Nhìn Tu Tâm trong một đám thông báo lấy ra tạp kỹ tuyển tú《 Sở trường trò hay 》, Kinh Huy nhíu mày, hắn còn tưởng Tu Tâm sẽ càng có khuynh hướng lựa chọn một ít kịch bản.

"Vì sao lại chọn cái này?"

Tu Tâm chỉ vào dòng giới thiệu dự án giải thích: "Chương trình tạp kỹ này viết 「Có thể cho các diễn viên mới một sân khấu và cơ hội học tập」, em muốn đến để tiến hành học tập. "

Trong các loại tuyển tú, có rất nhiều thí sinh khiêm tốn nói bọn họ đến tham gia cuộc thi chỉ để học tập, nhưng Kinh Huy nhìn ánh mắt Tu Tâm biết Tu Tâm đang nói thật.

Tu Tâm vẫn rất tự biết khả năng của mình, cậu biết sở dĩ mình có thể đóng vai Vô Danh. Là bởi vì Vô Danh vốn có vài phần tương tự cậu, hơn nữa cảm xúc Vô Danh lạnh nhạt, gần như chỉ có một ít phân cảnh tâm sự và diễn trò dẫn dắt nam nữ chính, đối với Tu Tâm mà nói khó khăn không cao. Nhưng nếu cho cậu một vài nhân vật khác, ví dụ như nam 2 thâm tình chân thành, Tu Tâm hiện tại nhất định không thể diễn được.

Cho dù Tu Tâm muốn trải nghiệm cuộc sống trăm vị từ trong phim, nhưng diễn viên trước hết là một nghề. Tu Tâm cảm thấy chắc hẳn phải chờ cậu có thực lực đảm nhiệm chức nghề diễn viên rồi mới gia nhập đoàn làm phim.

Bình thường mà nói, thành phần trình diễn của chương trình tạp kỹ tương đối cao, nhưng Kinh Huy lật lại giới thiệu dự án trong tay phát hiện đội ngũ đạo sư của chương trình này ngoài ý muốn không tồi, hơn nữa chương trình này là chế độ livestream + ghi hình "1+1", vừa hay có thể tiếp nhận nhiệt độ mấy ngày nay của Tu Tâm.

Nếu vào tổ đóng phim, chờ sau khi Tu Tâm lại từ đoàn làm phim đi ra, phỏng chừng đã không còn ai nhớ rõ cậu.

"Vậy thì cái này đi." Kinh Huy giải quyết dứt khoát.

"Được." Lục Thiếu Đào đem thông báo còn lại bỏ lại vào cặp tài liệu rồi tạm biệt bọn họ: "Chương trình này đại khái tuần sau sẽ bắt đầu, tôi đi liên hệ với người phụ trách một chút, thuận tiện thỏa thuận phương án đầu tư tốt. "

Nói xong Lục Thiếu Đào lập tức rời khỏi nhà Kinh Huy, Tu Tâm cho rằng phương án đầu tư trong miệng anh là chuyện khác cũng không để ý, chỉ nói: "Anh Đào trên đường cẩn thận. "

Lục Thiếu Đào vừa đi, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người Tu Tâm và Kinh Huy.

Tu Tâm đang nghĩ cậu đã quấy rầy Kinh Huy cả đêm, có phải cũng nên đi rồi không.

Kết quả cậu vừa mở miệng, Kinh Huy lại nói: "Sao còn đứng đấy, Sở Thần mau đến đây ăn sáng. "

"Sao lại chuẩn bị nhiều như vậy? " Tu Tâm mới phát hiện trên bàn ăn đã sớm chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau khi ngồi xuống, phát hiện bữa sáng vô cùng phong phú, có kiểu Trung Quốc có phương Tây, có bánh sandwich, có bánh bao.

"Không biết em muốn ăn gì." Kinh Huy đẩy đĩa về phía Tu Tâm rồi giới thiệu: "Bánh bao còn có bánh bao chay, bánh thang bao, còn có bánh nhân thịt, rau mận khô, bánh canh, còn có bánh sữa mà em thích. Bánh sandwich kẹp giăm bông và không kẹp giăm bông. Ngoài ra, em có muốn thử trứng chiên không? Đây là món trứng tươi ngon nhất được đưa đến vào buổi sáng, chắc là không có mùi tanh gì, nếu em thích ăn món tráng miệng thì có thể thích ứng với trứng. "

Tu Tâm lúc này mới biết một bàn bữa sáng đầy đủ này đều vì cậu mà chuẩn bị. Trên bàn rực rỡ muôn màu, cậu nhất thời không biết xuống miệng từ đâu, cuối cùng cậu chọn một phần trứng chiên Kinh Huy làm.

Bản thân Kinh Huy rất thích trứng chiên lòng đào, nhưng hắn sợ Tu Tâm không thể tiếp nhận cho nên chiên chín hết, nhưng trứng vẫn rất non, hắn nhìn Tu Tâm cắt một miếng trứng bỏ vào miệng, có chút hồi hộp hỏi Tu Tâm: "Thế nào? "

"Rất ngon."

Sau khi Tu Tâm nuốt trứng từ trong miệng xuống, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Kinh Huy lặp lại một lần nữa: "Thật sự rất ngon. "

Nói xong, cậu dường như muốn chứng minh lời này, đem trứng chiên trong đĩa ăn đến cặn cũng không còn.

Kinh Huy thỏa mãn nhìn bộ dáng Tu Tâm ăn uống, chờ Tu Tâm ăn xong mới nói với cậu: "Đúng rồi Sở Thần, nếu tuần sau em sẽ tham gia tạp kỹ, không bằng tuần này ở chỗ tôi đi, tôi có thể cho em học sớm thêm một chút. "

Lúc nói lời này, Kinh Huy dường như không chút để ý, chỉ là xuất phát từ góc độ của một người bạn vì Tu Tâm mà suy nghĩ. Chỉ có bàn tay đang nắm chặt dao nĩa đang tiết lộ tâm trạng của hắn.

Tu Tâm liếm miệng một cái bởi vì ăn trứng chiên dính dầu, ăn ké có chút chột dạ cuối cùng cậu lựa chọn thuận theo: "Vậy vậy... Làm phiền đạo diễn Kinh. "

Kinh Huy đè nén vui sướng xuống đáy lòng được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói: "Đã không còn ở trong đoàn làm phim nữa, trực tiếp gọi tôi là Kinh Huy đi. "

"Ừm... Kinh Huy. "

Lần đầu tiên được nghe Tu Tâm gọi tên đầy đủ của hắn, Kinh Huy rất muốn Tu Tâm gọi thêm mấy lần nữa, nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống, chỉ nói: "Ăn nhiều một chút, tuần này tôi và em ở nhà luyện tập diễn xuất. "

*

"Cái gì?" Ngày hôm sau Kinh Hàng nghe Lục Thiếu Đào nói Kinh Huy một tuần nữa lại không đến công ty, thiếu chút nữa xốc bàn làm việc lên.

Mệnh của anh sao lại khổ như vậy? Kinh Hàng che mặt, nhị thiếu nhà người khác đều có thể sống dưới hào quang của đại ca đại tỷ chỉ biết ăn chơi trác táng, anh lại không thể không mỗi ngày thay Kinh Huy làm việc, anh vì gia đình này thật sự trả giá quá nhiều.

Nhưng lúc này Lục Thiếu Đào còn cung kính đưa phương án đầu tư 《 Sở trường trò hay 》 cho Kinh Hàng: "Tiểu Kinh tổng, phương án này mời ngài xem qua. "

Kinh Hàng một lời khó nói hết lại đem nó tiếp nhận mấy trang nói: "Anh trai tôi vì Sở Thần mà cái công ty lớn như vậy cũng không cần, còn muốn bỏ tiền vì anh ta mua địa vị để xuất đạo? Sở Thần này rốt cuộc là ai vậy? Có thể khiến anh trai tôi mê mẩn thành như vậy?"

Nào ngờ Lục Thiếu Đào lại lắc đầu nói: "Không phải, Kinh tổng nói không cần để tổ chương trình cố ý chiếu cố Sở Thần, đầu tư cho tổ chương trình chỉ để phòng ngừa sự cố. "

Cái này còn không phải tiêu tiền mua một vị trí xuất đạo, hợp lại phương án này chỉ vì mua bảo hiểm?

Kinh Hàng tức giận ném bản kế hoạch muốn rời khỏi văn phòng, Lục Thiếu Đào liên tục truy hỏi: "Tiểu Kinh tổng ngài muốn đi đâu? "

"Đi dự tiệc tối."

Ở văn phòng lúc này Kinh Hàng một phút cũng không đợi được nữa, bằng không anh sợ hắn sẽ trực tiếp để tập đoàn Kinh thị giải tán tại chỗ.

Nhưng nói muốn tham gia tiệc tối cũng không phải cái cớ của Kinh Hàng, anh thật sự muốn đi tham gia yến tiệc Sở gia -- hôm nay là yến tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia Sở gia. Rất tốt, lại là một bữa tiệc Kinh Huy không muốn tham gia thế là ném cho anh.

Lúc Kinh Hàng đến, yến tiệc Sở gia đã sớm bắt đầu nhưng không ai trách cứ Kinh Hàng, ngược lại cả đám sau khi nhìn thấy anh đều muốn dính chặt lấy anh bắt chuyện.

Cha mẹ Sở gia với tư cách là chủ nhà cũng vội vàng mang theo Sở Ý tiếp đón: "Kinh tổng ngài tới, không kịp tiếp đón ngài từ xa. "

Kinh Hàng tuy rằng đại biểu Kinh gia nhưng cũng không kiêu ngạo, mà là lễ phép nói: "Tôi cùng lắm chỉ là hậu bối, gọi tôi Kinh Hàng là được rồi. "

Nói xong anh liền cầm lấy lễ vật trợ lý chuẩn bị xong đưa cho Sở Ý ở một bên nói: "Sở Ý, chúc mừng sinh nhật. "

Sở Ý tiếp nhận trợ lý vừa định nói cảm ơn lại phát hiện trên tay trợ lý Kinh Hàng còn có một món lễ vật khác, trong lòng cậu ta lộp bộp, quả nhiên nghe Kinh Hàng nói tiếp: "Một thiếu gia khác của Sở gia đâu? "

Mẹ Sở Mã Bội Vân nhất thời còn chưa kịp phản ứng: "Cái gì một thiếu gia khác? "

Kinh Hàng nhìn trợ lý bên cạnh một cái, có chút không xác định hỏi: "Con ruột bị ôm nhầm của các người không phải cũng tổ chức sinh nhật ngày hôm nay sao? "

Anh hỏi quá mức đương nhiên, người Sở gia lúc này mới phản ứng lại người anh nói là Sở Thần. Tuy rằng Tu Tâm đã rời khỏi nhà, thế nhưng trên dưới Sở gia lại hoàn toàn quên mất một ngày tốt đẹp như vậy còn thuộc về một đứa nhỏ khác!

Mã Bội Vân sau khi phản ứng lại chỉ có thể giải thích với Kinh Hàng, "Sở Thần nó. Cơ thể hơi khó chịu. "

Sở Thần, cùng tên sao? Kinh Hàng nghe vậy không nói gì, đè xuống thắc mắc trong lòng đem lễ vật thay cho Mã Bội Vân nói: "Vậy chỉ có thể mời dì thay mặt chuyển phần lễ vật này. "

Có người sáng suốt phát hiện từ sau khi Kinh Hàng tới, vẻ mặt Mã Bội Vân vẫn có chút hoảng hốt. Đến cuối cùng bà mới lấy cớ gió thổi đi đến một góc ban công nhỏ, ba Sở Sở Quốc Hùng đi theo tiến vào.

"Có chuyện gì vậy? Không khỏe? "

"Không có gì." Mã Bội Vân lắc đầu nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ ra ngày hôm nay cũng là sinh nhật Sở...... Sở Thần. "

Sinh nhật của đứa nhỏ kỳ thật cũng là ngày chịu khổ của mẹ, Mã Bội Vân trước kia mỗi lần sinh nhật Sở Hồng, Sở Ý đều ngọt ngào cười nói bọn họ là thịt trên người bà rơi xuống, nhưng năm nay Mã Bội Vân lại không nói với Sở Ý nữa.

Thẳng đến khi Kinh Hàng tới, bà mới nhớ ra thịt rơi trên người mình còn có người khác, tìm Tu Tâm về lâu như vậy, Mã Bội Vân lần đầu tiên đem Tu Tâm hoàn toàn xa lạ với đoàn thịt nhịn đau sinh ra của bà liên hệ với nhau...

Sở Ý vốn muốn chăm sóc mẹ đang không thoải mái, kết quả lại nghe được lời mẹ Sở nói, cậu ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ "Sở Thần".

Cậu ta đối với Tu Tâm tràn ngập hận ý muốn ngưng kết thành thực thể, cậu ta đương nhiên biết cậu ta nghĩ như vậy là không đúng. Cậu ta chỉ là một "tên trộm" cuộc sống tốt đẹp của người khác.

Nhưng mà chuyện này vốn không phải do cậu ta mong muốn, nếu đã đem tất cả cho cậu ta, vì sao lại muốn đem tất cả từ trong tay cậu ta đoạt lại?

Nếu như Tu Tâm không trở về, cậu ta vẫn là đứa con hoàn mỹ không có khuyết điểm tiểu thiếu gia Sở gia! Nếu như Tu Tâm không trở về, cậu ta có thể an tâm sinh hoạt dưới sự che chở của Sở gia không cần lo lắng có thể bị đuổi đi! Nếu như Tu Tâm không trở về, cậu ta vẫn như cũ sẽ là Sở Ý thiên kiều vạn sủng, tùy ý hoành hành!!!

Nhưng may mắn... Sở Ý nghĩ, may mắn Sở Thần giả cao thượng lại dối trá, đều đã trở lại Sở gia, lại còn muốn đi? Cậu ta nhớ ra trên mạng nói Tu Tâm ở Long Đằng điện ảnh, suy đoán Tu Tâm hiện tại chắc hẳn đang đơn độc trốn trong phòng thuê nhỏ hẹp đi?

Nghĩ tới đây cuối cùng Sở Ý cũng tỉnh táo lại, còn có chút khoái ý.

Nhưng nếu cậu ta biết chân tướng có thể sẽ thất vọng, Tu Tâm hiện tại cũng không hề lẻ loi nằm trong phòng cho thuê, mà đi theo Kinh Huy ở trung tâm thương mại mua sắm.

Kinh Huy nhìn vali Tu Tâm trước sau như một, cho dù như thế nào cũng phải mua thêm một ít quần áo cho Tu Tâm trước khi bắt đầu chương trình: "Trang phục phù hợp là đạo cụ không thể thiếu trong chương trình, tại sao em biết tổ chương trình sẽ chuẩn bị trang phục phù hợp?"

Có lý có căn cứ, khiến người ta tin phục, thế là Tu Tâm liền theo Kinh Huy đến trung tâm thương mại.

Cả ngày hôm nay Tu Tâm đã cùng Kinh Huy đi hết cửa hàng quần áo nam trong trung tâm thương mại trong một lần, từ trang phục thể thao thanh thiếu niên đến âu phục thành thục, Tu Tâm đều được Kinh Huy mang theo thử một lượt.

"Cái này thế nào?" Tu Tâm từ trong phòng thay đồ đi ra, lúc này trên người cậu mặc một bộ âu phục màu lam đậm. Âu phục là khôi giáp của nam nhân, sau khi Tu Tâm mặc âu phục vào càng thêm cấm dục, âu phục được cắt may hoàn hảo lại phác họa ra đường cong thân thể cậu, làm cho người ta muốn cởi âu phục trên người cậu ra tìm hiểu đến tột cùng.

Kinh Huy nới lỏng cổ áo, mặt khác cầm một cái cà vạt đi đến trước mặt Tu Tâm thay cho cậu. Tu Tâm trải qua một ngày thay trang phục, nghiễm nhiên cùng hắn hình thành ăn ý, hơi ngẩng đầu lên mặc cho Kinh Huy thao tác.

Kinh Huy một bên thắt nơ cho Tu Tâm, ánh mắt không tự chủ được du tẩu ở giữa cánh môi và yết hầu cậu.

Kinh Huy buông cổ áo Tu Tâm ra, hắn không khỏi như trút được gánh nặng nói: "Rất đẹp. "

"Ừm... Vậy thì gói bộ này lại. " Tuy rằng Tu Tâm không biết vì sao cậu đi tham gia một chương trình tạp kỹ còn phải chuẩn bị âu phục, nhưng cậu tin tưởng Kinh Huy.

Tu Tâm không khỏi cảm thấy may mắn vì Kinh Huy đã cho cậu tiền thù lao rất cao, hôm nay mua một ngày, tiền trong thẻ đương nhiên còn chưa bị cậu dùng hết.

Sau khi mang bộ âu phục kia đi, trên tay hai người đã xách đầy túi lớn túi nhỏ có thể về nhà. Nhưng khi Tu Tâm đi lên lầu ba ngửi được một mùi hương ngọt ngào thì bước chân chợt dừng lại.

Có một cửa hàng bánh kem lớn ở tầng ba.

Kinh Huy hiểu rõ, cười một tiếng nói: "Trước khi về nhà đi mua một phần đồ ngọt đi. "

"Ừm..." Tu Tâm nghe nói như vậy, tự biết lại bị nhìn thấu, vành tai nhanh chóng ửng đỏ.

Vừa bước vào cửa hàng bánh kem đã thấy một cái tủ trưng bày khổng lồ, Tu Tâm liếc mắt nhìn qua đã thấy mấy dãy bánh sinh nhật vừa đẹp vừa tinh mỹ. Nhưng cuối cùng cậu chỉ đi đến khu vực món điểm tâm để chọn món sau bữa ăn ngày hôm nay.

Kinh Huy vốn chỉ im lặng chờ Tu Tâm, kết quả không biết vì sao, trong lòng chợt khẽ động nói: "Tuần sau em vào tổ có thể sẽ không được ăn bánh gatô, không bằng hôm nay mua một cái bánh lớn đi, ông chủ, một cái bánh sinh nhật như vậy bao nhiêu tiền? "

Tác giả có lời muốn nói:

Trong cốt truyện chúc Tu Tâm sinh nhật vui vẻ ~ Lần sinh nhật tiếp theo chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhớ tới cậu.

Ngoài cốt truyện chúc tất cả mọi người thanh minh an khang ~ Chương này để lại bình luận cho mọi người phát bao lì xì nhỏ!

Chương tiếp theo chắc sẽ đi tham gia chương trình tạp kỹ hắc hắc hắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương