Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu
-
Chương 1: Kênh truyền hình trực tiếp Nuôi dưỡng Nữ Thần
Convert: Google, QT, Mãn Mãn
Editor: Mãn Mãn
Sáng sớm cuối tuần, việc đầu tiên mà Kiều Hân Hân làm sau khi tỉnh dậy là mở hòm thư di động ra, bên trong trống rỗng.
Mấy bức tranh minh họa mà cô mới gửi đầu tuần trước giống như đá chìm đáy biển, mà mặt khác, một tờ tạp chí cũng đã nợ tiền nhuận bút của cô gần một tháng, cô đã tính hỏi qua biên tập viên vài lần, nhưng hình ảnh vẫn thủy chung mang màu xám tro (không online).
Kiều Hân Hân ngồi trên giường, dùng di động kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, ở trên viết rõ cô chỉ còn một ngàn một trăm ba mươi hai tệ.
Sau khi suy nghĩ, cô chuyển sáu trăm đồng sang một tài khoản khác.
Ngày mười hai hàng tháng là ngày thăm tù tại nhà ngục Long Đường, nhưng cho tới giờ cô vẫn chưa qua đó, bởi khoảng cách giữa hai nơi quá xa, lộ phí có chút đắt đỏ.
Tiền tiết kiệm được cũng đủ cho anh trai được ăn ngon một bữa vào tháng tới.
Sau khi chuyển khoản thành công, ngân hàng nhắn tin thông báo cô chỉ còn năm trăm ba mươi hai tệ trong tài khoản.
Kiều Hân Hân giữ di động xuất thần, qua hơi mười phút mới đứng dậy xuống giường.
Một ngày mới bắt đầu.
Cô đứng trước gương chải mái tóc dài như tảo biển, trời sinh tóc cô đã như vậy, không xử lý một chút, cả người nhìn qua lộn xộn vô cùng.
Rửa mặt trong nước, lúc cầm lấy chai sữa rửa mặt, cô phát hiện bên trong hầu như không còn gì, phải bấm hơn nửa ngày mới ra được phần sữa rửa mặt cuối cùng.
Thở dài, Kiều Hân Hân phiền muộn lẩm bẩm: “Lại phải ra ngoài rồi.”
Sau đó, cô đem chai sữa rửa mặt ném vào trong thùng rác.
Trong đó còn có một tuýp kem đánh răng, cũng vừa bị ném vào.
Và một hộp kem dưỡng da.
Cùng một hộp sữa bò lớn.
Gần đây quá bận rộn, cô liền quên mua đồ. Cô suy nghĩ, lần cuối cùng mình ra ngoài mua đồ là lúc nào? Đại khái là hai tháng trước đi...
Không có kem đánh răng, cô chỉ có thể bỏ muối vào nước súc miệng, nhìn khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt của chính mình trong gương, dù thế nào cũng cảm thấy có chút không khỏe mạnh. Mùa hè rất nóng, cô lại mặc một chiếc váy dài tới mắt cá chân, phối hợp với một chiếc áo thun cùng áo gió, quần áo đã giặt rất nhiều lần, có điểm ố vàng.
Tóc dài hơi xoăn tùy ý xõa sau đầu, cô quét mắt nhìn giá giày, đem cặp giày vải trắng đặt xuống.
Sau khi mặc đồ xong, tim của cô bắt đầu đập bình bịch.
Cách cửa càng gần, đập càng nhanh.
Nghĩ tới việc sắp phải ra khỏi nhà, cô có loại cảm giác muốn chạy trối chết ngay lập tức. Dường như nếu mở ra cánh cửa này, nghênh đón cô sẽ là một đám thây ma ăn thịt người.
Đối với cô mà nói, bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ có ở nhà mới là an toàn nhất.
Kiều Hân Hân chậm rãi nhắm mắt lại, tự nhủ nói: “Lúc này liền mở cửa đi... Rất nhanh rồi sẽ tốt thôi...!”
Cô cầm lên chiếc khẩu trang màu xanh duy nhất mà mình có, lập tức đẩy cửa ra, bởi vì chỉ cần do dự thêm một giây nữa, rất có khả năng cô sẽ triệt để buông tha cho ý định ra ngoài.
Bước nhanh về phía thang máy, thừa dịp thang máy còn đang đi lên, cô dùng tốc độ nhanh nhất đeo khẩu trang lại.
Đây là một tòa nhà trọ, tuy rằng không ở khu trung tâm thành phố, nhưng lại cách nhà ga rất gần, giao thông cực kỳ tiện lợi. Ngay từ đầu, Kiều Hân Hân vốn thuê phòng ở nơi khác, nhưng cô phát hiện việc mua đồ ở đó không quá thuận tiện, hơn nữa lúc đó tiền nhuận bút lại ổn định, cô liền chuyển tới nơi này.
Trên cơ bản, chuyển phát nhanh sẽ đem thứ mà cô mua đặt ở chỗ bảo vệ, mà lần nào cô cũng đợi tới mười giờ đêm mới qua lấy, bởi vì khi đó là lúc ít người nhất. Khi đi thang máy cũng sẽ hiếm khi đụng tới người khác.
Hôm nay là cuối tuần, hiện tại còn sớm, hẳn sẽ không có bao nhiêu người ra ngoài đâu nhỉ?
Vừa đúng lúc, thang máy dừng lại ở tầng mười một.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, bên trong một người đẹp hơn hai mươi tuổi đang đứng đó. Vóc dáng của cô cao gầy, mặc bộ đồ tiếp viên hàng không, trên tay đang kéo hành lý.
Tóc dài không buộc, tán loạn trên vai, tăng thêm vài phần kiều mị.
Ngũ quan xinh xắn, vẻ mặt lạnh nhạt, nếu muốn chấm điểm trong lời nói, liền được bảy điểm, dư sức tham gia giới giải trí.
Lâm Tử Thần nhìn cô gái đang đứng ở cửa thang máy, có cách ăn mặc cực kì quái dị, cái áo ố vàng phối với váy dài màu đỏ, dù là màu sắc hay kiểu dáng đều vô cùng lỗi thời, điều này làm cho người yêu thích quần áo thời trang như cô không nhịn được khẽ nhíu mày.
Tuy rằng trên mặt người đối điện đeo một chiếc khẩu trang, nhưng nhìn phần tóc mái xốc xếch của cô, Lâm Tử Thần có thể thấy rằng, trước khi ra khỏi cửa, cô không hề sửa soạn gì, thậm chí còn chẳng trang điểm chút nào.
Ở thành phố lớn như Đông Xuyên, vẫn còn có cô gái ra ngoài với bộ dạng lôi thôi lếch thếch như vậy sao?
Lâm Tử Thần kéo hành lý lui hai bước về phía sau, xuất phát từ phép lịch sự, cô rất nhanh dời đi tầm mắt, biểu tình vẫn đạm mạc như cũ.
Dù sao, Kiều Hân Hân không chỉ ăn mặc lỗi thời, còn rất quái dị, trình độ thẩm mỹ của cô quả thực không thể khen nổi. Không bị nói là có bệnh thần kinh đã là chuyện rất khó có được, ở thời đại “Ba phần dựa vào diện mạo, bảy phần dựa vào trang phục” này, ai có thể thân thiện tươi cười với một người lôi thôi?
Kiều Hân Hân cúi đầu bước vào thang máy, cô xoay người không nói một lời, sau khi cửa thang máy đóng lại, bàn tay đặt ở phía trước của cô hơi hơi phát run.
Cố gắng giữ vững hô hấp, cùng người lạ đứng trong không gian khép kín, khiến cô cảm thấy cả người khó chịu.
Đợi thang máy hoàn toàn ngừng lại, cô lập tức xông ra.
Ở ngoài khu nhà trọ không thiếu những hộ gia đình chạy bộ vào sáng sớm và mua thức ăn trở về, khi bọn họ thấy Kiều Hân Hân đều có chút kinh ngạc.
Dù sao, tư thế của cô rất giống kẻ trộm cướp...
Lâm Tử Thần kéo hành lý ở phía sau, nhấc đôi giày gót cao 3cm, vừa tiếp điện thoại vừa đi ra ngoài: “Bác chủ nhà, hiện tại cháu cần lên máy bay, chờ cháu trở lại rồi chuyển nhà sau được không? Cháu không đi lâu lắm đâu, chỉ khoảng năm ngày thôi ạ.”
“Lại đi công tác nữa hả Tiểu Lâm, hôm nay cháu bay đi đâu vậy?” Một bà dì trang điểm thời thượng hỏi.
Lâm Tử Thần mỉm cười nói: “Moscow ạ.”
“Cháu lần này về là muốn chuyển nhà sao?”
“Dạ vâng, bác chủ nhà nói thân thích của chồng bác ấy tới, sẽ dọn đến phòng ở bên này.”
“Vậy cháu tìm được chỗ ở mới rồi à?”
“Còn chưa có ạ.”
Bà dì thời thượng suy nghĩ một chút, do dự hỏi: “Bác nhớ hai ngày trước chủ nhà phòng 1104 nói phòng ở mới mà bọn họ mua tại trung tâm thành phố đã được trang hoàng xong xuôi, nên bác ấy muốn cho thuê phòng ở bên này... Nếu không, Tiểu Lâm, trước tiên bác liền hẹn chủ nhà cho cháu, chờ cháu từ Moscow trở về, trực tiếp nói chuyện với bác ấy được không?”
“Vậy phiền bác giúp cháu một chuyến nhé, bác Trần.” Lâm Tử Thần nghe được tin này, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích. Dù sao chuyển nhà cũng rất phiền toái, nếu có thể chuyển từ lầu trên xuống lầu dưới, vậy thì cũng quá thuận tiện.
“Hiện tại cháu đang vội, chờ cháu trở về sẽ mời bác ăn cơm.”
“Đứa nhỏ này! Mọi người đều là hàng xóm với nhau, giới thiệu phòng ở chỉ là chuyện nhỏ, còn mời ăn cơm cái gì? Được rồi, cháu mau đi đi, đừng chậm trễ việc chính.”
“Vâng!”
Sau khi Lâm Tử Thần đi, một bác gái mặt đồ thể thao chế nhạo nói: “Quan tâm tới chuyện của Tiểu Lâm nhiều như vậy làm gì, có phải muốn giới thiệu cô bé cho cháu trai của bà không?”
“Tiểu Lâm trẻ tuổi xinh đẹp, công việc lại tốt, đối với mọi người cũng lễ phép, cháu trai của tôi mặt mày cũng đàng hoàng, tuấn tú lịch sự, nếu tôi làm mối thành công, hai đứa nó đều nên cảm ơn tôi mới phải!”
Cứ như vậy, vài người đứng trước nhà trọ hàn huyên, bà một câu tôi một câu, đều là về bát quái trong tiểu khu này.
“Đúng rồi, cô gái hồi nãy ra trước Tiểu Lâm là người thuê phòng 1103 sao?”
“Còn không phải vậy à, tôi ở cùng tầng với cô ta, hình như nửa năm rồi cô ta chưa ra khỏi cửa, ở nhà cả ngày làm gì không biết.”
“Thỉnh thoảng mới gặp được cô ta đấy! Lần nào cũng mang khẩu trang che kín mít, nếu không biết còn tưởng cô ta là minh tinh lớn ấy chứ!”
“Bà nói xem, đều là những cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?” Bà dì thời thượng rõ ràng đang lấy Lâm Tử Thần so sánh với Kiều Hân Hân ở phía đối lập, đối với Kiều Hân Hân tràn ngập ghét bỏ: “Cái loại người trẻ tuổi không làm việc đàng hoàng, hoặc là bám theo đại gia, hoặc là làm việc không đứng đắn ở sau lưng mọi người!”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, cô ta trở lại rồi kìa.”
Kiều Hân Hân mua một đống lớn đồ dùng hàng ngày, cùng rau dưa và thức ăn nhanh, mang theo gói lớn từ siêu thị, cô cúi đầu bước nhanh về phía nhà trọ.
Khi đi ngang qua đám bà tám kia, cô cũng chẳng ngẩng đầu lên, dù trong đó có một người tương đối thân thiện mở miệng hô “Tiểu Kiều”, cô lại như một trận gió thổi qua, trực tiếp đẩy cửa vào khu nhà trọ.
Bà dì thời thượng cười lạnh nói: “Thực đúng là một đứa nhỏ không lễ phép! Thấy người lớn, không chào hỏi đã đành, người lớn gọi, cô ta cũng chẳng thèm để ý!”
“Quên đi, người trẻ tuổi mà, lúc nào cũng thích làm theo ý mình.”
“Tôi thấy Tiểu Lâm rất được, vừa xinh đẹp, khi nói chuyện miệng lại ngọt, tương lai nhất định có thể gả cho người tốt! Còn Tiểu Kiều kia tám phần sẽ là gái ế, nói không chừng còn có bệnh tâm lý, ai cưới được cũng không hay ho!”
...
Kiều Hân Hân tuy rằng không thích cùng người lạ nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng gặp người khác chào cô, cô vẫn sẽ gật đầu đáp lại. Việc hoàn toàn không để ý tới người khác như hôm nay là lần đầu tiên, bởi vì tâm tư của cô đều đặt ở cuộc điện thoại chủ nhà vừa gọi.
Bà muốn nhận tiền thuê nhà một quý, một tháng hai ngàn, cộng lại là sáu ngàn, mà lúc này trên người cô chỉ có hai trăm ba mươi bảy lẻ ba tệ...
Tiền nhuận bút tờ tạp chí kia chưa trả cho cô là năm ngàn tệ! Nhưng nơi nọ đột nhiên đóng cửa, biên tập cũng hoàn toàn biến mất.
Về phần tranh minh họa mới được gửi đi, tới giờ đều không có hồi âm...Dù cô đã làm họa sĩ năm năm, lần này ăn bữa nay hôm lo bữa mai, người mới ùn ùn kéo tới, tác phẩm của cô khó tránh khỏi việc không được chọn.
Bước qua cửa nhà, cả người cô ngồi co quắp trên mặt đất, đồ trong túi hàng liền lăn ra ngoài.
Hai lon bia cũng từ túi to lăn ra.
Cô chưa bao giờ uống bia, nhưng sau khi tiếp điện thoại của chủ nhà, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm hai lon.
Có lẽ, sau hai ngày nữa, cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vì không trả nổi tiền thuê, Kiều Hân Hân không quá quen thuộc với địa phương này, với tình trạng không xu dính túi, rất có khả năng cô sẽ phải ăn ngủ ở đầu đường.
Cô cầm một lon bia, nhìn thấy hai chữ “Thái Dương” in trên đó, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười chua xót.
“Chào mừng mọi người đến với buổi lễ trao giải truyện tranh Mộng Tưởng, do hai xí nghiệp đứng đầu cùng nhau hợp tác tổ chức, để có được buổi lễ long trọng nhất ngày hôm nay. Trên màn ảnh chúng ta có thể thấy được, hiện tại khán giả toàn trường ở đây đang cuồng nhiệt hô một cái tên -- Không sai! Cô ấy chính là nữ thần truyện tranh của nước chúng ta, Tô Linh Nhiên!”
Trên máy tính xách tay đang phát sóng trực tiếp buổi lễ trao giải truyện tranh nóng bỏng nhất mùa hè này, mà vinh dự có được danh hiệu họa sĩ truyện tranh xuất sắc nhất, không ngoài dự đoán, chính là cô gái năm nay mới 25 tuổi, Tô Linh Nhiên.
Bảy năm trước, khi cô chỉ mới 18 tuổi, tác phẩm đầu tay của cô cũng vinh dự đoạt được giải người mới xuất sắc nhất. Với ý tưởng mới lạ cùng tranh minh họa xinh đẹp, danh tiếng của cô rất nhanh liền vang dội trong ngành sản xuất truyện tranh.
Bảy năm qua, ba bộ truyện tranh Trung Quốc cộng thêm một bộ truyện tranh thiếu niên dài kì còn đang sáng tác, đã giúp cô chiếm được một góc trời. Ngay cả nhóm bác gái bình thường không xem truyện tranh, không hiểu sự khác biệt giữa những giải thưởng đây đó, cũng biết đến cái tên “Tô Linh Nhiên” này.
Quan trọng nhất, cô ấy không chỉ là thiên tài trong giới truyện tranh, mà còn có một khuôn mặt đẹp hơn cả minh tinh.
Trong video, cô gái tuổi thanh xuân thướt tha trong bộ đầm trắng muốt, tao nhã bước lên thảm đỏ, trên mặt mang theo nụ cười khiến người người kinh diễm.
Khí chất của cô, khiến mọi người phải thốt lên hai tiếng “tiên nhân“.
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa như vậy, khắp đất nước này có thể tìm được mấy người?
Ba chữ Tô Linh Nhiên, là giấc mộng đẹp trong lòng những họa sĩ sinh hoạt ở tầng thấp nhất của xã hội.
Kiều Hân Hân vừa nhìn cô gái ấy hướng tới bục trao giải, vừa đem một ngụm bia cuối cùng uống vào bụng.
Mì ăn liền trên bàn, đã sớm lạnh ngắt.
Hai gò má của cô phiếm hồng, tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe được cô gái trong video hướng khán giả đọc diễn văn.
Thanh âm của Tô Linh Nhiên thật dễ nghe, dưới bục nhiều người xem như vậy, bốn phía đều là máy quay phim đang phát sóng trực tiếp, buổi lễ trao giải truyện tranh được toàn dân chú ý này giống như chỉ vì riêng cô mà tổ chức.
Nếu đổi lại là mình, Kiều Hân Hân đứng ở vị trí đó, chỉ sợ hai chân đều sẽ phát run, càng không cần bàn tới việc đọc diễn văn trước mặt khán giả.
Hơn nữa, cho tới bây giờ cô chỉ có thể dựa vào việc minh họa tranh để sống qua ngày. Cô đã từng thử làm truyện tranh, nhưng dù gửi câu lạc bộ truyện tranh hay trang mạng truyện tranh cũng đều bị khéo léo từ chối...
Kiều Hân Hân nghiêng người nằm trên mặt đất, cô cuộn mình lại, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một trận, giống như có vô số con ong mật đang bay.
Giọng Tô Linh Nhiên đọc diễn văn dần trở nên xa xôi...
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được một thanh âm non nớt vang lên -
“Ước mơ của tôi là trở nên nổi tiếng.”
“Cô muốn làm một minh tinh nổi tiếng sao?”
“Không! Tôi muốn trở thành một tác giả truyện tranh nổi tiếng!”
Giấc mộng, xa không với tới.
[Đinh.]
[Xin chúc mừng kẻ thua cuộc số 110 đã thành công mở khóa kênh truyền hình trực tiếp Nuôi dưỡng Nữ Thần! Đây là TV Thái Dương nổi tiếng khắp hệ ngân hà, tôi là quản gia trí năng(*) của ngài, W.]
(*) Có năng lực và trí tuệ như con người.
Editor: Mãn Mãn
Sáng sớm cuối tuần, việc đầu tiên mà Kiều Hân Hân làm sau khi tỉnh dậy là mở hòm thư di động ra, bên trong trống rỗng.
Mấy bức tranh minh họa mà cô mới gửi đầu tuần trước giống như đá chìm đáy biển, mà mặt khác, một tờ tạp chí cũng đã nợ tiền nhuận bút của cô gần một tháng, cô đã tính hỏi qua biên tập viên vài lần, nhưng hình ảnh vẫn thủy chung mang màu xám tro (không online).
Kiều Hân Hân ngồi trên giường, dùng di động kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, ở trên viết rõ cô chỉ còn một ngàn một trăm ba mươi hai tệ.
Sau khi suy nghĩ, cô chuyển sáu trăm đồng sang một tài khoản khác.
Ngày mười hai hàng tháng là ngày thăm tù tại nhà ngục Long Đường, nhưng cho tới giờ cô vẫn chưa qua đó, bởi khoảng cách giữa hai nơi quá xa, lộ phí có chút đắt đỏ.
Tiền tiết kiệm được cũng đủ cho anh trai được ăn ngon một bữa vào tháng tới.
Sau khi chuyển khoản thành công, ngân hàng nhắn tin thông báo cô chỉ còn năm trăm ba mươi hai tệ trong tài khoản.
Kiều Hân Hân giữ di động xuất thần, qua hơi mười phút mới đứng dậy xuống giường.
Một ngày mới bắt đầu.
Cô đứng trước gương chải mái tóc dài như tảo biển, trời sinh tóc cô đã như vậy, không xử lý một chút, cả người nhìn qua lộn xộn vô cùng.
Rửa mặt trong nước, lúc cầm lấy chai sữa rửa mặt, cô phát hiện bên trong hầu như không còn gì, phải bấm hơn nửa ngày mới ra được phần sữa rửa mặt cuối cùng.
Thở dài, Kiều Hân Hân phiền muộn lẩm bẩm: “Lại phải ra ngoài rồi.”
Sau đó, cô đem chai sữa rửa mặt ném vào trong thùng rác.
Trong đó còn có một tuýp kem đánh răng, cũng vừa bị ném vào.
Và một hộp kem dưỡng da.
Cùng một hộp sữa bò lớn.
Gần đây quá bận rộn, cô liền quên mua đồ. Cô suy nghĩ, lần cuối cùng mình ra ngoài mua đồ là lúc nào? Đại khái là hai tháng trước đi...
Không có kem đánh răng, cô chỉ có thể bỏ muối vào nước súc miệng, nhìn khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt của chính mình trong gương, dù thế nào cũng cảm thấy có chút không khỏe mạnh. Mùa hè rất nóng, cô lại mặc một chiếc váy dài tới mắt cá chân, phối hợp với một chiếc áo thun cùng áo gió, quần áo đã giặt rất nhiều lần, có điểm ố vàng.
Tóc dài hơi xoăn tùy ý xõa sau đầu, cô quét mắt nhìn giá giày, đem cặp giày vải trắng đặt xuống.
Sau khi mặc đồ xong, tim của cô bắt đầu đập bình bịch.
Cách cửa càng gần, đập càng nhanh.
Nghĩ tới việc sắp phải ra khỏi nhà, cô có loại cảm giác muốn chạy trối chết ngay lập tức. Dường như nếu mở ra cánh cửa này, nghênh đón cô sẽ là một đám thây ma ăn thịt người.
Đối với cô mà nói, bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ có ở nhà mới là an toàn nhất.
Kiều Hân Hân chậm rãi nhắm mắt lại, tự nhủ nói: “Lúc này liền mở cửa đi... Rất nhanh rồi sẽ tốt thôi...!”
Cô cầm lên chiếc khẩu trang màu xanh duy nhất mà mình có, lập tức đẩy cửa ra, bởi vì chỉ cần do dự thêm một giây nữa, rất có khả năng cô sẽ triệt để buông tha cho ý định ra ngoài.
Bước nhanh về phía thang máy, thừa dịp thang máy còn đang đi lên, cô dùng tốc độ nhanh nhất đeo khẩu trang lại.
Đây là một tòa nhà trọ, tuy rằng không ở khu trung tâm thành phố, nhưng lại cách nhà ga rất gần, giao thông cực kỳ tiện lợi. Ngay từ đầu, Kiều Hân Hân vốn thuê phòng ở nơi khác, nhưng cô phát hiện việc mua đồ ở đó không quá thuận tiện, hơn nữa lúc đó tiền nhuận bút lại ổn định, cô liền chuyển tới nơi này.
Trên cơ bản, chuyển phát nhanh sẽ đem thứ mà cô mua đặt ở chỗ bảo vệ, mà lần nào cô cũng đợi tới mười giờ đêm mới qua lấy, bởi vì khi đó là lúc ít người nhất. Khi đi thang máy cũng sẽ hiếm khi đụng tới người khác.
Hôm nay là cuối tuần, hiện tại còn sớm, hẳn sẽ không có bao nhiêu người ra ngoài đâu nhỉ?
Vừa đúng lúc, thang máy dừng lại ở tầng mười một.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, bên trong một người đẹp hơn hai mươi tuổi đang đứng đó. Vóc dáng của cô cao gầy, mặc bộ đồ tiếp viên hàng không, trên tay đang kéo hành lý.
Tóc dài không buộc, tán loạn trên vai, tăng thêm vài phần kiều mị.
Ngũ quan xinh xắn, vẻ mặt lạnh nhạt, nếu muốn chấm điểm trong lời nói, liền được bảy điểm, dư sức tham gia giới giải trí.
Lâm Tử Thần nhìn cô gái đang đứng ở cửa thang máy, có cách ăn mặc cực kì quái dị, cái áo ố vàng phối với váy dài màu đỏ, dù là màu sắc hay kiểu dáng đều vô cùng lỗi thời, điều này làm cho người yêu thích quần áo thời trang như cô không nhịn được khẽ nhíu mày.
Tuy rằng trên mặt người đối điện đeo một chiếc khẩu trang, nhưng nhìn phần tóc mái xốc xếch của cô, Lâm Tử Thần có thể thấy rằng, trước khi ra khỏi cửa, cô không hề sửa soạn gì, thậm chí còn chẳng trang điểm chút nào.
Ở thành phố lớn như Đông Xuyên, vẫn còn có cô gái ra ngoài với bộ dạng lôi thôi lếch thếch như vậy sao?
Lâm Tử Thần kéo hành lý lui hai bước về phía sau, xuất phát từ phép lịch sự, cô rất nhanh dời đi tầm mắt, biểu tình vẫn đạm mạc như cũ.
Dù sao, Kiều Hân Hân không chỉ ăn mặc lỗi thời, còn rất quái dị, trình độ thẩm mỹ của cô quả thực không thể khen nổi. Không bị nói là có bệnh thần kinh đã là chuyện rất khó có được, ở thời đại “Ba phần dựa vào diện mạo, bảy phần dựa vào trang phục” này, ai có thể thân thiện tươi cười với một người lôi thôi?
Kiều Hân Hân cúi đầu bước vào thang máy, cô xoay người không nói một lời, sau khi cửa thang máy đóng lại, bàn tay đặt ở phía trước của cô hơi hơi phát run.
Cố gắng giữ vững hô hấp, cùng người lạ đứng trong không gian khép kín, khiến cô cảm thấy cả người khó chịu.
Đợi thang máy hoàn toàn ngừng lại, cô lập tức xông ra.
Ở ngoài khu nhà trọ không thiếu những hộ gia đình chạy bộ vào sáng sớm và mua thức ăn trở về, khi bọn họ thấy Kiều Hân Hân đều có chút kinh ngạc.
Dù sao, tư thế của cô rất giống kẻ trộm cướp...
Lâm Tử Thần kéo hành lý ở phía sau, nhấc đôi giày gót cao 3cm, vừa tiếp điện thoại vừa đi ra ngoài: “Bác chủ nhà, hiện tại cháu cần lên máy bay, chờ cháu trở lại rồi chuyển nhà sau được không? Cháu không đi lâu lắm đâu, chỉ khoảng năm ngày thôi ạ.”
“Lại đi công tác nữa hả Tiểu Lâm, hôm nay cháu bay đi đâu vậy?” Một bà dì trang điểm thời thượng hỏi.
Lâm Tử Thần mỉm cười nói: “Moscow ạ.”
“Cháu lần này về là muốn chuyển nhà sao?”
“Dạ vâng, bác chủ nhà nói thân thích của chồng bác ấy tới, sẽ dọn đến phòng ở bên này.”
“Vậy cháu tìm được chỗ ở mới rồi à?”
“Còn chưa có ạ.”
Bà dì thời thượng suy nghĩ một chút, do dự hỏi: “Bác nhớ hai ngày trước chủ nhà phòng 1104 nói phòng ở mới mà bọn họ mua tại trung tâm thành phố đã được trang hoàng xong xuôi, nên bác ấy muốn cho thuê phòng ở bên này... Nếu không, Tiểu Lâm, trước tiên bác liền hẹn chủ nhà cho cháu, chờ cháu từ Moscow trở về, trực tiếp nói chuyện với bác ấy được không?”
“Vậy phiền bác giúp cháu một chuyến nhé, bác Trần.” Lâm Tử Thần nghe được tin này, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích. Dù sao chuyển nhà cũng rất phiền toái, nếu có thể chuyển từ lầu trên xuống lầu dưới, vậy thì cũng quá thuận tiện.
“Hiện tại cháu đang vội, chờ cháu trở về sẽ mời bác ăn cơm.”
“Đứa nhỏ này! Mọi người đều là hàng xóm với nhau, giới thiệu phòng ở chỉ là chuyện nhỏ, còn mời ăn cơm cái gì? Được rồi, cháu mau đi đi, đừng chậm trễ việc chính.”
“Vâng!”
Sau khi Lâm Tử Thần đi, một bác gái mặt đồ thể thao chế nhạo nói: “Quan tâm tới chuyện của Tiểu Lâm nhiều như vậy làm gì, có phải muốn giới thiệu cô bé cho cháu trai của bà không?”
“Tiểu Lâm trẻ tuổi xinh đẹp, công việc lại tốt, đối với mọi người cũng lễ phép, cháu trai của tôi mặt mày cũng đàng hoàng, tuấn tú lịch sự, nếu tôi làm mối thành công, hai đứa nó đều nên cảm ơn tôi mới phải!”
Cứ như vậy, vài người đứng trước nhà trọ hàn huyên, bà một câu tôi một câu, đều là về bát quái trong tiểu khu này.
“Đúng rồi, cô gái hồi nãy ra trước Tiểu Lâm là người thuê phòng 1103 sao?”
“Còn không phải vậy à, tôi ở cùng tầng với cô ta, hình như nửa năm rồi cô ta chưa ra khỏi cửa, ở nhà cả ngày làm gì không biết.”
“Thỉnh thoảng mới gặp được cô ta đấy! Lần nào cũng mang khẩu trang che kín mít, nếu không biết còn tưởng cô ta là minh tinh lớn ấy chứ!”
“Bà nói xem, đều là những cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?” Bà dì thời thượng rõ ràng đang lấy Lâm Tử Thần so sánh với Kiều Hân Hân ở phía đối lập, đối với Kiều Hân Hân tràn ngập ghét bỏ: “Cái loại người trẻ tuổi không làm việc đàng hoàng, hoặc là bám theo đại gia, hoặc là làm việc không đứng đắn ở sau lưng mọi người!”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, cô ta trở lại rồi kìa.”
Kiều Hân Hân mua một đống lớn đồ dùng hàng ngày, cùng rau dưa và thức ăn nhanh, mang theo gói lớn từ siêu thị, cô cúi đầu bước nhanh về phía nhà trọ.
Khi đi ngang qua đám bà tám kia, cô cũng chẳng ngẩng đầu lên, dù trong đó có một người tương đối thân thiện mở miệng hô “Tiểu Kiều”, cô lại như một trận gió thổi qua, trực tiếp đẩy cửa vào khu nhà trọ.
Bà dì thời thượng cười lạnh nói: “Thực đúng là một đứa nhỏ không lễ phép! Thấy người lớn, không chào hỏi đã đành, người lớn gọi, cô ta cũng chẳng thèm để ý!”
“Quên đi, người trẻ tuổi mà, lúc nào cũng thích làm theo ý mình.”
“Tôi thấy Tiểu Lâm rất được, vừa xinh đẹp, khi nói chuyện miệng lại ngọt, tương lai nhất định có thể gả cho người tốt! Còn Tiểu Kiều kia tám phần sẽ là gái ế, nói không chừng còn có bệnh tâm lý, ai cưới được cũng không hay ho!”
...
Kiều Hân Hân tuy rằng không thích cùng người lạ nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng gặp người khác chào cô, cô vẫn sẽ gật đầu đáp lại. Việc hoàn toàn không để ý tới người khác như hôm nay là lần đầu tiên, bởi vì tâm tư của cô đều đặt ở cuộc điện thoại chủ nhà vừa gọi.
Bà muốn nhận tiền thuê nhà một quý, một tháng hai ngàn, cộng lại là sáu ngàn, mà lúc này trên người cô chỉ có hai trăm ba mươi bảy lẻ ba tệ...
Tiền nhuận bút tờ tạp chí kia chưa trả cho cô là năm ngàn tệ! Nhưng nơi nọ đột nhiên đóng cửa, biên tập cũng hoàn toàn biến mất.
Về phần tranh minh họa mới được gửi đi, tới giờ đều không có hồi âm...Dù cô đã làm họa sĩ năm năm, lần này ăn bữa nay hôm lo bữa mai, người mới ùn ùn kéo tới, tác phẩm của cô khó tránh khỏi việc không được chọn.
Bước qua cửa nhà, cả người cô ngồi co quắp trên mặt đất, đồ trong túi hàng liền lăn ra ngoài.
Hai lon bia cũng từ túi to lăn ra.
Cô chưa bao giờ uống bia, nhưng sau khi tiếp điện thoại của chủ nhà, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm hai lon.
Có lẽ, sau hai ngày nữa, cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vì không trả nổi tiền thuê, Kiều Hân Hân không quá quen thuộc với địa phương này, với tình trạng không xu dính túi, rất có khả năng cô sẽ phải ăn ngủ ở đầu đường.
Cô cầm một lon bia, nhìn thấy hai chữ “Thái Dương” in trên đó, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười chua xót.
“Chào mừng mọi người đến với buổi lễ trao giải truyện tranh Mộng Tưởng, do hai xí nghiệp đứng đầu cùng nhau hợp tác tổ chức, để có được buổi lễ long trọng nhất ngày hôm nay. Trên màn ảnh chúng ta có thể thấy được, hiện tại khán giả toàn trường ở đây đang cuồng nhiệt hô một cái tên -- Không sai! Cô ấy chính là nữ thần truyện tranh của nước chúng ta, Tô Linh Nhiên!”
Trên máy tính xách tay đang phát sóng trực tiếp buổi lễ trao giải truyện tranh nóng bỏng nhất mùa hè này, mà vinh dự có được danh hiệu họa sĩ truyện tranh xuất sắc nhất, không ngoài dự đoán, chính là cô gái năm nay mới 25 tuổi, Tô Linh Nhiên.
Bảy năm trước, khi cô chỉ mới 18 tuổi, tác phẩm đầu tay của cô cũng vinh dự đoạt được giải người mới xuất sắc nhất. Với ý tưởng mới lạ cùng tranh minh họa xinh đẹp, danh tiếng của cô rất nhanh liền vang dội trong ngành sản xuất truyện tranh.
Bảy năm qua, ba bộ truyện tranh Trung Quốc cộng thêm một bộ truyện tranh thiếu niên dài kì còn đang sáng tác, đã giúp cô chiếm được một góc trời. Ngay cả nhóm bác gái bình thường không xem truyện tranh, không hiểu sự khác biệt giữa những giải thưởng đây đó, cũng biết đến cái tên “Tô Linh Nhiên” này.
Quan trọng nhất, cô ấy không chỉ là thiên tài trong giới truyện tranh, mà còn có một khuôn mặt đẹp hơn cả minh tinh.
Trong video, cô gái tuổi thanh xuân thướt tha trong bộ đầm trắng muốt, tao nhã bước lên thảm đỏ, trên mặt mang theo nụ cười khiến người người kinh diễm.
Khí chất của cô, khiến mọi người phải thốt lên hai tiếng “tiên nhân“.
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa như vậy, khắp đất nước này có thể tìm được mấy người?
Ba chữ Tô Linh Nhiên, là giấc mộng đẹp trong lòng những họa sĩ sinh hoạt ở tầng thấp nhất của xã hội.
Kiều Hân Hân vừa nhìn cô gái ấy hướng tới bục trao giải, vừa đem một ngụm bia cuối cùng uống vào bụng.
Mì ăn liền trên bàn, đã sớm lạnh ngắt.
Hai gò má của cô phiếm hồng, tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe được cô gái trong video hướng khán giả đọc diễn văn.
Thanh âm của Tô Linh Nhiên thật dễ nghe, dưới bục nhiều người xem như vậy, bốn phía đều là máy quay phim đang phát sóng trực tiếp, buổi lễ trao giải truyện tranh được toàn dân chú ý này giống như chỉ vì riêng cô mà tổ chức.
Nếu đổi lại là mình, Kiều Hân Hân đứng ở vị trí đó, chỉ sợ hai chân đều sẽ phát run, càng không cần bàn tới việc đọc diễn văn trước mặt khán giả.
Hơn nữa, cho tới bây giờ cô chỉ có thể dựa vào việc minh họa tranh để sống qua ngày. Cô đã từng thử làm truyện tranh, nhưng dù gửi câu lạc bộ truyện tranh hay trang mạng truyện tranh cũng đều bị khéo léo từ chối...
Kiều Hân Hân nghiêng người nằm trên mặt đất, cô cuộn mình lại, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một trận, giống như có vô số con ong mật đang bay.
Giọng Tô Linh Nhiên đọc diễn văn dần trở nên xa xôi...
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được một thanh âm non nớt vang lên -
“Ước mơ của tôi là trở nên nổi tiếng.”
“Cô muốn làm một minh tinh nổi tiếng sao?”
“Không! Tôi muốn trở thành một tác giả truyện tranh nổi tiếng!”
Giấc mộng, xa không với tới.
[Đinh.]
[Xin chúc mừng kẻ thua cuộc số 110 đã thành công mở khóa kênh truyền hình trực tiếp Nuôi dưỡng Nữ Thần! Đây là TV Thái Dương nổi tiếng khắp hệ ngân hà, tôi là quản gia trí năng(*) của ngài, W.]
(*) Có năng lực và trí tuệ như con người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook