Phất Y
-
Chương 12: Sóng sau dồn sóng trước
Có đôi khi, người xui xẻo, ngay cả uống nước cũng có thể sặc.
Đã trốn rất xa còn gặp “bạn cũ”, lại còn gặp thêm chủ nợ, quả thực rất xui xẻo.
Vừa mới tránh được Nhạc Bất Quần đuổi giết thì Đông Phương Bất Bại lại tới, Tả An Chi không còn sức mà chạy nữa, chỉ đơn giản coi như không có chuyện gì xảy ra, nằm trên mặt đất ngước nhìn Đông Phương Bất Bại: “Đã lâu không gặp.”
Nàng đau khổ nghĩ, tưởng đã không bao giờ còn gặp, không ngờ trốn đến đâu cũng đụng phải.
“Cô không trốn?” Đông Phương Bất Bại nhìn nàng hồi lâu mới mở miệng.
“Chạy cũng không thoát, càng kéo dài thì càng lo sợ thôi. Huynh cứ động thủ đi.” Tả An Chi nhắm mắt lại, đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi thế giới này.
Đông Phương Bất Bại thấy nàng tuy nói năng hùng hồn, nhưng lông mi trên gương mặt trắng trẻo cũng không khỏi run rẩy. Hắn biết nàng sợ hãi, vì vậy cố ý trầm giọng nói: “Nếu sợ chết, vì cái gì còn muốn cấu kết với Triệu trưởng lão, hắn đối tốt với cô hơn ta sao?”
“Các người đều không phải thứ gì tốt.” Tả An Chi cảm thấy có một thứ gì đó lạnh lẽo không ngừng chạy tới chạy lui trên cổ nàng, dường như đang muốn tìm một chỗ thích hợp để ra tay. Nàng không thích cảm giác này, vì vậy lại gân cổ mắng tiếp một câu: “Các người đều chỉ muốn lợi dụng ta.” Sau đó nàng mở to mắt, liền thấy trên cổ mình không phải là kiếm, mà là ngón tay của Đông Phương Bất Bại, trong lòng tự nhiên buông lỏng, nhưng cũng không rõ là cảm giác gì. Là nên may mắn chính mình không chết, hay là tiếc nuối vì không thể nhân cơ hội này mà về nhà.
“Cô nói rất đúng.” Đông Phương Bất Bại rút tay về, thản nhiên nói, trong thanh âm hoàn toàn không nghe ra cảm xúc gì. “Nếu đều là bị lợi dụng, vậy thì ta hay hắn có gì khác nhau đâu? Cô giúp hắn, là bởi vì cảm thấy ta đấu với hắn không có phần thắng sao?”
Đôi mắt đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có nghi hoặc, có tức giận, mà càng nhiều là không cam lòng. Tả An Chi bị câu hỏi này của hắn làm cho thất thần, chỉ cần là người đã xem qua Tiếu Ngạo giang hồ, ai mà không biết Đông Phương đại nhân là đại ma đầu Ma giáo, giết người so với thêu hoa còn đơn giản hơn, nàng tất nhiên cũng không ngoại lệ. Từ khi biết hắn là Đông Phương Bất Bại tới giờ, nàng thủy chung vẫn coi hắn là kẻ phi thường đáng sợ. Nàng sợ hắn một ngày tâm tính không vui, nhìn nàng không vừa mắt, liền móc đi hai con mắt, chặt đi mấy ngón tay của nàng. Tương lai, Dương đệ đệ của hắn xuất hiện, nói không chừng lại cao hứng, muốn nàng làm bia ngắm bắn cung, vậy thì lúc đó không biết bản thân sẽ chết thảm thế nào.
Tả An Chi đối với giá trị hiện tại của mình rất rõ ràng, nàng xem phim truyền hình và tiểu thuyết rất nhiều, nhưng vốn dĩ không cho rằng sau khi đến thế giới này, sẽ có vô số cả trai lẫn gái vây quanh. Nàng vốn không tin là kẻ thù cũng mê mẩn nàng, hoàng đế vương gia minh chủ võ lâm đều hận không thể che chở cho nàng, vì nàng nhảy vào biển lửa hố sâu quyết không chối từ, chuyện gì khó cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng. Tả An Chi biết, thân phận của nàng và Đông Phương Bất Bại khác nhau, sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ không tha cho nàng, cho nên tất nhiên chỉ muốn trốn càng xa hắn càng tốt. Đó chính là lí do vì sao Tả An Chi mặc kệ bất cứ giá nào, sẵn sàng hợp tác với bất cứ kẻ nào để đào tẩu.
Nay xem ra nàng đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Người đứng bên cạnh nàng đây, không phải là một Đông Phương Bất Bại võ công cao cường không ai địch nổi. Hắn cũng chỉ là một kẻ bình thường như bao kẻ khác, cũng có thể bị thương đổ máu, cũng có thể bởi vì quá kiêu ngạo mà bị người khác ghen ghét hãm hại, cũng vì bị người phản bội mà đau khổ không cam lòng.
“Thực xin lỗi.” Tả An Chi thành tâm thành ý nói. Cho dù xuất phát từ lí do gì, nhưng việc Đông Phương Bất Bại chiếu cố nàng vẫn là sự thật, mà nàng cấu kết với kẻ thù của hắn để hãm hại hắn cũng là sự thật. Cho nên, chỉ nhìn kết quả, không nói quá trình, nàng nhất định phải nói câu xin lỗi.
Đông Phương Bất Bại ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, hắn thấy vẻ mặt áy náy của Tả An Chi, liền cười phì một tiếng, nói: “Quên đi, cô hại ta bị Triệu trưởng lão đuổi giết, ta cũng làm hại cô bị kẻ tự cho mình là thay trời hành đạo đuổi giết, xem như hòa nhau vậy.”
Tả An Chi nhớ tới vừa rồi Nhạc Bất Quần nói nàng bị trục xuất khỏi Tung Sơn, lập tức nhảy dựng lên: “Thật ra huynh giở trò gì, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Nàng vừa rồi bơi qua sông, quần áo bị ướt dính sát trên người. Một trận gió thổi qua, không tự chủ mà lạnh run cả người.
Đông Phương Bất Bại cũng chỉ mặc trên người một bộ quần áo. Vì thế, hắn nhìn xung quanh một chút, bốn bề trơ trọi, liền giang hai tay ra: “Lại đây”. Hắn thấy Tả An Chi ngồi bất động, liền đi qua ôm lấy nàng, không kiên nhẫn nói: “Sắc trời đã tối, hôm nay hẳn là không kịp vào trong thành, lại không tìm được cái gì để nhóm lửa, cho nên nếu không muốn chết thì đừng cử động.”
Cân nhắc lợi hại trong lòng một chút, Tả An Chi cũng an phận dựa vào trong lòng hắn không hề giãy giụa, tự an ủi chính mình, dù sao Đông Phương đại nhân cũng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, coi hắn như tỷ muội là được rồi.
“Huynh rốt cuộc đã làm cái gì, để ca ca trục xuất ta khỏi Tung Sơn?” Bởi vì tư thế không ổn, cằm nàng vừa vặn tựa trên vai Đông Phương Bất Bại, cho nên lúc nói chuyện tựa như thì thầm vào tai hắn. Nhưng Tả An Chi da mặt dày, coi như không biết chuyện này, tiếp tục kiên trì hỏi vấn đề kia.
“Ca ca kia của cô cũng không phải là đèn hết dầu. Ta phải rất mất công mới có thể thay hắn trấn áp bọn người họ Tôn ở Tung Sơn, lại biến nhị sư huynh của cô thành phế nhân thì hắn mới bằng lòng làm theo lời ta.” Đông Phương Bất Bại ôm Tả An Chi, thấy nàng không có phản ứng, liền hảo tâm giải thích: “Ta đã phái bốn thủ hạ đắc lực nhất tới móc hai mắt hắn ra, lại chặt đứt hai tay hai chân.”
“Tả Lãnh Thiền nhờ huynh biến đệ tử Tung Sơn thành phế nhân? Người nọ là người chống đối hắn?” Tả An Chi ngẩn ra một lúc, sau đó cẩn thận suy nghĩ, nói.
“Cô đoán không sai.” Đông Phương Bất Bại tỏ ra khen ngợi, lại ôm nàng chặt hơn một chút, “Tôn sư huynh chốn chốn đối nghịch với hắn, không phục hắn tiếp nhận ngôi vị chưởng môn. Hắn lại không tiện tự tay động thủ, cho nên đành phải dựa vào Thần giáo của ta giúp sức. Tả Lãnh Thiền này, tâm kế rất sâu, thường xuyên sử dụng âm mưu quỷ kế, cô đừng để hắn lừa.”
Tả An Chi hừ một tiếng, chó còn chê mèo lắm lông, nếu so hắn với huynh, thì huynh còn tâm kế cao hơn hắn nhiều. Đang miên man nghĩ như vậy, lại chợt nghe Đông Phương Bất Bại ở bên tai nói: “Cô nghĩ hắn thật là ca ca cô sao?”
Có ý tứ gì? Tả An Chi vội vàng quay đầu định nhìn Đông Phương Bất Bại, nhưng lại bị hắn ngăn lại. Sau đó, hắn nhẹ giọng nói với nàng: “Cô phải hứa là không được kích động? Chờ ta nói xong đã.”
Đối với chuyện này, hắn tỏ ra vô cùng trịnh trọng, một câu lại một câu, chậm rãi kể ra, “Việc này phải nói từ chuyện mười đại trưởng lão của Thần giáo đến Hoa Sơn. Năm đó, trong mười đại trưởng lão, võ công cao nhất, sức mạnh lớn nhất chính là Phạm trưởng lão. Mười lăm năm trước, hắn dẫn mười đại trưởng lão tấn công Hoa Sơn, mở ra chiến tranh với Ngũ Nhạc kiếm phái. Mặc dù họ đem hầu hết cao thủ của Ngũ Nhạc giết hết, nhưng ngay cả bọn họ một người cũng không thể trở về. Mà con trai con dâu của Phạm trưởng lão sớm mất, cho nên dù có đi đâu, hắn cũng mang theo cháu gái bên cạnh. Lần đó cũng không ngoại lệ, sau khi Phạm trưởng lão không trở về, thì đứa cháu gái hai tuổi của ông ấy cũng mất tích.”
Hắn vừa mới nhắc tới Phạm Tùng Phạm trưởng lão, Tả An Chi liền có một loại dự cảm không rõ. Quả nhiên một lát sau, hắn liền đưa tay nắm cằm nàng nâng lên, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như sợ nàng không chịu nổi kích thích này, cẩn thận nói: “An Chi, cô vốn nên là họ Phạm.”
Chú thích của tác giả: Bởi vì đã sớm nghĩ ra cái tên An Chi này, để cho xứng với Bình Chi. Sau khi gọi nàng là Phạm An Chi, mới nhớ ra thân phận của nàng. Vì vậy đành phải sửa thành như vậy chứ vốn dĩ ta không có đạo tác phẩm Khánh Dư Niên. Nữ nhân vật chính sau này vẫn gọi là Tả An Chi, bởi vì đó vốn dĩ là tên của nàng, cái này chỉ là để giải thích thân phận. Mặt khác, tên của nữ chính cùng kết cục không có quan hệ gì.
Đã trốn rất xa còn gặp “bạn cũ”, lại còn gặp thêm chủ nợ, quả thực rất xui xẻo.
Vừa mới tránh được Nhạc Bất Quần đuổi giết thì Đông Phương Bất Bại lại tới, Tả An Chi không còn sức mà chạy nữa, chỉ đơn giản coi như không có chuyện gì xảy ra, nằm trên mặt đất ngước nhìn Đông Phương Bất Bại: “Đã lâu không gặp.”
Nàng đau khổ nghĩ, tưởng đã không bao giờ còn gặp, không ngờ trốn đến đâu cũng đụng phải.
“Cô không trốn?” Đông Phương Bất Bại nhìn nàng hồi lâu mới mở miệng.
“Chạy cũng không thoát, càng kéo dài thì càng lo sợ thôi. Huynh cứ động thủ đi.” Tả An Chi nhắm mắt lại, đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi thế giới này.
Đông Phương Bất Bại thấy nàng tuy nói năng hùng hồn, nhưng lông mi trên gương mặt trắng trẻo cũng không khỏi run rẩy. Hắn biết nàng sợ hãi, vì vậy cố ý trầm giọng nói: “Nếu sợ chết, vì cái gì còn muốn cấu kết với Triệu trưởng lão, hắn đối tốt với cô hơn ta sao?”
“Các người đều không phải thứ gì tốt.” Tả An Chi cảm thấy có một thứ gì đó lạnh lẽo không ngừng chạy tới chạy lui trên cổ nàng, dường như đang muốn tìm một chỗ thích hợp để ra tay. Nàng không thích cảm giác này, vì vậy lại gân cổ mắng tiếp một câu: “Các người đều chỉ muốn lợi dụng ta.” Sau đó nàng mở to mắt, liền thấy trên cổ mình không phải là kiếm, mà là ngón tay của Đông Phương Bất Bại, trong lòng tự nhiên buông lỏng, nhưng cũng không rõ là cảm giác gì. Là nên may mắn chính mình không chết, hay là tiếc nuối vì không thể nhân cơ hội này mà về nhà.
“Cô nói rất đúng.” Đông Phương Bất Bại rút tay về, thản nhiên nói, trong thanh âm hoàn toàn không nghe ra cảm xúc gì. “Nếu đều là bị lợi dụng, vậy thì ta hay hắn có gì khác nhau đâu? Cô giúp hắn, là bởi vì cảm thấy ta đấu với hắn không có phần thắng sao?”
Đôi mắt đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có nghi hoặc, có tức giận, mà càng nhiều là không cam lòng. Tả An Chi bị câu hỏi này của hắn làm cho thất thần, chỉ cần là người đã xem qua Tiếu Ngạo giang hồ, ai mà không biết Đông Phương đại nhân là đại ma đầu Ma giáo, giết người so với thêu hoa còn đơn giản hơn, nàng tất nhiên cũng không ngoại lệ. Từ khi biết hắn là Đông Phương Bất Bại tới giờ, nàng thủy chung vẫn coi hắn là kẻ phi thường đáng sợ. Nàng sợ hắn một ngày tâm tính không vui, nhìn nàng không vừa mắt, liền móc đi hai con mắt, chặt đi mấy ngón tay của nàng. Tương lai, Dương đệ đệ của hắn xuất hiện, nói không chừng lại cao hứng, muốn nàng làm bia ngắm bắn cung, vậy thì lúc đó không biết bản thân sẽ chết thảm thế nào.
Tả An Chi đối với giá trị hiện tại của mình rất rõ ràng, nàng xem phim truyền hình và tiểu thuyết rất nhiều, nhưng vốn dĩ không cho rằng sau khi đến thế giới này, sẽ có vô số cả trai lẫn gái vây quanh. Nàng vốn không tin là kẻ thù cũng mê mẩn nàng, hoàng đế vương gia minh chủ võ lâm đều hận không thể che chở cho nàng, vì nàng nhảy vào biển lửa hố sâu quyết không chối từ, chuyện gì khó cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng. Tả An Chi biết, thân phận của nàng và Đông Phương Bất Bại khác nhau, sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ không tha cho nàng, cho nên tất nhiên chỉ muốn trốn càng xa hắn càng tốt. Đó chính là lí do vì sao Tả An Chi mặc kệ bất cứ giá nào, sẵn sàng hợp tác với bất cứ kẻ nào để đào tẩu.
Nay xem ra nàng đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Người đứng bên cạnh nàng đây, không phải là một Đông Phương Bất Bại võ công cao cường không ai địch nổi. Hắn cũng chỉ là một kẻ bình thường như bao kẻ khác, cũng có thể bị thương đổ máu, cũng có thể bởi vì quá kiêu ngạo mà bị người khác ghen ghét hãm hại, cũng vì bị người phản bội mà đau khổ không cam lòng.
“Thực xin lỗi.” Tả An Chi thành tâm thành ý nói. Cho dù xuất phát từ lí do gì, nhưng việc Đông Phương Bất Bại chiếu cố nàng vẫn là sự thật, mà nàng cấu kết với kẻ thù của hắn để hãm hại hắn cũng là sự thật. Cho nên, chỉ nhìn kết quả, không nói quá trình, nàng nhất định phải nói câu xin lỗi.
Đông Phương Bất Bại ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, hắn thấy vẻ mặt áy náy của Tả An Chi, liền cười phì một tiếng, nói: “Quên đi, cô hại ta bị Triệu trưởng lão đuổi giết, ta cũng làm hại cô bị kẻ tự cho mình là thay trời hành đạo đuổi giết, xem như hòa nhau vậy.”
Tả An Chi nhớ tới vừa rồi Nhạc Bất Quần nói nàng bị trục xuất khỏi Tung Sơn, lập tức nhảy dựng lên: “Thật ra huynh giở trò gì, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Nàng vừa rồi bơi qua sông, quần áo bị ướt dính sát trên người. Một trận gió thổi qua, không tự chủ mà lạnh run cả người.
Đông Phương Bất Bại cũng chỉ mặc trên người một bộ quần áo. Vì thế, hắn nhìn xung quanh một chút, bốn bề trơ trọi, liền giang hai tay ra: “Lại đây”. Hắn thấy Tả An Chi ngồi bất động, liền đi qua ôm lấy nàng, không kiên nhẫn nói: “Sắc trời đã tối, hôm nay hẳn là không kịp vào trong thành, lại không tìm được cái gì để nhóm lửa, cho nên nếu không muốn chết thì đừng cử động.”
Cân nhắc lợi hại trong lòng một chút, Tả An Chi cũng an phận dựa vào trong lòng hắn không hề giãy giụa, tự an ủi chính mình, dù sao Đông Phương đại nhân cũng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, coi hắn như tỷ muội là được rồi.
“Huynh rốt cuộc đã làm cái gì, để ca ca trục xuất ta khỏi Tung Sơn?” Bởi vì tư thế không ổn, cằm nàng vừa vặn tựa trên vai Đông Phương Bất Bại, cho nên lúc nói chuyện tựa như thì thầm vào tai hắn. Nhưng Tả An Chi da mặt dày, coi như không biết chuyện này, tiếp tục kiên trì hỏi vấn đề kia.
“Ca ca kia của cô cũng không phải là đèn hết dầu. Ta phải rất mất công mới có thể thay hắn trấn áp bọn người họ Tôn ở Tung Sơn, lại biến nhị sư huynh của cô thành phế nhân thì hắn mới bằng lòng làm theo lời ta.” Đông Phương Bất Bại ôm Tả An Chi, thấy nàng không có phản ứng, liền hảo tâm giải thích: “Ta đã phái bốn thủ hạ đắc lực nhất tới móc hai mắt hắn ra, lại chặt đứt hai tay hai chân.”
“Tả Lãnh Thiền nhờ huynh biến đệ tử Tung Sơn thành phế nhân? Người nọ là người chống đối hắn?” Tả An Chi ngẩn ra một lúc, sau đó cẩn thận suy nghĩ, nói.
“Cô đoán không sai.” Đông Phương Bất Bại tỏ ra khen ngợi, lại ôm nàng chặt hơn một chút, “Tôn sư huynh chốn chốn đối nghịch với hắn, không phục hắn tiếp nhận ngôi vị chưởng môn. Hắn lại không tiện tự tay động thủ, cho nên đành phải dựa vào Thần giáo của ta giúp sức. Tả Lãnh Thiền này, tâm kế rất sâu, thường xuyên sử dụng âm mưu quỷ kế, cô đừng để hắn lừa.”
Tả An Chi hừ một tiếng, chó còn chê mèo lắm lông, nếu so hắn với huynh, thì huynh còn tâm kế cao hơn hắn nhiều. Đang miên man nghĩ như vậy, lại chợt nghe Đông Phương Bất Bại ở bên tai nói: “Cô nghĩ hắn thật là ca ca cô sao?”
Có ý tứ gì? Tả An Chi vội vàng quay đầu định nhìn Đông Phương Bất Bại, nhưng lại bị hắn ngăn lại. Sau đó, hắn nhẹ giọng nói với nàng: “Cô phải hứa là không được kích động? Chờ ta nói xong đã.”
Đối với chuyện này, hắn tỏ ra vô cùng trịnh trọng, một câu lại một câu, chậm rãi kể ra, “Việc này phải nói từ chuyện mười đại trưởng lão của Thần giáo đến Hoa Sơn. Năm đó, trong mười đại trưởng lão, võ công cao nhất, sức mạnh lớn nhất chính là Phạm trưởng lão. Mười lăm năm trước, hắn dẫn mười đại trưởng lão tấn công Hoa Sơn, mở ra chiến tranh với Ngũ Nhạc kiếm phái. Mặc dù họ đem hầu hết cao thủ của Ngũ Nhạc giết hết, nhưng ngay cả bọn họ một người cũng không thể trở về. Mà con trai con dâu của Phạm trưởng lão sớm mất, cho nên dù có đi đâu, hắn cũng mang theo cháu gái bên cạnh. Lần đó cũng không ngoại lệ, sau khi Phạm trưởng lão không trở về, thì đứa cháu gái hai tuổi của ông ấy cũng mất tích.”
Hắn vừa mới nhắc tới Phạm Tùng Phạm trưởng lão, Tả An Chi liền có một loại dự cảm không rõ. Quả nhiên một lát sau, hắn liền đưa tay nắm cằm nàng nâng lên, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như sợ nàng không chịu nổi kích thích này, cẩn thận nói: “An Chi, cô vốn nên là họ Phạm.”
Chú thích của tác giả: Bởi vì đã sớm nghĩ ra cái tên An Chi này, để cho xứng với Bình Chi. Sau khi gọi nàng là Phạm An Chi, mới nhớ ra thân phận của nàng. Vì vậy đành phải sửa thành như vậy chứ vốn dĩ ta không có đạo tác phẩm Khánh Dư Niên. Nữ nhân vật chính sau này vẫn gọi là Tả An Chi, bởi vì đó vốn dĩ là tên của nàng, cái này chỉ là để giải thích thân phận. Mặt khác, tên của nữ chính cùng kết cục không có quan hệ gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook