Phát Thanh Khủng Bố
Chương 17: Hung Thủ!

Lần này, nếu như không thể tìm ra thân phận của hung thủ, như vậy lần sau cũng không biết là đến lúc nào, hơn nữa, thật ra lần này bởi vì người giấy hoặc nói chính xác là hung thủ đứng phía sau vẫn làm việc dựa theo quỹ đạo và tình tiết của câu chuyện. Tô Bạch và Hải thiếu gia đã biết nội dung cốt truyện, cho nên ít nhất bọn họ vẫn còn có dấu vết để lần theo, họ biết được người giấy này sẽ xuất hiện ở đâu vào vào lúc nào.

Nhưng lần tiếp theo thì sao?

Lần sau, mục tiêu của người giấy là ai?

Nó sẽ ẩn náu ở chỗ nào, sau đó bỗng nhiên xông ra, cho người ta một kích trí mạng.

Chuyện này không có ai biết, cũng không ai có thể đoán được, đến lúc đó cho dù bên người luôn mang theo túi máu, có lẽ cũng khó lòng phòng bị. Hơn nữa, Hải thiếu gia còn đang bị thương, ngoại trừ Hải thiếu gia có thể giằng co với người giấy, đối kháng với nó một chút, người đàn ông đeo kính râm bị dọa sợ bỏ chạy, Quách Cương bị hành hạ cho tới chết, Tô Bạch hắn cũng không có năng lực qua ứng đối với loại công kích này, cho nên lần này chính là cơ hội cuối cùng, nếu như không thể lần theo người giấy để tìm ra hung thủ, như vậy sự tình hoàn toàn trở nên mất khống chế.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc Hải thiếu gia và người giấy đối kháng, Tô Bạch không có ra tay báo thù anh ta, bởi vì hắn muốn tiếp tục sống, nếu hắn giết Hải thiếu gia, một mình hắn căn bản là không chống đỡ được người giấy và người chủ mưu đứng phía sau hậu trường.

Có lẽ sau khi người giấy bị dính máu, hình như nó đã bị tổn thương nguyên khí, tốc độ của nó cũng không có quá nhanh, cho nên lúc Tô Bạch đuổi theo, người giấy cũng không có bay được xa, thậm chí lúc nó bay còn lộ ra dáng vẻ gắng gượng, nó bay cũng không cao lắm, còn không bằng diều giấy.

Vậy thì tốt rồi.

Một tay Tô Bạch ôm lấy mặt mình, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi chảy ra, đây là chuyện không có cách nào khác, bởi vì Tô Bạch căn bản không có thời gian đi xử lý vết thương, hơn nữa da thịt bên má phải của hắn gần như là bị lột ra, vết thương này rất nghiêm trọng, điều may mắn duy nhất là nó tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa hắn cũng không vì thế mà mất đi năng lực di chuyển, có lẽ hiện tại dáng vẻ hắn vô cùng kinh khủng.

Sau khi Tô Bạch đuổi đi rất xa, Hải thiếu gia mới lảo đảo đứng lên, từ trên cầu thang ngã xuống, anh ta bò tới đầu hành lang, sau đó dứt khoát từ bỏ ý định đuổi theo, trực tiếp dựa vào vách tường trên hành lang ngồi xuống, trong miệng còn lẩm bẩm.

- Con mẹ nó chứ, nếu như thật sự bị người mới này đuổi tới, hơn phân nửa phần thưởng của nhiệm vụ lần này đều được chia cho cậu ta, thật sự là quá lợi cho cậu ta rồi.

Hải thiếu gia biết, hiện tại tuy anh ta có chút không cam lòng, nhưng anh ta chỉ có thể chờ Tô Bạch có thể đi theo người giấy, từ đó tìm được hung thủ phía sau, giúp tất cả mọi người hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.

Nếu không, chờ đến khi người giấy khôi phục lại, hoặc là hung thủ làm một người giấy mới, như vậy mọi người cùng nhau chờ chết đi, người giấy này tồn tại trong hiện thực, cho nên vốn dĩ vụ án này là một sự kiện linh dị, sau khi được Phát Thanh Khủng Bố sắp xếp thành một câu chuyện xưa, nó càng trở nên cường đại đến đáng sợ, nếu như là trong thế giới hiện thực, Hải thiếu gia có lòng tin là mình có thể chế trụ lại người giấy này, thậm chí là xé nát nó, nhưng ở chỗ này, anh ta làm không được.

Bên này, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy khiếp sợ chính là người giấy thế mà lại một tiếng bay đến cổng trường.

- Hung thủ quả nhiên là người trong trường.

Điểm này, ngược lại, Tô Bạch không có cảm thấy ngoài ý muốn, người chết là hai sinh viên, bạn gái của Trần Sở còn bị vứt xác ở trong sân trường, như vậy có khả năng lớn, hung thủ là người trong trường, nếu như là người ngoài trường, thật ra không cần thiết phải làm như thế.

Rốt cuộc là ai?

Lao công? Giảng viên? Hay là sinh viên?



Cũng may, nội dung cốt truyện được lược bớt cũng có tác dụng lớn với Tô Bạch vào lúc này, khi hắn đuổi theo người giấy từ tiểu khu tới cổng trường, hắn không gặp bất kỳ ai , trên đường không có một chiếc xe, cổng trường cũng không có bảo vệ, trong sân trường không có bóng dáng sinh viên nào.

Nếu lúc này chung quanh có người đi đường hoặc là sinh viên hoặc là có bảo vệ gác cổng, như vậy Tô Bạch xuất hiện với hình tượng đầy máu me khắp người, căn bản là không có khả năng tiếp tục đi vào trong trường đuổi theo người giấy.

Chẳng qua nếu đổi một góc độ khác để suy nghĩ, nếu như trong một câu chuyện xưa, mấy người chơi hao hết công sức không chết cũng bị thương, cuối cùng mới tìm được chút ánh sáng le lói. Lúc này, bỗng nhiên lại bị một đám người qua đường hoặc là bảo vệ chăn lại, bóp tắt chút ánh sáng này, điều này thật đúng là khiến cho thính giả thổ huyết. Có lẽ Phát Thanh Khủng Bố cũng là vì tính liên tục trong chuyện xưa, cho nên mới giản lược như vậy, cũng không hoàn toàn theo phong cách tả thực.

Người giấy giống như là cố ý tránh thoát khỏi Tô Bạch, lựa chọn bay vào trong rừng, nhưng dù sao Tô Bạch cũng là sinh viên của trường này, hơn nữa bởi vì hắn còn là thành viên của câu lạc bộ giết người, cho dù hắn có kém hơn những sát thủ chuyên nghiệp nhưng cũng coi như là dưỡng thành thói quen quan sát cảnh vật tỉ mỉ.

Cánh rừng này, Tô Bạch rất quen thuộc, cho nên người giấy muốn ở chỗ này tránh thoát khỏi hắn là khó!

Người giấy không ngừng bay loạn trong rừng, thân hình nó thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng mỗi lần Tô Bạch đều bình tĩnh quan sát, người giấy vẫn giống như cũ, rất khó thoát khỏi thị giác của Tô Bạch, từ đó không đạt được mục đích hoàn toàn thoát đi.

Ngay khi Tô Bạch càng lúc càng đến gần người giấy, thân thể người giấy bắt đầu lột xác, đúng thế, là lột xác.

Người giấy lột xác, xuất hiện ra thêm hai người giấy giống nhau như đúc.

Một loại hiện tượng rất quỷ dị, khiến cho Tô Bạch có chút hoa mắt, trong lúc nhất thời, ba người giấy này bay về ba hướng khác nhau trong rừng, làm cho Tô Bạch hoàn toàn không biết mình nên đi theo người giấy nào, đồng thời nếu như không sớm tính toán, chờ đến khi người giấy hoàn toàn bay xa, vậy thì tất cả đều muộn rồi!

- Đáng chết.

Tô Bạch cắn răng, hiện tại hắn không cam lòng đặt cược ba chọn một, nhưng mà thời gian cấp bách, không thể không làm thế, nhưng nếu như thua cuộc, hậu quả kia thật khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng đúng lúc này, một tia sáng từ bên con đường ngoài rừng chiếu đến, ánh sáng này, Tô Bạch rất quen thuộc.

Tia sáng này lần lượt chiếu lên ba người giấy, cuối cùng ở trên cơ thể người giấy ở giữa cũng phản chiếu lại ánh sáng.

Là nó, không sai!

Tô Bạch không do dự nữa, đi theo người giấy phản chiếu lại ánh sáng.

Bên con đường ngoài rừng, một người đàn ông tháo kính râm xuống, dụi mắt, vành mắt anh ta có máu tươi nhỏ xuống, hiển nhiên ở một khoảng cách xa như thế, muốn nhìn thấu pháp tướng của đối phương, cũng là một gánh nặng đối với anh ta.

Tô Bạch vẫn tiếp tục đuổi theo người giấy này, một người giấy và một người, giống như đang tiến hành một cuộc ác chiến, song phương đều dốc toàn lực.



Chẳng qua tình trạng của người giấy này dường như càng lúc càng yếu đi, bởi vì Tô Bạch nhìn thấy nó càng lúc càng bay thấp, thậm chí đến sau cùng, nó chỉ có thể bay tà tà sát mặt đất, căn bản là không bay lên cao được.

Nó sắp không được!

Nó nhất định phải tranh thủ thời gian quay về bên chủ nhân của mình.

Mà chỗ hắn muốn đến chính là chỗ của hung thủ.

Cuối cùng, người giấy này không chịu nổi, bay ra rừng, hình như nó không có tiếp tục có ý định dây dưa nữa, chỉ là sau đó, chuyện khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn xảy ra, sau khi người giấy bay qua rừng cây, nó bay thẳng về phía ký túc xá.

Tô Bạch một đường đuổi theo, đến cuối cùng nó thế mà lại đi đến chỗ cổng ký túc xá của hắn.

Hung thủ lại ở cùng một ký túc xá với hắn?

Nói đùa gì thế.

Trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác rất hoang đường, nhưng hắn vẫn tiếp tục đuổi theo, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy người giấy bay vào, hắn sẽ không hoa mắt.

Đi vào dưới lầu ký túc xá, người giấy thật sự không bay lên nổi, nó gần như đã bắt đầu trườn trên mặt đất, tốc độ của nó càng lúc càng chậm, thật ra nếu như hiện tại Tô Bạch cố hết sức vẫn có thể trực tiếp bắt lấy nó, nhưng Tô Bạch không có làm như thế, thứ mà hắn muốn không phải là người giấy này mà chính là kẻ đứng sau hậu trường.

Nếu như người giấy không có, hung thủ còn có thể tiếp tục làm một cái mới, đối với Tô Bạch mà nói, việc hủy đi một người giấy không có bất kỳ ý nghĩa nào, về phần người giấy, vì sao nó đã rơi vào trạng thái này còn nhất định phải quay về bên chủ nhân, đây là một loại phản ứng theo bản năng hay là tuyến đường trong chuyện xưa mà Phát Thanh Khủng Bố đã đặt ra?

Nếu như Tô Bạch là hung thủ, người giấy của mình thất thủ, có lẽ hắn sẽ trực tiếp cắt đứt liên lạc với người giấy, để người giấy tự sinh tự diệt, không để nó dẫn đối phương đến tìm mình.

Dĩ nhiên, khả năng hung thủ kia có nỗi niềm khó nói, hoặc là nói sau khi hung thủ thả ra người giấy, anh ta liền đánh mất đi năng lực khống chế từ xa, chỉ có thể để người giấy dựa theo những gì anh ta đã phân phó lúc trước để làm.

Cuối cùng, lúc đến tầng ba, người giấy cứ thế mà trườn trên mặt đất, từ phía dưới khe cửa ký túc xá đi vào, đầu tiên là chân, cuối cùng là đầu. Lúc đầu nó chui vào, nó nhìn thấy Tô Bạch đã đuổi tới, trên gò mà đỏ ửng đã nhiễm máu của nó càng trở nên quỷ dị.

Tô Bạch đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt không dám tin.

- Là cậu ta!

Lúc này một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu Tô Bạch.

- Nhiệm vụ chủ tuyến 2 đã hoàn thành…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương