Nhạc Ngưỡng từ nhỏ đã yêu thích thiên nhiên, khi còn đi học thích nhất ở trường chính là môn địa lý. Nhạc Thừa Du hồi đó cũng hay đưa cô lên núi đi dã ngoại.

Hơn nữa, hồi trung học Nhạc Ngưỡng cũng xem qua không ít phim ảnh, trong đó cô có ấn tượng sâu nhất chính là một đoạn phim có một đôi tình nhân cử hành hôn lễ ở trong rừng, nó ấn tượng tới nỗi Nhạc Ngưỡng vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Vì vậy, cô đã trao đổi tất cả những ý tưởng và nguyện vọng của mình với công ty trang trí đám cưới, nhưng người phụ trách cũng suy nghĩ một hồi rồi thành thật nói: “Không phải là không thể, nhưng hơi khó tìm một địa điểm. Đó cũng phải là một nơi rộng rãi, và chi phí chắc chắn cao hơn nhiều so với mức bình thường. “

Anh ta vừa nói chuyện vừa phân tích tình hình cụ thể với bọn họ, Nhạc Ngưỡng nghe thấy rườm rà, liền định từ bỏ:

“Hay là……”

“Cứ tổ chức ở một nơi có sân rộng, chúng ta sẽ dựng cảnh. Còn chi phí thì cứ tính theo mức tiêu hao thông thường”.

Nhạc Ngưỡng nói còn chưa nói xong, Trần Bạc Viễn đã cắt ngang lời của cô và người phụ trách tiệc cưới.

Người phụ trách gật gật đầu, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, không có gì là không thể giải quyết.

Bước ra khỏi công ty tổ chức tiệc cưới, Nhạc Ngưỡng gọi Trần Bạc Viễn lại, có chút lo lắng nói: “Hay là thôi vậy? Phiền phức quá, chi phí cũng cao, không cần thiết. Mọi người trong nhà hẳn là cũng sẽ thấy như vậy.”

Trần Bạc Viễn cười cười, nắm tay Nhạc Ngưỡng đưa cô lên xe: “Chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được vấn đề, không sao hết. Ngưỡng Ngưỡng, không cần lo lắng nhiều như vậy, chuyện cưới gả trong đời chỉ có một lần, cần gì phải đắn đo? Hơn nữa lại không phải không có cách nào trang trí.”

Anh có thể nhìn ra Nhạc Ngưỡng quả thực rất mong chờ, việc anh cần làm cũng không nhiều lắm, nếu ngay cả việc này cũng không thực hiện được cho cô, làm sao xứng với nhiều năm kiên trì như vậy của Nhạc Ngưỡng, làm sao anh xứng đáng với cuộc hôn nhân này được?

Đúng là bởi vì coi trọng, cho nên cảm thấy này hết thảy những thứ vụn vặt khác đều không có vấn đề gì, tiền bạc cũng không phải vấn đề.

“Em không cần nhọc lòng về điều này, cứ để anh lo.”

Nhạc Ngưỡng thấy anh khẳng định chắc chắn như vậy, vô cùng xúc động ôm lấy anh.

Công việc chuẩn bị trước khi kết hôn rất rườm rà và phức tạp, nhất là bởi vì họ chưa có kinh nghiệm gì, lại càng rối như tơ vò.

Nếu không có hai vị trưởng lão ở nhà hỗ trợ chuẩn bị, Nhạc Ngưỡng hẳn đã sớm sụp đổ.

Có quá nhiều thứ phải lo, cô cũng không phải vật lộn với nhiều việc ở đây lâu như vậy.

Vì vậy, Nhạc Ngưỡng yên tâm giao việc tổ chức địa điểm cho Trần Bạc Viễn, còn mình đi lo những thứ khác.

Tin Nhạc Ngưỡng sắp kết hôn truyền đến đơn vị, cả đám đồng nghiệp của cô như chết lặng, không ai nghĩ rằng cô lại tiến đến hôn nhân với Trần Bạc Viễn sớm như vậy, hình như sau khi họ xác định mối quan hệ chưa được bao lâu!

Nhưng sự kinh ngạc qua đi, tất cả đều là lời chúc mừng.

Nói cho cùng, không ít người đều biết Trần Bạc Viễn và Nhạc Ngưỡng đã quen nhau từ lâu, người cùng sân đã biết chuyện nhiều năm như vậy, cũng không có gì lạ khi chọn thời điểm này để kết hôn.

Đối với một số người thì thực sự là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, trong vòng hai tháng yêu nhau, họ đã quyết định tiến tới hôn nhân.

Nhưng ngược lại, hai người họ đã quen biết nhau lâu như vậy rồi.

Nhạc Ngưỡng đối với hôn lễ của chính mình, vẫn có cảm giác không chân thực, thật giống với lúc trước vừa mới quyết định cùng Trần Bạc Viễn ở bên nhau, căn bản chưa từng nghĩ rằng chuyện giữa cô và anh sẽ thành hiện thực, cảm giác giống như đang ở trong giấc mơ vậy.

Kể cả bây giờ cũng vậy.

Có lẽ đây là tâm nguyện nhiều năm thành sự thật, lúc trước có bao nhiêu mong đợi, hiện tại liền có bấy nhiêu không chân thật. Nhạc Ngưỡng còn chưa kịp thích ứng với điều này đã nhận ra rằng bản thân mình thực sự sắp trở thành cô dâu của Trần Bạc Viễn rồi.

Chụp ảnh cưới, thử váy cưới … Sau một loạt việc phải làm, cô cảm thấy vừa bối rối lại vừa vui mừng.

Điều khiến cô sững sờ hơn nữa là ngày cưới đã sắp đến gần.

Đêm trước ngày kết hôn, cô không ngủ được, vừa nghĩ đến ngày mai kết hôn, trong lòng như có gì đó vô cùng rạo rực.

Chẳng lẽ là hồi hộp sao?

Cô vuốt vuốt lồng ngực, đang nghĩ ngợi, thì Lộ Tĩnh Chi đi đến gõ cửa phòng.

Khi nhìn thấy mẹ, Nhạc Ngưỡng từ trên giường ngồi dậy, hơi ngạc nhiên: “Mẹ? Giờ này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”

Lộ Tĩnh Chi nhìn cô một cái, sau đó thở dài ngồi xuống bên giường Nhạc Ngưỡng, ánh mắt dừng trên người cô, tựa hồ không muốn rời đi.

Nhạc Ngưỡng vừa định mở miệng, Lộ Tĩnh Chi đột nhiên nói: “Ngày mai con kết hôn rồi, mẹ ngủ không được.”

Tuy rằng là gả gần nhà, hơn nữa lại không phải ngàn dặm vạn dặm không thấy mặt, nhưng chỉ cần nghĩ đến con gái bảo bối của mình ngày mai sẽ có một gia đình riêng của nó, Lộ Tĩnh Chi trong lòng vẫn chưa thể chấp nhận được.

Nhạc Ngưỡng như hiểu được nỗi lòng của mẹ, trong lòng cảm động nhưng vẫn tránh ngượng ngùng mà nói đùa: “Mẹ, con không phải gả đến Bắc Kinh hay Nam Kinh. Không có gì thay đổi ngoại trừ con có thêm giấy đăng ký kết hôn, còn lại mọi thứ vẫn như vậy. Hơn nữa tuổi của con giờ cũng không trẻ nữa, kết hôn không chừng còn phải đốt pháo ăn mừng ấy chứ! “

Lộ Tĩnh Chi cười cười, khóe miệng có chút chua xót: “Đúng vậy, đúng là nên đốt pháo ăn mừng, cô gái ế nhà chúng ta cuối cùng cũng kết hôn được rồi!”

Lộ Tĩnh Chi không nhịn được nắm lấy tay Nhạc Ngưỡng: “Ngưỡng Ngưỡng, đêm nay mẹ ngủ với con được chứ. Sau hôm nay, người ở bên cạnh con sẽ là người khác, người đó phải chung sống với con cả đời. Con, nếu con phải chịu ấm ức thì phải nói với bố mẹ, không được giấu giếm mọi chuyện, biết không? “

“Được ạ.”

Lần đầu tiên Nhạc Ngưỡng ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt mẹ mình, cô cười toe toét dịch người sang một bên, nhường cho Lộ Tĩnh Chi một nửa giường.

Nói ra kể cũng lạ, có Lộ Tĩnh Chi ngủ bên cạnh, Nhạc Ngưỡng liền ngay lập tức thiếp đi.

Cô thậm chí không thể nhớ mình đã thức dậy như thế nào vào ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Nhạc Ngưỡng đã bị kéo đến bàn trang điểm, Lộ Tĩnh Chi ở bên cạnh vội vội vàng vàng nói chuyện, không mất bao lâu, người trang điểm và tạo mẫu cùng với phù dâu Dư Lộ cũng đã đến.

Hôm nay Nhạc Ngưỡng rất bận rộn, trạng thái này kéo dài cho đến khi đón khách xong.

Khi nhìn thấy Trần Bạc Viễn trong bộ vest chỉnh tề, trong thân phận là chú rể bước vào, Nhạc Ngưỡng ngay lập tức tỉnh táo, thậm chí còn muốn ghi nhớ trong lòng từng phút từng giây khoảnh khắc này.

Đia điểm mà bọn họ chọn để tổ chức đám cưới là ở trong nhà kính một công viên, bên phía công ty trang trí đám cưới đã kí hợp đồng thuê với công viên, cũng tốn một khoản không ít.

Hai bên ghế gỗ được kê ngay ngắn, một vị chủ lễ đứng trên lễ đài được bao quanh bởi hoa và dây leo. Những dây leo và đèn nhiều màu sắc treo bên cạnh ngôi nhà đặc biệt xa hoa và lãng mạn.

Những người đến dự đám cưới đều ồ lên trước khung cảnh đầy mới mẻ của đám cưới.

Tất cả những thứ trước mắt này đều chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Nhạc Ngưỡng, khi còn bé cô đã mơ được gả cho Trần Bạc Viễn, nhưng mỗi lần tỉnh lại hiện thực đều không như vậy.

Mỗi lần như vậy, cô đều đặc biệt hụt hẫng và ảo não, ép mình ngủ lại để tiếp tục giấc mộng đẹp đó.

Nhưng lần nào cũng thất bại.

Nhưng hôm nay, cô sẽ không như vậy.

Khi âm nhạc vang lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Nhạc Ngưỡng. Đối với mỗi người phụ nữ, ngày cưới là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong đời của họ, và Nhạc Ngưỡng cũng vậy.

Cô mặc một chiếc váy sa tanh trắng mỏng, rất đơn giản, nhưng đầy tinh tế, đặc biệt là ở một địa điểm như vậy, trông Nhạc Ngưỡng hệt như một đóa hoa phù dung.

Đây là hôn lễ lý tưởng của cô, cô khoác tay bố, rồi nhìn ông trao tay mình vào tay Trần Bạc Viễn, từ giờ khắc này cuộc đời của Nhạc Ngưỡng bắt đầu trên một con đường mới.

Giờ cô không chỉ là con gái của Lộ Tĩnh Chi và Nhạc Thừa Du, là chị gái của Nhạc Nho, mà còn là vợ của Trần Bạc Viễn.

Họ đã trao nhẫn cho nhau dưới sự chứng kiến ​​của người thân, bạn bè và đồng nghiệp cùng với lời hứa đồng hành bên nhau trọn đời.

Nhiều năm trước, khi Nhạc Ngưỡng đã có tình cảm với Trần Bạc Viễn, cô đã từng nói đùa khi Trần Bạc Viễn khi anh giúp cô học bài: “Anh Bạc Viễn, hay là sau này em gả cho anh.”

Trần Bạc Viễn cười cười, nhìn cô một cái: “Trẻ con suốt ngày nói chuyện cưới gả làm gì?”

“Có thể một ngày nào đó thật sự như thế mà?”

Chính là hôm nay, cô đã gả cho anh.

Nhớ tới những chuyện đó, Nhạc Ngưỡng nhìn Trần Bạc Viễn, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Trần Bạc Viễn, em nhớ rõ trước kia nói muốn gả cho anh, anh còn cho rằng đó là lời nói của một đứa trẻ, bây giờ thế nào? Có phải đang tự vả không?”

Trần Bạc Viễn nghe vậy cười cười, đôi mắt trong veo tựa như hai viên ngọc trai đen. Anh cởi áo khoác, cởi hai cúc áo sơ mi, kéo Nhạc Ngưỡng ngồi lên đùi anh.

Anh vuốt ve lưng cô với vẻ hài lòng và yên tâm, ánh mắt khẽ cụp xuống, khóe miệng nhếch lên: “Thật ra….anh đã nghĩ đến chuyện cưới em từ rất lâu rồi.”

Nhạc Ngưỡng nghe vậy lập tức có hứng thú, vẻ mặt tò mò, hai tay vòng qua cổ anh hỏi: “Ồ? Thật sao? Khi nào vậy?”

Đối diện với đôi mắt màu hổ phách của cô, trái tim của Trần Bạc Viễn ngập tràn những cảm xúc khó tả.

Thời niên thiếu, anh có rất nhiều bí mật không thể nói ra, đối với việc thăm dò hay nảy sinh tình cảm đều đến từ Nhạc Ngưỡng.

Nhưng lúc đó anh nghĩ điều đó là sai lầm, thậm chí là tội lỗi, anh đang vật lộn với lý trí đang dần mất kiểm soát, cố đè nén để biến mình thành một người ngay thẳng chính trực.

Trong cuộc đời này, con người phải đối diện với bao nhiêu thử thách, khó khăn, những điều ngoài ý muốn, anh cảm thấy bản thân đã may mắn như thế nào mới có được thành quả như bây giờ.

Cho nên anh càng quý trọng và biết ơn điều đó.

Nhìn vẻ mặt của Nhạc Ngưỡng, anh không khỏi muốn tiến lại gần, muốn nói cho cô biết tất cả tình cảm mà anh đã chôn giấu, đấu tranh để đè nén bao năm qua: “Anh không nhớ rõ lắm, chắc từ rất lâu rồi.”

“Cái gì! Sao lại không nhớ rõ, anh mau nói đi.”

Nhạc Ngưỡng không tin, thế nào anh cũng phải nói cho rõ ràng.

Trần Bạc Viễn lại cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ việc đùi bị cọ xát, đáy mắt anh ánh lên những cảm xúc khác thường.

Anh tiến sát Nhạc Ngưỡng, siết chặt hai tay ôm cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: ” Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim. Nếu em muốn hỏi, sau này anh sẽ từ từ nói cho em biết.”

*Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim: Một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng (câu này dùng trong đêm động phòng).

Nhạc Ngưỡng vừa nghe, bất giác liền đỏ mặt.

Nhưng cô cũng không né tránh, thay vào đó chủ động hôn lại anh, mọi cảm xúc trong lòng giờ đây dồn vào những ngón tay mềm mại, từ từ chạm lên da thịt….

Cuối cùng, giấc mộng đẹp đã thành hiện thực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương