khâm vẫn như cũ lẳng lặng thưởng trà, Linh Tuyết khẩn trương đến độ hét lớn.
Chính là Mộc Tử Khâm đạm nhiên bất động, mi mắt đều không nâng lên.
"Nương Nương!" Linh Tuyết lòng nóng như lửa đốt, liều mạng nghĩ muốn xông tới, vậy mà lại tránh không khỏi triền đấu cùng Lan Phong.
"Đi chết đi, Mộc Tử Khâm!"
Cảnh tượng lưỡi dao bén nhọn sắp đâm trúng vạt áo Mộc Tử Khâm đập vào mắt, đồng tử Linh Tuyết khuếch đại.
Khi cho rằng lần này Mộc Tử Khâm hết đường thoát, y rốt cục động thủ.
Lưỡng chỉ thon dài như ngọc kẹp lấy phiếm đao phong sắc lạnh, Mộc Tử Khâm khẽ nghiêng mình, sau đó liền nghe một tiếng "Đông", cả người Liễu An Di theo một đường cong rơi xuống hồ nước phía sau Mộc Tử Khâm.
Toàn bộ quá trình hành vân lưu thủy, chỉ xảy ra trong một hơi thở.
Linh Tuyết và Lan Phong đều đình chỉ, ngây ngốc dõi mắt nhìn nam tử hồng y tao nhã y nhiên uống trà, nhất thời quên cả phản ứng.
"Cứu mạng.........!khụ khụ........!cứu mạng......"
"Nương nương!" Thẳng đến khi Liễu An Di không ngừng đạp nước kêu cứu mạng, Lan Phong mới phản ứng lại, vội vã xuống nước cứu người.
"Linh Tuyết, đi thôi."
Mộc Tử Khâm nhấp một ngụm trà rồi buông chén, trực tiếp hướng nội điện mà đi, chưa từng ban cho đôi chủ tớ sau hồ một cái liếc mắt.
"A....hả! Vâng thưa nương nương!" Linh Tuyết ngốc lăng theo sát y, trên mặt hiện chút áng hồng.
Liễu An Di được Lan Phong cứu lên bờ.
Trang dung trên mặt lem luốt, thoạt nhìn thập phần chật vật.
"Hắt xì......!Mộc Tử Khâm, ngươi dám ám toán bản cung, bản cung nhất đ......"
"Ầm!"
Lưu lại cho chủ tớ hai người là cánh cửa điện đóng chặt.
"Mộc! Tử! Khâm!"
"Mối nhục hôm nay bản cung nhớ kĩ, sau này nhất định sẽ bắt ngươi Sống! Không! Bằng! Chết!"
Tiếng Liễu An Di hổn hển nộ hống truyền vào từ ngoại điện, nhưng Mộc Tử Khâm chẳng buồn để tâm, dựa trên tháp nhàn nhã lật sách.
"Nương nương ơi, hôm nay ngài lợi hại quá! Liễu phi ở hậu cung quen thói kiêu ngạo ương ngạnh, nương nương là người đầu tiên dám giáo huấn hắn!"
Trong mắt Linh Tuyết tràn đầy sùng bái cùng kích động, trên mặt vẫn còn ửng đỏ, có chút dáng vẻ thiếu nữ hoạt bát.
"Lợi hại......!sao......" Mộc Tử Khâm khẽ rũ mi dài, khiến người ta xem không thấu biểu tình, thanh âm của y cực nhẹ, chẳng biết là đang hỏi Linh Tuyết, hay là tự vấn bản thân.
Nếu không phải y dùng lực đạo xảo diệu đánh rớt chủy thủ, đao kia thật sự có thể đâm trúng.
Đổi lại trước kia, y căn bản không để ý loại tiểu nhân vật này, nhưng mà hiện tại, nội lực của y đã bị Tiêu Chấn Diệp phế bỏ, đối phó người như vậy cũng phải dùng tiểu xảo.
"Đương nhiên! Nương nương, ngài không biết thời điểm ngài xuất thủ soái tới cỡ nào đâu......" Linh Tuyết chưa ý thức được Mộc Tử Khâm khác thường, vẫn như cũ hưng phấn mà nói.
"Linh Tuyết, ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi." Mộc Tử Khâm khép sách, nằm trên tháp xoay lưng ra ngoài.
Linh Tuyết bấy giờ mới nhận thấy sự bất thường của Mộc Tử Khâm, vội vàng thu liễm dáng điệu, cung kính cáo lui: "Vâng, nương nương......".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook