Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ngày hôm sau, khi Nhạc Ngưỡng tỉnh dậy, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Nhạc Nho sớm đã đến công ty, Lộ Tĩnh Chi đã nấu cháo cho cô, còn mua cả quẩy nóng, tất cả đều ủ trong nồi cơm điện giữ ấm. Nhạc Thừa Du có thói quen tập thể dục buổi sáng mỗi ngày, có lẽ lúc này ông đang ở khu tập thể dục ở dưới tầng để tập Thái Cực Quyền với mấy người hàng xóm.

Nhạc Ngưỡng vô cớ nhớ tới Trần Bạc Viễn, tiện tay vào bếp rót một ly sữa bò, cách đó không xa vang lên tiếng loa phát bài tập buổi sáng của trường tiểu học gần đó, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá, chiếu xuống cành cây thẳng tắp. Thời gian giống như nháy mắt quay ngược trở về nhiều năm về trước.

Nhạc Ngưỡng không biết từ khi nào, cô bắt đầu hay nhớ lại quá khứ.

Nghĩ lại tất cả thực sự giống như một cái chớp mắt.

Khi đó, mới thích Trần Bạc Viễn, mỗi sáng Nhạc Ngưỡng đều sẽ đứng ở chỗ này nhìn xuống dưới nhà. Mỗi ngày sẽ đứng đợi Trần Bạc Viễn đi chiếc xe đạp kiểu cũ của ông Trần đi ngang qua. Mỗi lần anh đi qua con dốc đó, gió thổi mái tóc để lộ vầng trán cao, Trần Bạc Viễn lúc đó như một làn gió ban mai nhẹ nhàng vuốt ve trái tim cô.

Nhạc Ngưỡng đang đắm chìm trong ký ức của chính mình, cho đến khi có tiếng còi xe ở dưới lầu, cô đột nhiên bừng tỉnh, trong một giây tiếp theo, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ dưới lầu:”Ngưỡng Ngưỡng?”

Cô theo bản năng nhìn xuống dưới, thấy Trần Bạc Viễn trong chiếc xe màu đen của anh.

Nghĩ mình bị ảo giác, cô chớp chớp mắt, đặt chiếc cốc trên tay xuống, sau khi chắc chắn đó là anh, mới mở cửa sổ ra.

Trần Bạc Viễn vẫy vẫy tay, mang ý chào hỏi cô.

Nhưng Nhạc Ngưỡng nhớ rằng hôm nay mình phải nói chuyện với Trần Bạc Viễn về cuộc hôn nhân có chút hoang đường kia, nên nhanh chóng ló đầu ra gọi anh: ” Trần Bạc Viễn, đợi đã! Em có chuyện muốn nói với anh.”

Nghe vậy, Trần Bạc Viễn từ từ dừng xe bên lề đường và kiên nhẫn chờ ở vị trí lái xe.

Nhạc Ngưỡng không có nhiều thời gian để trang điểm, đánh răng rửa mặt thật nhanh, bước xuống lầu còn chưa kịp chải đầu, mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào trong, sau đó nói với Trần Bạc Viễn, ” Chúng ta có nên nói về chuyện kia một chút không? “

Nghĩ đến cuộc hôn nhân hoang đường kia, hai bên tai Nhạc Ngưỡng bỗng đỏ ửng lên.

Trần Bạc Viễn khẽ ừ một tiếng, đã sớm dự đoán được cô xuống dưới là vì cái gì: “Được, vậy chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện đi.” Nói xong, anh đột nhiên nghiêng người, Nhạc Ngưỡng sửng sốt, giây tiếp theo chỉ thấy anh thắt đai an toàn giúp cô. Thấy Nhạc Ngưỡng vẻ mặt ngượng ngùng, Trần Bạc Viễn thản nhiên giải thích nói: “Chẳng phải em không tiện tay sao?”

Nhạc Ngưỡng cúi đầu liếc nhìn bàn tay còn đang băng bó của mình, bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác.

Ở trong xe, cô cũng không biết nói từ đâu, nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều, nhưng mỗi lần định nói gì đó, nhưng lại thôi, bất kể như thế nào, cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, một chút kỳ lạ, và thậm chí một chút bối rối. Thật khó để mở miệng.

Rõ ràng anh ấy vẫn chưa đưa ra câu trả lời chính xác về việc anh có thích cô hay không, và họ cũng chưa từng yêu hay hẹn hò, đã muốn kết hôn ngay?

Càng nghĩ, Nhạc Ngưỡng càng cảm thấy không chân thực chút nào.

Cô thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lén Trần Bạc Viễn, còn tưởng rằng Trần Bạc Viễn không phát hiện ra, lại không ngờ Trần Bạc Viễn đều biết hết.

Tuy nhiên, anh cũng không tố giác hành động của cô mà vẫn lẳng lặng lái xe tới Xạ Kích Quán.

Đây là trụ sở chính của anh và là trường bắn lớn nhất ở thành phố Lô Châu, thậm chí nó đã ký hợp đồng tổ chức các cuộc thi bắn súng tại thành phố Lô Châu vào năm sau. Vì gần nhà thi đấu ở đó nên có mối quan hệ hợp tác lâu dài.

Nhạc Ngưỡng theo anh đi vào đại sảnh, vừa bước vào đã thấy rất nhiều thanh niên mặc đồng phục chuyên nghiệp lần lượt chào hỏi.

“Viễn ca!”

“Viễn ca, sao anh lại tới đây?”

“Viễn ca!”

Mọi người dường như rất tôn trọng Trần Bạc Viễn, họ tràn đầy vui mừng khi thấy anh ấy đi tới, thậm chí còn có một số người trực tiếp chào hỏi anh ấy, nhưng họ có chút bối rối khi nhìn thấy Nhạc Ngưỡng bên cạnh, giống như lần Trần Bạc Viễn vừa trở về đã đưa gia đình cô tới Xạ Kích Quảng ở khu quảng trường lần đầu tiên, các nhân viên ở đây cũng tỏ ra thắc mắc tương tự.

“Viễn ca, vị này chính là……”

Tất cả đều tò mò, muốn biết cô gái là ai vì từ trước tới nay họ chưa từng thấy một cô gái nào xung quanh Trần Bạc Viễn. Với ngoại hình và điều kiện của Trần Bạc Viễn, chỉ cần gặp qua thì cô gái nào cũng sẽ hỏi về anh, nhưng lần nào Trần Bạc Viễn cũng từ chối một cách lịch sự, anh chưa từng mập mờ với một cô gái nào, cho dù là nhân viên xinh đẹp của quán cũng giữ khoảng cách nhất định.

Ban đầu mọi người cho rằng có lẽ yêu cầu của anh quá cao, nhưng dần dà, lại cảm giác anh có vẻ không có hứng thú với phụ nữ, bởi vậy, còn có người ngầm nghĩ hay là Trần Bạc Viễn thích đàn ông.

Cho nên lần này thấy Nhạc Ngưỡng đi bên cạnh anh, khiến cho mọi người thực sự kinh ngạc.

Nhạc Ngưỡng đương nhiên nghĩ rằng Trần Bạc Viễn vẫn sẽ giới thiệu cô là em gái của anh như trước, nhưng không ngờ Trần Bạc Viễn lại buột miệng trước mặt nhiều người như vậy: “Đây là vợ sắp cưới của tôi. Mọi người cùng chào hỏi qua đi.”

Nhạc Ngưỡng: “……”

Mọi người: “……”

Lập tức không khí như ngưng đọng lại, tất cả mọi người yên lặng. Trầm mặc một lát, Trần Bạc Viễn cong cong khóe miệng: “Còn thất thần làm gì đấy?”

Thanh niên đứng đầu phản ứng ngay lập tức, vội vàng nở nụ cười nói: “Chị dâu! Chị dâu, xin chào.”

Ngay sau đó người bên cạnh đều bắt đầu đi theo phụ họa, lần lượt chào hỏi. Nhạc Ngưỡng thực sự có có chút kinh hãi, ngượng nghịu cùng bọn họ chào hỏi: “Xin chào, mọi người có khỏe không……”

Trần Bạc Viễn nhìn cô xấu hổ lại ngượng ngùng chào hỏi, trong lòng không kìm được mà bật cười thành tiếng. Nhạc Ngưỡng cau mày trừng mắt liếc anh một cái, bất đắc dĩ nghênh đón mọi người một cách nhiệt tình.

Đột nhiên Nhạc Ngưỡng trở thành động vật quý hiếm, thu hút sự chú ý của mọi người từ tất cả các trường bắn đến xem, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc, nhưng Trần Bạc Viễn chẳng hề có ý giấu giếm, ngược lại nắm lấy tay cô ở bên cạnh, trông họ như thực sự sắp kết hôn.

Sau khi hai người họ bước vào một căn phòng, mới ngăn cách được sự hỗn loạn bên ngoài. Vừa vào cửa Nhạc Ngưỡng liền nhịn không được mở miệng nói: “Trần Bạc Viễn, anh định làm gì vậy? Anh cứ nói ra như vậy không sợ có gì sao?”

Trần Bạc Viễn giúp cô lấy một cái ghế dựa, pha cho cô một tách trà nóng, ý cười hiện trên khuôn mặt nói: “Em không đồng ý chuyện này sao? Thế nào? Em đổi ý?”

“Ai đổi ý chứ? Anh đến lúc đó đừng có mà hối hận! Dù sao em cũng chẳng có gì tổn thất, em thích anh, cùng anh kết hôn coi như em được lợi.”

Cô bất mãn kêu một tiếng, trực tiếp cầm lấy chén trà nóng đưa lên miệng, thấy vậy, Trần Bạc Viễn nhanh chóng nắm tay cô, bất lực nói: “Trà này nóng, uống từ từ.”

Trái tim Nhạc Ngưỡng có chút run lên, nhất là khi đối diện với đôi mắt trong trẻo của Trần Bạc Viễn, nhịp tim của cô càng thêm loạn nhịp.

Mặc dù vẻ mặt của Nhạc Ngưỡng rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại hiện lên ý cười. Cô cố gắng kiềm chế cái miệng đang nhếch lên của mình, đứng thẳng người, sau đó cô nói với Trần Bạc Viễn với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh biết hôm nay em muốn gặp anh có chuyện gì không, đó là chúng ta … trường hợp của chúng ta, hình như có chút hơi hoang đường. “

Trần Bạc Viễn vẻ mặt lười biếng dựa vào ghế, khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười, Nhạc Ngưỡng trong lòng sởn gai ốc. Chỉ thấy anh ở một bên nhấp một ngụm trà, gật đầu, ý bảo Nhạc Ngưỡng tiếp tục.

Nhạc Ngưỡng hít sâu một hơi, ở trong đầu sắp xếp lại câu chữ rồi tiếp theo mở miệng: “Sau khi suy xét, em đồng ý hôn sự này. Về phần bố mẹ em, chúng ta cần phải cùng nhau thuyết phục. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, chắc chắn rất khó tin, để làm cho bọn họ đồng ý, hơn nữa cũng để mọi chuyện không trở nên quá mức phiền toái, chúng ta ở trước mặt họ cần có chút biểu hiện……Anh có hiểu không?”

“Ân ái”, từ này Nhạc Ngưỡng xấu hổ không dám nói ra, nhưng Trần Bạc Viễn cũng có thể hiểu được. Chuyện này đối với Trần Bạc Viễn không phải việc khó.

Sau khi thấy anh gật đầu, Nhạc Ngưỡng lại nói tiếp: “Về phần anh … sau khi kết hôn, anh có thể nhìn ra em thích anh như thế nào, nếu anh không thể chấp nhận thì có thể đổi ý. Nói đi nói lại, chuyện của chúng ta hết sức hoang đường! “

Nói đến đây, Nhạc Ngưỡng không khỏi nhớ lại nụ hôn mà Trần Bạc Viễn đã dành cho mình trên sân thượng đêm đó, lập tức đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn thẳng.

Cô cố giữ bình tĩnh hết mức có thể, và tiếp tục: “Thực ra, em biết anh …  yêu cầu kết hôn một phần lớn là vì ông Trần. Em cũng hiểu rõ điều này, vì vậy khi…..thời gian ông Trần có mặt ở đây, chúng ta ít nhất không thể ly hôn, vì sức khỏe của ông, cho dù không thể chịu đựng được cũng phải kiềm chế lại…..Dù sao, thật sự không có cách nào khác, chuyện ly hôn, hãy bàn về vấn đề này trước. Đến lúc đó tài sản ai thì của người nấy, được không? “

Cô ngập ngừng rất nhiều, nhưng mà Nhạc Ngưỡng trong lòng muốn nói gì thì Trần Bạc Viễn đều rất rõ ràng. Tuy nhiên, sau khi nghe xong những lời của Nhạc Ngưỡng, anh không khỏi cảm thấy có lỗi với cô gái trước mặt, trong lòng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình, anh lại áp chế những lời đó lại.

Nhạc Ngưỡng không để ý, Trần Bạc Viễn đang siết chặt tay, nghiêm nghị hỏi Nhạc Ngưỡng: ” Ngưỡng Ngưỡng, em đối với chính mình không tự tin vậy sao?”

Nhạc Ngưỡng ngẩn ra, theo bản năng phản bác: “Cái gì kêu em không tự tin, em thực sự luôn tin vào bản thân mình?”

“Nếu là tự tin, chúng ta sẽ không ly hôn.”

“Anh nói cái gì?”

Nhạc Ngưỡng nhất thời không có phản ứng, không biết ý anh muốn biểu đạt cái gì, Trần Bạc Viễn cũng không có ý định hỏi sâu, liền đứng lên tổng kết một câu: “Chỉ cần em đồng ý hôn sự này, còn lại để anh lo. Nhưng anh muốn là em sẽ không hối hận. Em có thực sự muốn lấy anh trong hoàn cảnh này không? Cho dù biết rằng tình cảm của anh dành cho em bây giờ không rõ ràng, cho dù có …. “

“Trần Bạc Viễn, anh đúng là đồ chó.”

Trần Bạc Viễn còn chưa có nói xong, Nhạc Ngưỡng đột nhiên ngắt lời, mắng một câu làm anh có chút bất ngờ.

Anh im lặng một lúc rồi chợt mỉm cười, bất lực gật đầu: “Em phải biết rằng loài chó rất bảo vệ chủ, là loài vật vô cùng trung thành.”

Nhạc Ngưỡng bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng nóng rực của anh, đột nhiên quay mặt đi chỗ khác che đi vẻ bối rối bị anh làm cho hoảng loạn: “Dù sao em cũng không quan tâm anh có phải là chó hay không, như những gì em đã nói, anh không hối hận là được. “

Trần Bạc Viễn cố nén nụ cười, gật đầu chắc chắn nói: “Anh sẽ không hối hận, Nhạc Ngưỡng, vậy khi nào em định nói với bố mẹ về chuyện của chúng ta?”

Nhắc tới cái này, Nhạc Ngưỡng trong lòng thật sự bối rối.

Đừng nói là bố mẹ của cô, nếu những người hàng xóm xung quanh biết rằng Trần Bạc Viễn và cô sẽ kết hôn, khẳng định là vẻ mặt không thể tin được. Bọn họ trước nay không hề có gì mờ ám. Đến ngay cả viêc Nhạc Ngưỡng yêu thầm Trần Bạc Viễn cũng chỉ có Dư Lộ và Lý Thư Hồng biết được, chứ chưa nói đến gia đình cô.

Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang cả.

Nhưng nhìn ở một góc độ khác, bố mẹ cô không phải rất vừa ý Trần Bạc Viễn sao? Nếu anh ấy về làm con rể, chắc là … sẽ không phản đối chứ?

Nhìn thấy Nhạc Ngưỡng rơi vào trầm tư, Trần Bạc Viễn đột nhiên đi đến bên cạnh cô, cúi xuống thì thầm bên tai cô nói: “Về phương diện này, anh nghe theo em.”

Nhạc Ngưỡng giật mình, thình lình mà quay đầu, tình cờ bắt gặp ý cười trên khuôn mặt Trần Bạc Viễn, ánh mắt anh khẽ chớp, khiến suy nghĩ của cô hỗn độn cùng với nhịp tim đập liên hồi, trái tim như con nai chạy loạn, nhảy dựng lên.

Tác giả có lời muốn nói: A a a a,

Tôi có cảm giác về sự tồn tại rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương