Edit: Đá Bào

Beta: Phong Tâm

Lão Chu cùng bác sĩ đi tới phòng bệnh, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng cùng Tiểu Từ vẻ mặt giống như đang xảy ra chuyện gì, liền ngắt lời họ nói: “Làm sao vậy?” Sau đó ánh mắt hướng tới Nhạc Ngưỡng, hỏi vài câu: “Nhạc Ngưỡng, cháu hiện tại cảm thấy thế nào? Thật sự không có gì chứ.”

Nhạc Ngưỡng thoát khỏi suy nghĩ, lắc đầu nói: “Thật sự cháu không sao.”

“Vừa rồi huấn luyện viên Trần không phải nói muốn đi hỏi bác sĩ tình hình sao? Tại sao không thấy anh ấy đâu?”

“Huấn luyện viên Trần tới sao?”

Lão Chu khẽ giật mình, sau đó trong lòng nở nụ cười rõ ràng: “Có lẽ đi nhầm chỗ rồi, thấy Nhạc Ngưỡng không sao thì chú yên tâm rồi. Lát nữa chú sẽ liên lạc với bố mẹ cháu thông báo tình hình ở đây. Chú sẽ báo với họ, cháu cứ yên tâm. “

“Cảm ơn chú, lão Chu.”

Nhạc Ngưỡng cảm kích mở miệng, có lão Chu nói chuyện, cha mẹ sẽ không quá lo lắng.

“Bác sĩ nói để an toàn, tốt hơn hết cháu nên ở bệnh viện vài ngày để theo dõi tình hình, sau đó về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Có phải nhiều năm rồi cháu chưa nghỉ phép không? Chú thấy cháu có thể tận dụng cơ hội này để nghỉ phép đi. Chú đã nộp đơn xin nghỉ ốm cho cháu rồi, vì vậy cứ yên tâm dưỡng bệnh ssi. “

Nghe vậy, Nhạc Ngưỡng trong lòng không khỏi nghĩ đến kỳ nghỉ của mình, trong lòng vui vẻ: “Cháu nghỉ phép lần này có lẽ trong một thời gian dài, chú đồng ý sao?”

Lão Chu khịt mũi: “Tình hình như vậy rồi chẳng lẽ chú lại không buông tha cho cháu sao? Chẳng lẽ chú là người hay áp bức cấp dưới lắm sao? Cùng lắm nếu cấp trên khiển trách xuống dưới, chú sẽ chịu trách nhiệm.”

“Ồ, được ạ!”


Nhạc Ngưỡng trong lòng hét lên kích động, phải biết rằng, từ khi cô bắt đầu công việc cảnh sát tới giờ chưa từng có kỳ nghỉ phép dài như lần này, thật là mừng quá!

Nhưng ngoài mặt, cô vẫn phải kiềm chế cảm xúc của mình.

Vì vậy, cô bình tĩnh gật đầu: ” Nếu như vậy, buổi chiều cháu liền nộp đơn.”

“Ừm, lát nữa chú sẽ liên lạc với bố mẹ cháu, còn nữa Tiểu Từ, nếu không có gì cháu ở đây chăm sóc …”

“Không cần, cháu sẽ chăm sóc cô ấy, mọi người cứ đi làm đi, đừng chậm trễ công việc.”

Lão Chu còn chưa có nói xong, Trần Bạc Viễn từ ngoài cửa đi tới, ngắt ngang lời.

Tiểu Từ cùng lão Chu há hốc mồm, nhìn nhau, gật đầu đồng ý: “Được rồi, vậy Nhạc Ngưỡng phiền huấn luyện viên Trần chiếu cố, chú cùng Tiểu Từ về đơn vị trước. Còn một đống công việc cần phải giải quyết!”

Đột nhiên ở một mình với Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng thực sự cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái. Đặc biệt vừa rồi sự lo lắng, hốt hoảng của Trần Bạc Viễn khiến cô rất sốc.

Nhưng bây giờ anh ấy trông rất bình thường.

“Em có muốn ăn chút gì không?”

Trần Bạc Viễn lấy một chiếc ghế tới đặt cạnh bên giường của Nhạc Ngưỡng rồi ngồi xuống. Anh vẫn đang mặc trang phục của Xạ Kích Quán, bởi vì hôm nay họ tổ chức dã ngoại bắn súng, vì vậy đều là áo đen, quần đen và giày cao cổ cùng với mái tóc ngắn của anh trông đặc biệt năng động.

Hơn nữa thân hình anh cao lớn, tỷ lệ hoàn hảo, trông vô cùng nam tính và đẹp trai.

Bất giác, Nhạc Ngưỡng có chút thất thần, không thể không nói Trần Bạc Viễn là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy, anh sở hữu hết thảy những tiêu chuẩn mà cô thích.

Trần Bạc Viễn thấy Nhạc Ngưỡng không có trả lời, đến gần nghiêm túc gọi một tiếng: “Nhạc Ngưỡng.”

Nhạc Ngưỡng trong nháy mắt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.

Bắt gặp ánh mắt có phần ngây ngốc của cô, Trần Bạc Viễn đột nhiên nở nụ cười: “Em làm việc đều liều mạng như vậy sao?”

Nụ cười của anh dịu dàng và ấm áp, giống như ánh nắng xua tan cái lạnh của mùa đông, cứ thế lặng lẽ chiếu vào trái tim Nhạc Ngưỡng. Trái tim rung lên một nhịp, hai tai không tự chủ bất giác đỏ lên.

Rất nhiều năm trước, Nhạc Ngưỡng cũng là bị nụ cười này hớp hồn, đến mức ngây thơ mơ tưởng đến việc được ở bên anh, chẳng sợ việc anh phải nhập ngũ, cho dù là học đại học, cũng tình nguyện giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, đợi anh trở về.

Sự quyến rũ chết tiệt này thực sự khiến người ta bị mê đắm, làm rối loạn tâm trí.

Vì vậy Nhạc Ngưỡng không nhịn được hỏi anh: ” Trần Bạc Viễn, anh đối với phụ nữ đều tươi cười như vậy sao?”

Đoạn đối thoại khó giải thích này khiến nụ cười của Trần Bạc Viễn dần tắt, thậm chí còn xuất hiện nghi vấn: “Hả?”

Thấy anh vẫn chưa hiểu chuyện, Nhạc Ngưỡng chỉ gầm nhẹ: “Tôi nghĩ là đàn ông không cần quá nhiệt tình như vậy. Nếu anh cười như thế này với mọi phụ nữ, sẽ gây ra rất nhiều chuyện hiểu lầm, rắc rối không đáng có? Anh không phải là đang tìm kiếm đối tượng kết hôn sao? Vì thế giữ nụ cười ấy lại cho vợ tương lai của anh thôi. Đừng có tùy tiện mang đi trêu ghẹo khắp nơi. “

“Nhạc Ngưỡng, em đang nói gì vậy? Em cho rằng anh đang quyến rũ em sao?”

“Quyến…… Quyến rũ? Này…… Đây là lời anh nên nói với người bệnh sao?”

Nhạc Ngưỡng thiếu chút nữa tức giận không kìm chế được lời nói.

Anh quan tâm em, hỏi han em, đây là quyến rũ sao?

Nhạc Ngưỡng ngẫm lại, xem ra đúng là không phải như thế.


Lúc này, cả hai đều cảm thấy một bầu không khí khác thường, dường như toát ra một tia ái muội, nhưng lại không nắm bắt được cũng không thấy được.

Nhạc Ngưỡng cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang nhảy loạn lên, lúc này, cha mẹ Nhạc Ngưỡng vội vàng chạy tới bệnh viện, sốt sắng mà đẩy cửa phòng bệnh: ” Ngưỡng Ngưỡng?”

Trần Bạc Viễn lễ phép từ ghế trên đứng lên chào họ một câu: “Chú, dì”

“Viễn Viễn cũng đây à? Đứa nhỏ này, vất vả cho cháu rồi!”

Lộ Tĩnh Chi vui mừng nói một câu, sau đó chuyển sự chú ý sang tới Nhạc Ngưỡng, xác định cô chắc chắn không có chuyện gì mới bắt đầu dạy dỗ.

Nhạc Ngưỡng kiên nhẫn ở một bên nghe, một câu cũng không phản bác, bởi vì cô biết lúc này Lộ Tĩnh Chi có mắng mỏ hay trách cô cũng đều là bởi vì lo lắng cho cô, cho nên cô sẽ ngoan ngoãn, hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc sau hoạn nạn này.

Bởi vì còn ông Trần ở nhà, cho nên Trần Bạc Viễn không ở phòng bệnh lâu.

Nhưng kể từ khi ông Trần chuyển về đây, tâm trạng của ông tốt lên rất nhiều, mặc dù ban ngày Trần Bạc Viễn không ở bên chăm sóc, ông cũng có những người bạn cũ cùng chơi cờ, xem TV, đánh bài, cuộc sống rất nhàn nhã.

Trần Bạc Viễn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Nhạc Ngưỡng gặp tai nạn ô tô, Lão Chu vô tình nhắc đến chuyện này với vợ khi đang ăn cơm ở nhà, vừa lúc con gái Chu An Bình ở đó cũng nghe thấy, lập tức lo lắng từ trong phòng chạy ra hỏi: “Bố, chị Nhạc Ngưỡng không sao chứ?

“Hiện tại không sao, con yên tâm.”

Nghe được lời này, Chu An Bình mới yên tâm chút. Sau đó, lấy lý do buổi tối có giờ tự học ở trường, lên xe buýt đến công ty của Nhạc Nho.

Thông qua đồng nghiệp của Nhạc Nho cô biết được hiện tại anh còn đang tăng ca.

Nhạc Nho làm thiết kế, hay phải thức khuya, cứ ba ngày thì hai ngày lại tăng ca, vô cùng vất vả, có thể so sánh với lúc cô vào năm cuối trung học.

Khi Chu An Bình đến, cô đã mua cơm cuộn và cốc trà sữa ấm.

Đây không phải lần đầu Chu An Bình tới công ty Nhạc Nho, trước đây cô cũng tới công ty tìm anh, nhưng lần nào cũng không có ngoại lệ, đều bị Nhạc Nho đuổi ra ngoài.

Nhưng cô cảm thấy chẳng sao cả, cô muốn tới thì tới, tới hay không là chuyện của cô, đuổi hay không đuổi chính là việc của Nhạc Nho.

Hiện tại trong công ty của Nhạc Nho chỉ còn có hai, ba người, họ dường như đều đến từ bên thị trường. Nhạc Nho có vẻ rất mệt mỏi, bận không kịp ăn cơm, bây giờ lại gặp phải một dự án khó khăn, hai mắt trống rỗng vô cùng bất lực.

Để tỉnh táo, anh đứng dậy đi đến phòng nghỉ pha một ly cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, anh đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ngồi xổm ngoài cửa công ty, trong tay còn xách theo không ít đồ ăn.

Đồng phục học sinh vẽ đủ loại truyện tranh hoạt hình khác nhau chỉ có thể là Chu An Bình.

Nhạc Nho hít sâu một hơi, nghiêm túc mở cửa kính công ty, tức giận giáo huấn cô một tiếng: “Thời gian này em nên ở phòng học bài chứ không phải ở chỗ này.”

Chu An Bình khi nghe thấy giọng nói của Nhạc Nho, kích động đứng dậy, sau đó đưa đồ ăn trong tay cho anh: “Mang đồ ăn đến cho anh, anh không cảm ơn em sao?”

Nhạc Nho vẻ mặt bất lực: “Anh yêu cầu em đưa cái này tới ư? Em sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ không lo lắng chút nào sao? Đừng nói em lại trốn tiết tự học buổi tối tới……”

“Ai da, chẳng phải vì em sợ anh ở đây nhịn đói không ai quan tâm hay sao? Hơn nữa hôm nay em tới là muốn nói cho anh biết một chuyện quan trọng.” Chu An Bình vừa nói vừa kéo anh vào công ty. Sau đó thấy ngoài Nhạc Nho ra còn có hai đồng nghiệp khác, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn đem hai phần ăn đặt trên bàn họ: “Chị Dương, anh Sơn, đã lâu không gặp! Hai người ăn chưa? Em có mang đồ ăn đến, là cơm cuộn em mua ở gần trường em, rất ngon, đảm bảo không gạt mọi người!”

Hai người đồng nghiệp đã từng gặp Chu An Bình, hiếm lắm mới thấy cô, họ vội vàng cười: “Cảm ơn Bình Bình, Bình Bình tới thăm Nhạc Nho sao?”

Chu An Bình cười hì hì gật đầu: “Em sợ anh ấy tăng ca quên ăn cơm, sẽ bị đau dạ dày. Mọi người nói xem anh ấy cái này không ăn, cái kia cũng không. Miệng luôn nói là không có tâm trạng để ăn, không bị đau bao tử mới lạ! Đúng không?”

“Em mau lại đây!”


Nhạc Nho nhíu mày, gầm lên một tiếng.

Chu An Bình đi theo anh từng bước nhỏ, bị Nhạc Nho đưa tới ban công ngoài trời của công ty, nghiêm túc hỏi: “Chu An Bình, anh đã cảnh cáo em lần trước, em bây giờ đã là học sinh cấp ba rồi, em phải nhận thức được bây giờ cái gì là quan trọng nhất. Anh không cấm việc em đến tìm anh, nhưng em phải có lý do chính đáng, không phải là hành động trốn học như thế này … “

“Em biết em biết, anh Nhạc Nho, em đã nói rồi, đối với em anh không cần phải cảm thấy là gánh nặng. Anh coi em như em gái của anh. Em biết, nhưng điều đó không ngăn cản được em thích anh. Hơn nữa, em tới là tự nguyện, có chấp nhận hay không thì phụ thuộc vào anh. Còn nữa, hôm nay em đến muốn nói cho anh biết chị Nhạc Ngưỡng bị tai nạn xe hơi. “

“Cái gì?!”

Nhạc Nho lộ vẻ kinh ngạc, tin tức bất ngờ suýt chút nữa khiến anh không chậm lại.

Nhạc Nho vẻ mặt kinh hãi, tin tức bất ngờ này khiến anh không kịp phòng ngừa.

Chu An Bình nhanh chóng bổ sung thêm: “Nhưng anh đừng lo, bố em nói chị Nhạc Ngưỡng không còn nguy hiểm gì nữa, chỉ là bị trầy xước và gãy xương ở tay. Bây giờ chị ấy đang nằm ở bệnh viện số 3. Bố mẹ anh đã qua ở đó rồi nên em mới muốn đến nói cho anh biết. Đừng lo lắng, anh vẫn là nên chú ý chăm sóc bản thân nhiều hơn. “

Nói đến đây, Nhạc Nho nóng lòng muốn gọi điện cho bố mẹ, muốn đến bệnh viện thăm nhưng bị Lộ Tĩnh Chi và những người khác ngăn lại: “Nếu muốn thì đến vào ngày mai. Bây giờ con đi cũng mất vài giờ đồng hồ? Chị gái con còn phải nghỉ ngơi. Đừng lo lắng, thật sự không có gì, mẹ không lừa con đâu! “

Ngẫm lại cũng đúng, từ đây đến bệnh viện số 3, dù anh có tự mình lái xe đến cũng mất hơn một giờ đồng hồ.

Nếu như vậy, vậy ngày mai sẽ đi.

Nhạc Nho cúp máy, Chu An Bình ở bên biết anh còn lo lắng nên muốn làm cho anh vui vẻ, đột nhiên làm mặt quỷ tiến đến gần anh, dọa Nhạc Nho một cái giật mình lùi về sau vài bước.

“Em có bệnh à!”

Anh trợn mắt, không chút khách khí mắng Chu An Bình, Chu An Bình nở nụ cười rất tự phụ: “Đúng rồi, em bị bệnh đó. Dù sao cũng chỉ có anh mới có thể chữa khỏi mà thôi.”

“Thôi đi, em mau trở về trường học cho anh, Chu An Bình, lần trước anh đã nói với em, nếu em hết lần này tới lần khác như thế này, đừng trách anh phớt lờ em. “

“Anh Nhạc Nho, anh tuyệt tình đến như vậy sao?”

Chu An Bình đáng thương tới bên túm cánh tay của Nhạc Nho, giống như con mèo con dụi dụi: “Em không phải vẫn giữ khoảng cách với anh sao? Tiếp xúc bình thường không được sao?”

“Đã hoàn thành bài tập về nhà chưa? Sách vở thế nào? Bài thi thử lần trước được bao nhiêu điểm? “

“……”

“Anh thật xấu xa!”

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!

Cúi đầu cảm tạ ~




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương