Phế Căn Vô Địch
Chương 4: Đại sư huynh là một mỹ thực gia* (1)




(*) Người nấu thức ăn rất ngon. Trên trán Tử Dương toát đầy mồ hôi, liều mạng nháy mắt với hắn ta. Thuần Dương Tử chậm rãi hồi thần, cảm thấy phía sau hơi lạnh, cơ bắp đột nhiên cứng ngắc. Hắn ta chậm rãi quay đầu liền trông thấy Đại sư huynh Vũ Trần sầm mặt, đứng ở sau lưng hắn ta cách đó không xa. Thuần Dương bị doạ đến thất hồn lạc phách, chân mềm nhũn suýt chút nữa là quỳ luôn xuống. "Đại... Đại sư huynh." Vũ Trần híp mắt mỉm cười: "Lữ Động Tân, thứ cẩu nương dưỡng nhà ngươi (1). Thích nói huyên thuyên sau lưng người khác lắm đúng không." (1) Cụm từ mắng người khác có hình dáng giống người nhưng tính cách giống chó. Đây là lần đầu tiên Liễu Thiên Diệp thấy có người nói tục mà có thể nói đến văn nhã như vậy. Dáng vẻ cắn răng nghiến lợi mà lại có thể đẹp trai đến thế. Thuần Dương có tên tục gia là Lữ Nham, tên tự là Động Tân, đạo hiệu Thuần Dương Tử. Vũ Trần gọi thẳng tên của hắn ta, chính là chuẩn bị lấy phương pháp của tục nhân để trừng trị hắn ta. Thuần Dương trưng ra vẻ mặt cầu xin: "Đại sư huynh, vừa rồi đệ không phải cố ý đâu. Tại do tiểu sư đệ hỏi nên đệ mới nói thôi." Vũ Trần lạnh lùng hỏi lại: "Cô nương già không lấy được chồng ghen ghét tân nương tử lên kiệu hoa, những lời này cũng là do tiểu sư đệ bảo ngươi nói?" Thuần Dương: "Cái này..." Vũ Trần: "Đừng nói nhảm nữa, đúng lúc đang có việc muốn tìm ngươi tâm sự. Đi thôi." Vũ Trần đưa tay túm lấy cổ Thuần Dương, xách hắn ta đi như xách gà con. Tử Dương và Liễu Thiên Diệp cúi đầu đứng im thin thít, đến thở mạnh cũng không dám. Lần này Thuần Dương thảm rồi. Sau khi Vũ Trần xách Thuần Dương đi rồi, Tử Dương mới thầm thở phào nhẹ nhõm. "Hô." Liễu Thiên Diệp hỏi: "Tử Dương sư huynh. Có một vấn đề rất kỳ quái. Các huynh đều là tu sĩ Kết Đan, vì sao lại sợ hãi Đại sư huynh đến Luyện Khí kỳ còn không vào được kia? Dù huynh ấy có tức giận cũng đánh không lại các huynh mà." Mặt Tử Dương tái cả đi: "Sao đệ nhiều thắc mắc quá vậy hả? Xin đệ đó, đừng nói nữa được không, sẽ hại chết ta đó." Liễu Thiên Diệp: "Tử Dương sư huynh..." Tử Dương: "Ngậm miệng!" Liễu Thiên Diệp: "Nha." Sáng sớm hôm sau, trong sương phòng của chính mình, Liễu Thiên Diệp rời giường, tắm rửa xong, đổi một thân nam trang sạch sẽ, màu lam nhạt, khiến cho dáng vẻ thiếu nữ có thêm mấy phần thanh thuần. Một chiếc quần dài che khuất đôi đùi đẹp thon dài mềm mịn, để lộ đường cong khiến khí tức khí tức thanh xuân tràn đầy sức sống, vô cùng mê người như ẩn hiện. Chân dài, bờ mông, bộ ngực nhỏ mới phát dục khiến thiếu nữ trẻ tuổi cảm thấy quần áo của mình có vẻ hơi chật. Cũng may, Liễu Thiên Diệp có thiên phú có thể cải biến thể chất của chính mình. Nàng tiêu hao một chút linh khí, thi triển thiên phú biến hoá, khiến thân thể trở nên nhỏ hơn, ngực cũng bằng phẳng xuống, lúc này mới khiến quần áo không còn bó sát người nữa. Chỉnh trang phục xong, Liễu Thiên Diệp khiến bản thân mình trông giống một thiếu niên tuấn tú rồi mới ra ngoài tìm các sư huynh. Hình như Tiêu Dao phái rất giàu có, mỗi đệ tử đều có một sương phòng riêng cho mình. Không giống môn phái khác, các đệ tử đều phải ngủ chung. Không cần phải chen chúc trên một chiếc giường với đám nam nhân xấu kia đúng là quá tốt, nếu không nàng phải chịu thiệt lớn rồi. Liễu Thiên Diệp thông minh lanh lợi, biết cách làm người, chỉ mới một ngày đã hoà nhập với các sư huynh, xưng huynh gọi đệ ngọt xớt. Trong diễn võ trường rộng lớn, vô số đệ tử bản môn đang tự tu hành phần của mình. Liễu Thiên Diệp đi theo Tử Dương tiến vào diễn võ trường, Tử Dương sẽ thay sư phụ dạy nàng thuật ngự kiếm phi hành. Vì đã nhận lễ của nàng nên Tử Dương sư huynh lại càng thêm ra sức, dạy dỗ nàng rất cẩn thận. Chỉ thấy ngón tay Tử Dương bóp kiếm quyết, miệng lẩm nhẩm, trường kiếm bên hông như một vật sống tự tuốt ra khỏi vỏ. Tử Dương giẫm lên trên thân kiếm, trường kiếm kia lập tức chở y bay lơ lửng giữa không trung. Liễu Thiên Diệp thấy Tử Dương sư huynh ngự kiếm phi hành, tóc dài tung bay trong gió, thần thái vô cùng tiêu sái, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ hâm mộ. "Tử Dương sư huynh, cái này, đệ cũng có thể học được sao?" Tử Dương sư huynh hơi đắc ý: "Đương nhiên có thể. Có điều phải tiến hành từ từ từng bước. Lúc trước, ta cũng phải dùng ba năm mới có thể hoàn toàn khống chế được cách thức lấy khí ngự kiếm, năm năm mới có thể tự do phi hành. Đương nhiên, phải là những người có Tiên Thiên Linh Căn giống như ta mới có thể có ngộ tính như vậy." Liễu Thiên Diệp: "Thuần Dương sư huynh cũng có thể sao?" Tử Dương gật đầu: "Thuần Dương sư huynh lợi hại hơn ta nhiều, mới nhập môn được một năm đã có thể ngự kiếm phi hành rồi. Nghe sư phụ nói, huynh ấy là Đông Hoa thượng tiên chuyển thế, chúng ta đương nhiên không thể nào so sánh với huynh ấy được." Liễu Thiên Diệp: "Còn Đại sư huynh thì sao? Huynh ấy có thể bay không?" Tử Dương sửng sốt một chút, tiểu sư đệ lại bắt đầu tìm đường chết rồi. Y vội vàng nói sang chuyện khác, ngón tay chỉ về đằng trước. "Khục, đệ nhìn đi, mấy đệ tử kia tư chất kém quá, bọn họ đã luyện mấy chục năm rồi mà vẫn chỉ như vậy." Liễu Thiên Diệp nhìn theo hướng Tử Dương chỉ, thấy mấy đệ tử đang ngự kiếm phi hành, bởi vì chân không ổn định nên rót từ trên không xuống. "Thật thê thảm." Liễu Thiên Diệp thè lưỡi, dáng vẻ trông rất đáng yêu. Tử Dương: "Tiểu sư đệ, ta sẽ dạy đệ phương pháp lấy khí ngự kiếm trước. Nhớ kỹ khẩu quyết ta dạy." Liễu Thiên Diệp: "Tạ sư huynh." Dưới sự dạy bảo của Tử Dương, Liễu Thiên Diệp từ từ học tập, mới nửa ngày đã học được cách phóng thích linh khí để thúc động trường kiếm. Tử Dương khẽ gật đầu: "Rất tốt, có điều phải khống chế linh lực mạnh hơn chút nữa, phải cố gắng sao để đừng lãng phí linh lực mới được." Đang nói, không biết đệ tử nào đột nhiên la to lên: "Dùng cơm trưa." "Soạt", cả đám đệ tử ném trường kiếm đi, thi triển phép thuật, phóng về hướng nhà ăn như điên. Giống như một đám chó đói nhìn thấy đồ ăn vậy, mắt còn lập loè ánh sáng. Tử Dương cau mày, lắc đầu thở dài: "Ai, quả thực là lòng phàm tục khó bỏ mà. Đệ tử phái Tiêu Dao đời này không bằng đời trước. Vì cướp miếng ăn mà ngay cả bản mệnh pháp bảo pháp bảo bản mệnh cũng có thể ném đi. Qua không ra gì." Tử Dương miệng thì nói thế nhưng chân lại đạp lên phi kiếm, hoá thành một luồng ánh sáng tím, phóng vèo vào nhà ăn, chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai. "Cái đùi gà kia là của ta, các ngươi đừng đoạt." Tử Dương vừa xông vào nhà ăn xong liền tung cước đá văng một đệ tử đang chuẩn bị xuống tay đoạt đùi gà. Hoàn toàn ném bỏ dáng vẻ chững chạc nói đạo lý vừa rồi. Liễu Thiên Diệp bị dáng vẻ thất thố của đám sư huynh này chọc cho cười ha ha như điên. Một sư huynh béo đứng bên cạnh thấy dáng vẻ này của nàng, nhịn không được nói: "Tiểu sư đệ, trước kia có người nói với đệ chưa thế?" Liễu Thiên Diệp: "Cái gì." Sư huynh béo: "Mẹ nhà ngươi." Liễu Thiên Diệp: "Hả?" Sư huynh béo: "Làm gì có nam nhân nào cười kiểu đó, còn luôn vểnh tay lên như hoa thế. Không lẽ ngươi có khuynh hướng kia. Ọc, thật buồn nôn, ngươi cách xa ta một chút."






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương