Edit: Gió

Beta: Đá Bào

Nhờ vào lời nhắc của Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng xem chừng đã nhớ ra đây là đâu rồi. Cô nhớ lại năm đó bản thân còn ngốc nghếch đi tặng Trần Bạc Viễn hơn một nghìn con hạc giấy, nghĩ đến những chuyện ấy, cô không  khỏi cảm khái, hốc mắt đột nhiên cũng nóng lên.

Cô nhìn về phía Trần Bạc Viễn, cười cười hỏi: “Vì vậy anh đưa em đến đây là có gì muốn nói với em sao?”

Cô còn tưởng, Trần Bạc Viễn thực sự hối hận rồi, cũng có thể anh đã nghĩ thông rồi, cảm thấy hai người cứ kết hôn như vậy quá hoang đường, hoặc là cảm thấy đây là đang làm chậm trễ bản thân, vì vậy muốn đổi ý.

Thậm chí Nhạc Ngưỡng đã chuẩn bị xong những gì muốn nói khi anh thốt ra lời đổi ý rồi.

Nhưng một giây sau, lại nghe thấy Trần Bạc Viễn chậm rãi mở miệng: “Lúc trước kích động đề nghị kết hôn, thực ra là anh đã sợ rồi.”

Anh sợ? Sợ cái gì chứ?

“Anh sợ em cứ như vậy mà từ bỏ anh, cứ như vậy mà không thích anh nữa. Nhạc Ngưỡng, anh….”

Anh như đang cố gắng lấy dũng khí, mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhạc Ngưỡng: “Không phải anh cố ý làm em đau lòng, cũng không phải tình trạng sức khỏe của bố mới kết hôn với em, càng không phải thương hại em. Là bởi vì anh thích em.”

Nghe được lời này, cả người Nhạc Ngưỡng cứng đờ, cô cảm thấy không thể tin nổi mà nhìn Trần Bạc Viễn, tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm rồi: “Anh…anh nói gì vậy?”

Tình cảm Trần Bạc Viễn đã đè nén trong lòng rất lâu, rất lâu rồi, tại một khắc này, như tuôn trào ra hết, làm khả năng kiềm chế cảm xúc của anh sụp đổ trong phút chốc, đôi mắt hẹp dài cũng đã đỏ ửng, đã từng ẩn nhẫn, đã từng đau đớn, dưới mâu thuẫn giằng xé, cuối cùng đã xé rách lớp màn ấy, để lòng mình được nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi.

“Anh nói bởi vì anh thích em, ích kỷ muốn dùng hôn nhân để giữ em bên mình, muốn dùng hôn nhân để chặt đứt khả năng em cùng với người đàn ông khác, vốn dĩ anh muốn để em cảm nhận tình cảm của anh từng chút từng chút một, nhưng anh không đành lòng khiến em rơi vào đau khổ mà anh vô tình gây nên, vì vậy phải bày tỏ với em.”

Tất cả đều vô cùng đột ngột, quả thực làm Nhạc Ngưỡng chấn động hơn cả khi nói chuyện kết hôn ngày hôm ấy, rất lâu cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Ngưỡng Ngưỡng, dù sao trong lúc em không rõ tình cảm anh dành cho em cũng đã đồng ý gả cho anh rồi, vì vậy anh cũng không thể làm một con rùa đen rụt đầu đúng không?”

Nếu anh còn tiếp tục không đối mặt với tình cảm của chính mình, tiếp tục không đối mặt với mối quan hệ của bọn họ nữa, vậy thì là loại đàn ông gì chứ? Đến cả sự dũng cảm như cô gái nhỏ này cũng không có, anh có tư cách gì đảm bảo cho nửa đời còn lại của Nhạc Ngưỡng chứ?

Trong mấy ngày này, lần đầu Trần Bạc Viễn hoài nghi bản thân mình, lần đầu cảm thấy bản thân mình thật đáng xấu hổ, tội ác tày trời như vậy.

“Không phải anh lừa để em vui vẻ, chỉ là lúc trước anh không dám nói ra, Ngưỡng Ngưỡng, nếu như cứ thế kết hôn quá vội, vậy em có thể đồng ý hẹn hò trước, làm bạn gái của anh, có được không?

Giống như là một giấc mơ tuyệt đẹp vậy, nếu như thật sự là mơ, Nhạc Ngưỡng thà rằng không tỉnh lại.

Cảnh tượng này cô đã nghĩ bao nhiêu lần rồi? Nghĩ bao nhiêu năm rồi? Chỉ nghĩ tiếp cô cũng không muốn nghĩ nữa, cảm thấy không thực tế chút nào, chỉ là mộng đẹp mà thôi.

Nhưng ai mà tin được, đây lại là sự thật chứ?

Cô chớp mắt, những giọt nước mắt của sự kích động không kìm chế được mà tuôn trào, giống như lũ vậy, cuồn cuộn cuốn đến.

Cô nhớ lại năm đó mình tiễn Trần Bạc Viễn ở sân bay đã khóc hết nước mắt, khi biết Trần Bạc Viễn một năm khó khăn lắm mới về được một lần cũng khóc không ra hình người, trong đêm thâu của những năm không nhìn thấy hình bóng của anh cũng lặng lẽ khóc.

Cô tưởng rằng bản thân mình yêu thầm như vậy như muối bỏ biển, cho đến đoạn thời gian này cô vẫn chần chừ, do dự không biết có nên hoàn toàn từ bỏ hay không.

Ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi.

Trần Bạc Viễn vô cùng đau lòng ôm cô vào lồng ngực vững chắc, dịu dàng, dịu dàng vuốt tóc cô.

Đến cả bản thân anh cũng không dám tin.

Từ khi nào, anh đã bị quy tội ác, tình cảm bị giấu sâu trong đáy lòng cũng đã có cơ hội đón lấy ánh sáng.

Nụ hôn lướt qua dưới bóng cây kia, khiến cho Trần Bạc Viễn rơi vào cảm giác áy náy trong nhiều năm trời, anh thấy mình không biết xấu hổ, thậm chí coi thường chính mình.

Nhạc Ngưỡng chỉ là một cô gái nhỏ chưa hiểu rõ thế giới, trong mắt Trần Bạc Viễn khi ấy, còn chưa đủ lông đủ cánh, nói gì đến thích hay không thích, gả hay không gả, chỉ là lời của trẻ nhỏ, là cách bày tỏ thích một người, chỉ là sự ‘thích’ giữa bạn bè, anh em mà thôi.

Ông Trần không ngừng nói với anh, Ngưỡng Ngưỡng là em gái, nhất định phải chăm sóc cô cho tốt, anh chính là anh ruột của cô.

Bố mẹ Nhạc cũng nói với anh, anh chính là anh trai của Ngưỡng Ngưỡng, là con của nhà họ Nhạc.

Là người anh trai thân thiết nhất với Nhạc Ngưỡng, sao anh có thể nảy sinh tâm tư xấu xa với một cô gái nhỏ đơn thuần như vậy được chứ?!

Anh thống hận chính mình, chán ghét chính mình, trong khoảng thời gian bên cạnh Nhạc Ngưỡng không ngừng lừa dối bản thân, rằng đó chỉ là một bí mật đáng xấu hổ.

Sau này Nhạc Ngưỡng trưởng thành rồi, gia đình cô êm đềm, điều kiện tốt, cô sẽ gặp những người đàn ông xuất sắc hơn nữa. Mà bản thân anh, chỉ là được nhặt về, là người bình thường không thể cho cô được bất cứ thứ gì.

Đời người, ở mỗi giai đoạn lại có những cảm xúc và suy nghĩ khác nhau, lại có bao nhiêu người bởi vì những cảm xúc này mà bỏ lỡ biết bao sự việc, đi qua biết bao con đường và lý tưởng khác nhau chứ?

Anh thật may mắn, sự kiên trì của Nhạc Ngưỡng đã khiến anh thấy rõ được bản thân.

“Vì vậy….Ngưỡng Ngưỡng, em đồng ý hẹn hò với anh không?”

Anh nhẹ nhấc cằm cô, đôi mắt chăm chú nhìn Nhạc Ngưỡng, thốt ra từng câu từng chữ rõ ràng.

Nhạc Ngưỡng giương cặp mắt sáng lấp lánh hình hạnh nhân nhìn anh, vô cùng chắc chắn mà gật đầu, nhón chân tới chủ động muốn ôm, giống như có ôm thế nào đi chăng nữa cũng là không đủ vậy: “Em nguyện ý, hơn nữa…..em cũng nguyện ý gả cho anh, Trần Bạc Viễn, anh nguyện ý lấy em không?”

“Đương nhiên nguyện ý.”

Nhạc Ngưỡng cảm thấy trong đầu mình như nổ lên pháo hoa, lấp lánh bừng sáng giữa đêm đen, lộng lẫy vô cùng.

Cùng một địa điểm, rất nhiều năm trước Trần Bạc Viễn mang theo cảm giác toàn thân tội lỗi rời khỏi, mà hiện tại, Trần Bạc Viễn đã trưởng thành đem theo cô gái dũng cảm của mình rời khỏi.

Chiều tối, Lộ Tĩnh Chi gọi Nhạc Nho đang nằm trên giường dậy đi mua muối, trùng hợp lúc này xe của Trần Bạc Viễn đang đỗ trước cửa nha,

“Em về trước đi, có chuyện gì thì nhắn tin cho anh. À đúng rồi, khi nào em đi làm vậy?”

Trần Bạc Viễn ôn hòa hỏi cô, lúc này Nhạc Ngưỡng thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn loạn xung quanh: “Chiều mai em đi trực ban rồi.”

“Đến lúc ấy anh đưa em đi.”

Trần Bạc Viễn nói, Nhạc Ngưỡng nhìn anh như không muốn rời đi vậy, trong lòng như có người thúc giục, lấy dũng khí chạy đến muốn ôm anh, nhưng hay tay còn chưa kịp vươn ra, giọng nói của Nhạc Nho đã từ phía sau truyền đến: “Trận đấu kết thúc rồi à? Xem thi bắn súng cần xem cả một ngày sao?”

Nghe thấy âm thanh, Nhạc Ngưỡng giật mình rồi xoay người lại, mặt căng thẳng nhìn Nhạc Nho.

Thấy thái độ của hắn không tốt, Nhạc Ngưỡng theo thói quen đáp lại một câu: “Cần em lo à!”

Nhạc Nho khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn sang Trần Bạc Viễn, một lời không nói quay người rời đi.

“Sao em lại đi rồi? Không ăn tối à?”

Nhạc Ngưỡng thấy giờ này rồi hắn còn ra ngoài, ở phía sau hỏi, Nhạc Nho thuận miệng đáp: “Đi mua muối!”

Giây tiếp theo, Trần Bạc Viễn liền vươn tay ôm lấy Nhạc Ngưỡng từ phía sau, thuận tiện hôn lên sườn mặt cô: “Tối nay liên lạc nhé.”

Nhạc Ngưỡng ngây ra như khúc gỗ, trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, cả người như muốn được nhảy nhót.

Nhưng ở trước mặt Trần Bạc Viễn, cô cố giữ lại sự rụt rè cuối cùng, khóe miệng lộ ra ý cười, hai tai đỏ ửng, nhanh chóng xoay người đi vào nhà.

Cô một mạch đi lên tầng, cả người dán chặt vào bức tường ngoài cửa, nghe thấy được từng nhịp tim đập theo tiết tấu, Nhạc Ngưỡng không nhịn được mà che mặt mình lại, đè nén âm thanh mà hét lên.

Cô vô cùng vui vẻ đó!!!

Cô hận không thể xông vào nhà ngay lập tức, nói cho bố mẹ mình biết, Trần Bạc Viễn, Trần Bạc Viễn cũng thích cô! Sau đó nói cho tất cả mọi người, Trần Bạc Viễn mà cô vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng đã đáp lại tình cảm của cô rồi!

Anh nói anh và cô kết hôn không phải là vì điều gì khác cả, là vì anh thích cô!

Đây chính là tin tức tốt vô cùng, cô cười cười rồi rơi nước mắt, cái cảm xúc phức tạp ấy cuồn cuộn trong lòng, cô không cách nào tiêu hóa, cũng không có cách gỡ rối ra được, cô quá vui mà khóc, ngồi xổm xuống mặt đất, không kiềm chế được mà nức nở.

Chỉ có cô mới biết, ngày hôm nay đối với cô quan trọng, quan trọng đến chừng nào.

Bố mẹ Nhạc nghe thấy động tĩnh, không biết ai đang ở bên ngoài khóc to, sau khi mở cửa mới phát hiện là con gái nhà mình, đờ người một hồi rồi vội vã hỏi: “Ngưỡng Ngưỡng sao vậy con?”

“Con..Sao con lại khóc vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Viễn Viễn đâu? Không phải con và Viễn Viễn đi xem thi đấu sao? Thế nào mà giờ lại khóc rồi? Hai đứa lại cãi nhau à?”

Lộ Tĩnh Chi và Nhạc Thừa Du căng thẳng không thôi, nhìn thấy hai người nôn nóng như vậy, Nhạc Ngưỡng vừa khóc vừa ôm Lộ Tĩnh Chi giải thích: “Mẹ….anh ấy không có bắt nạt con, con …con đây là quá vui mừng, quá vui mừng……”

“A?”

Bố mẹ Nhạc nhìn nhau, nghi hoặc không thôi.

Nhạc Nho đi ra ngoài mua muối lúc này dường như cảm thấy giữa Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn có gì đó không đúng lắm, vốn định quay lại hỏi vài câu, nhưng không ngờ vừa xoay người đã nhận được tin nhắn từ wechat của Chu An Bình.

“Anh Nhạc Nho, hôm nay là sinh nhật em.”

Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng Nhạc Nho đã đoán ra được nha đầu này định nói gì tiếp rồi, ánh mắt hơi trầm xuống, cất điện thoại đi.

Khi về nhà nhìn thấy bố mẹ ngây ngốc ngồi ở trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm người ở phía đối diện là Nhạc Ngưỡng, chỉ thấy cô mắt ửng đỏ, rõ ràng là bộ dạng vừa khóc xong.

Anh để muối vào quầy xong, hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

Lộ Tĩnh Chi lắc lắc đầu, tiếp tục hỏi Nhạc Ngưỡng, “Ngưỡng Ngưỡng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà con lại xúc động như vậy? Con nói con vui vẻ, có chuyện gì khiến con vui vẻ đến nỗi khóc ra như thế hả?”

Lúc này Nhạc Ngưỡng đã lấy lại được sự bình tĩnh, đối với câu hỏi của bố mẹ, cô chỉ mỉm cười đáp: “Không có gì, chuyện này tạm thời giữ bí mật ạ.”

Nói xong không quan tâm biểu tình của người nhà như thế nào, cô liền xoay người chuồn về phòng, để lại ba người nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.”

Lộ Tĩnh Chi nhìn về phía Nhạc Nho: “Con không biết chị con làm sao ư?”

Nhạc Nho càng nghi hoặc: “Đang êm đẹp hỏi con làm gì chứ? Con cũng không phải con giun trong bụng bà ấy, ai mà biết được đầu óc lại nghĩ cái gì rồi?”

“Cái thái độ gì thế! Muối đâu?!”

Lộ Tĩnh Chi rống lên một tiếng, khiến Nhạc Nho ngây ngốc ra, hắn không nhịn được mà trợn tròn mặt, vốn dĩ tâm tình hắn đã không tốt rồi: “Con đây là được hai người nhặt về đúng không?”

Không khí trong nhà họ Nhạc tối nay rất kỳ quái, có lẽ Nhạc Ngưỡng thực sự gặp được chuyện vô cùng vui vẻ, cao hứng ăn hết ba bát cơm, có phải là tâm tình con người tốt, khẩu vị cũng tốt lên không?

Còn Nhạc Nho lại là gương mặt chất đầy tâm sự ăn hai thìa cơm, đang suy nghĩ gì đó mà sắc mặt trầm xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương