Phế Căn Vô Địch
Chương 1: Hình như đại sư huynh rất mạnh (1)




Bên cạnh dòng suối nhỏ dưới đỉnh núi Tiêu Dao, một cô gái nhỏ xinh đẹp đang ngồi trên tảng đá. Đôi chân trắng nõn liên tục đung đưa trong làn nước khiến vô số bọt nhỏ bắn tung lên. Lòng bàn chân nàng trắng mịn như khối đậu hũ, nước da hồng hào trông rất đẹp mắt. Nàng vừa ngâm nga bài hát, vừa rửa đống bùn nhão đang dính trên đôi chân ngọc. Vừa rồi có mưa lớn, trên con đường đất này toàn là bùn. Cô gái nhỏ bất cẩn nên đạp trúng. Nàng có tính ưa sạch sẽ nên không cách nào chịu được, chỉ có thể cởi vớ giày, rửa sạch chân mình rồi mới đi tiếp. Cô gái nhỏ đứng dậy, sửa sang tóc, chỉnh lại nam trang trên người, thay đổi dung mạo của mình. Hôm nay, nàng nữ giả nam trang, thay đổi dung mạo lên đỉnh Tiêu Dao là để làm một việc vô cùng quan trọng. Mưa dần nhỏ đi, nàng nâng đôi chân trần ướt sũng lên, lấy khăn gấm lau khô hết nước rồi đổi sang một đôi giày khác, tiếp tục đi về hướng sơn môn. Cuối cùng, trước sơn môn, nàng gặp được đại sư huynh của Tiêu Dao phái. "Đệ chính là Liễu Thiên Diệp?" Liễu Thiên Diệp năm nay mười hai tuổi, lần này lên đỉnh Tiêu Dao để bái sư. Vừa vào sơn môn, gặp được đại sư huynh của mình, Vũ Trần, liền hoảng hốt giống như gặp được thiên nhân. Đại sư huynh đích thân ra sơn môn đón nàng? Từ khoảnh khắc đại sư huynh bước ra cửa núi, một thân bạch y không nhiễm bụi trần khiến phong cảnh xung quanh đột nhiên sáng bừng lên. Một thân áo trắng đơn giản, hoa mỹ, dung mạo tuyệt thế không thể che hết khí chất thanh cao, lãnh ngạo, ánh mắt hờ hững đầy lạnh lùng giống như có thể chiếu thẳng vào lòng người. Chim bay thú chạy khắp bốn phía đều thần phục, cung kính cúi người trước hắn, tỏ vẻ tôn kính. Đây là lần đầu tiên Liễu Thiên Diệp gặp một người kỳ lạ đến vậy, trong lúc nhất thời, hoảng hốt đến mức quên thi lễ. Nàng thậm chí cảm thấy hơi sợ hãi vị đại sư huynh có biểu tình lãnh khốc này. Đôi mắt lạnh buốt như nước của Vũ Trần khẽ quét qua nàng, khoé miệng để lộ nụ cười. "Đệ chính là người được tuyển chọn trong số những đệ tử ngoại môn, Liễu Thiên Diệp?" Lúc này Liễu Thiên Diệp mới kịp phản ứng, khom người, chắp tay thi lễ. "Liễu Thiên Diệp bái kiến Đại sư huynh." Vũ Trần: "Đệ là người ở đâu?" Liễu Thiên Diệp: "Nhân sĩ Nam Dương." Vũ Trần: "Kể từ hôm nay, đệ chính là một trong những đệ tử đích truyền của Tiêu Dao phái, đệ theo ta, ta dẫn đệ đến gặp sư tôn." Liễu Thiên Diệp: "Vâng." "Hô” Trong lòng Liễu Thiên Diệp thầm thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hắn. Mặc dù trông đại sư huynh có vẻ thanh lãnh, nhưng lại là người hiền hoà, không tự cao tự đại. Gan của Liễu Thiên Diệp lớn hơn. Nàng ngắm trường kiếm bên hông Vũ Trần, nhịn không được hỏi: "Đại sư huynh, huynh là kiếm tu à?" Vũ Trần nghe vậy ngẩn người, do dự một chút, gật đầu: "À?... Cũng... có thể xem là như vậy." Tính tình Liễu Thiên Diệp còn khá trẻ con, thích khoe khoang. Nàng sôi nổi chạy đến bên cạnh Vũ Trần, hưng phấn nói: "Đệ cũng là kiếm tu, bây giờ đã tu được đến cảnh giới "Kiếm Tâm Thông Minh" rồi. Đại sư huynh, huynh đã tu luyện kiếm pháp nhiều năm như vậy rồi nhất định rất lợi hại đúng không. Sau này, đệ có thể tu luyện kiếm đạo với huynh không?" Vũ Trần hít một hơi thật sâu, tiếp tục cất bước, không nói gì. Liễu Thiên Diệp tưởng là Đại sư huynh chê tu vi của mình quá thấp, liền nói tiếp: "Đại sư huynh, huynh đừng hiểu lầm. Đệ chỉ vừa mới bắt đầu tu tập kiếm đạo nên cảnh giới mới thấp như thế. Có điều, tu vi của đệ đã là Trúc Cơ hậu kỳ, sắp đến Kết Đan rồi. Thật đó." Sắc mặt Vũ Trần hơi sầm lại nhưng vẫn mở miệng khen nàng. "Ừm, không tệ, quả nhiên là kỳ tài ngàn năm mới gặp được. Mới mười hai tuổi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ. Ha ha... không tệ." Tuy Vũ Trần mỉm cười, nhưng nụ cười lại rất gượng gạo, gân xanh trên trán nổi đầy cả lên. Những lời vừa rồi cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Hai vị sư đệ đi theo bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thầm kêu một tiếng "nguy rồi". Tiểu sư đệ mới nhập môn này không biết trời cao đất dày, cứ luôn chọc trúng vết sẹo của Đại sư huynh. Hai người bọn họ liên tục nháy mắt với Liễu Thiên Diệp, muốn ám chỉ nàng đừng nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng Liễu Thiên Diệp không hề hay biết, lại hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh, huynh đã tu luyện nhiều năm rồi, đang ở cảnh giới nào vậy?" Hai bên thái dương Vũ Trần nổi đầy gân xanh, rốt cục không thể nhịn được nữa, rống lên một câu. "Ranh con, ngươi có biết phiền không thế hả. Trúc Cơ kỳ là rất giỏi à?" "Hả?" Liễu Thiên Diệp chẳng thể nào ngờ được rằng vị Đại sư huynh ôn hòa như tiên nhân này lại nói ra mấy lời như vậy với mình, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nói thêm nữa. Trong hốc mắt nàng tràn đầy nước mắt, vừa uất ức lại vừa khó hiểu. Không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Hai tên đệ tử đứng cạnh hoảng hồn, vội vàng khom người thỉnh tội: "Đại sư huynh thứ tội, là do lỗi của bọn đệ. Trước khi lên núi bọn đệ đã không dạy cho đệ ấy biết môn quy." Ánh mắt Vũ Trần hung ác quét qua hai người họ. Nếu trước đó một giây, hắn giống như một vị tiên nhân không dính khói lửa trần gian thì hiện tại lại chẳng khác nào ác ma. Hai tên đệ tử cảm thấy mình giống như hai con thỏ bị sư tử nhìn chằm chằm, đến thở cũng không dám thở mạnh, trên lưng tràn đầy mồ hôi. Vài giây đồng hồ sau, Vũ Trần hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc. Hắn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Liễu Thiên Diệp: "Lần này bỏ qua. Lần sau nhớ đừng nói lung tung nữa. Biết chưa?" Liễu Thiên Diệp duỗi tay nhỏ, lau nước mắt: "Xin lỗi Đại sư huynh. Đệ biết sai rồi, lần sau đệ nhất định sẽ lưu ý." Kỳ thật, đến bây giờ nàng vẫn mờ mịt không hiểu, không biết mình đắc tội với đại sư huynh chỗ nào. Vũ Trần dẫn nàng đi thẳng vào một vách núi, bước lên một cây cầu vồng. Cây cầu vồng này sáng long lanh, sơn cốc bên dưới có mây mù quấn quanh, không biết sâu cạn. Liễu Thiên Diệp không khỏi cảm thấy yêu thích, say mê, thầm than nhỏ: "Quả thực là tiên sơn." Vũ Trần lạnh nhạt nói: "Cẩn thận đường trơn, phía dưới là vực sâu không đáy, một khi rơi xuống là không lên được nữa đâu." Liễu Thiên Diệp lại bắt đầu hưng phấn: "Vâng, đệ biết rồi." Bọn họ đi trên cây cầu vồng này ước chừng nửa canh giờ, mây trắng dần dần mỏng, cuối cùng cũng đến điểm cuối. Phía trước chính là chính điện Tam Thanh, nơi chưởng môn của Tiêu Dao phái là Lý Đạo Tử tu hành. Vũ Trần lạnh nhạt nói: "Tiểu sư đệ" Liễu Thiên Diệp: "Vâng." Vũ Trần: "Lát nữa sẽ gặp sư phụ, nếu Tử Dương và Thuần Dương đều chưa dạy đệ môn quy vậy thì để ta dạy đệ. Phái Tiêu Dao của chúng ta cũng không có quá nhiều quy củ, chỉ vài điểm thế này thôi: 1. Không được khi sư diệt tổ. 2. Không được bán rẻ sư huynh đẹ. 3. Không được cấu kết yêu tà. ... ... ..." Liễu Thiên Diệp nghe rất chăm chú. Quả thực, môn quy của Tiêu Dao phái không rắc rối, phức tạp và nghiêm khắc giống các môn phái khác mà ngược lại có vẻ khá dễ dãi. Chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn gì thì đều có thể được tha thứ.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương