Edit: Linhlady





Nơi mà Mạc Vân Quả rơi xuống thổ nhưỡng có chút ướt át, bùn đất dính vào giày cô, khiến cô có chút không thoải mái.


Lúc này, cây cối bên kia vang lên một âm thanh, Mạc Vân Quả tìm theo tiếng qua đi, từ phía sau bụi cây, xuất hiện vài người.


Mấy người kia nhìn thấy Mạc Vân Quả kiểng nâng cao cảnh giác.


Tình huống mấy người hiện giờ cũng không tính là tốt, trên người đều mang theo vết máu, thậm chí có một người đã rơi vào trạng thái hôn mê.


Trong đó một người trên tay còn cầm một huyễn thú, Mạc Vân Quả nhận ra tới, đó là huyễn thú hoàng giai cấp hai—— mê nguyệt hồ.


Thế giới này cấp bậc huyễn thú cũng tương tự như của con người, nhưng thông thường xét về mặt ý nghĩa, đẳng cấp của huyễn thí so với ma pháp sư thì nhỉnh hơn một chút.


Mấy người kia nhìn qua không giống ma pháp sư, người thường có thể săn bắt một huyễn thú hoàng giai cấp hai, trong đó phải trả giá đại giới gì, nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết thật thảm thiết.


Mấy người kia cực kì chật vật, nhưng cứ việc như vậy, bọn họ vẫn cầm lấy vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn Mạc Vân Quả.


Bọn họ sợ hãi, sợ hãi nữ nhân này đoạt con mồi của bọn họ.


Mạc Vân Quả giơ lên tay lên tỏ vẻ mình không có vĩ khí, đồng thời cô nói: “Tôi lạc đường, có thể mang tôi đi ra ngoài không?”


Vài người nhìn nhau, sau đó thấp giọng thương lượng một chút, sau đó một người đứng ra: “Cách cúng tôi xa một chút đi ở phía sau.”


Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó nghiêng người, để bọn họ đi qua cô lên trước.


Mấy người kia có chút vội vàng, hơn nữa thời khắc cảnh giác, hiện tại bọn họ đã không chịu nổi chiến đấu.


Cũng may, lên đường bình an tới Vinh An thành.


Chỉ cần tiến vào trong thành, như vậy tâm bọn họ có thể tạm thời hoãn một chút.


Vài người đều không quản Mạc Vân Quả, ở trong mắt của bọn họ, bản thân còn lo không xong, ai còn tam.tư quản người khác?


Thẳng đến thật lâu về sau, sau khi chứng kiến sự lợi hại của Mạc Vân Quả, bọn họ mới đau đớn nhận ra sự ngu ngốc của bản thân hiện tại.


Mạc Vân Quả rất xa đi theo mấy người này tới trong thành, Đoàn Tử vì phòng ngừa sự xuất hiện đột ngột của cô, cho nên thời điển đi vào thế giới này, quần áo cô mặc tương tự như người ở đây, đương nhiên là loại bình thường.


Cái này cũng khiến khi Mạc Vân Quả xuất hiện ở đây cũng không quá khác thường, cô đi trên đường, nhìn một đám người đi qua đi lại.


Những người này đại đa số trên người đều có thương tích, Mạc Vân Quả thậm chí có thể ngửi được mùi máu tươi trên người bọn họ.


“Hắc! Ngươi lần đầu tiên tới nơi này đi?” Không biết từ nơi nào xuất hiện một người vóc dáng nhỏ gầy đứng trước mặt Mạc Vân Quả nói.


Mạc Vân Quả khẽ gật đầu, nhìn về người vóc dáng nhỏ.


Vóc dáng nhỏ gầy chỉ còn lại có da bọc xương, nhìn qua cực kỳ đáng thương, nhưng cặp mắt kia lại sáng long lanh, làm người nhịn không được dâng lên hảo cảm.


“Có cần dẫn đường không? Chỉ cần 10 đồng bạc.” Mã Tư thấp giọng nói.


Đồng bạc, tiền tệ thông dụ gở thế giới này.


Thông thường mà nói, một người sinh hoạt một ngày sinh hoạt cơ bản chỉ cần 5 đồng bạc, dưới tình huống ăn uống tương đối tốt.


Cho nên mười đồng bạc, thật ra có chút đắt.


Mạc Vân Quả không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Mã Tư.


Mã Tư trên mặt hiện lên một tia thẹn thùng, hắn thấp giọng nói: “Mười đồng bạc thật sự không tính là đắt, tôi có thể nói, tôi tuyệt đối là người tốt nhất dẫn đường!”


Mạc Vân Quả:……


Cô lại không phải cảm thấy mười đồng bạc là đắt, mà trong một khắc vừa rồi, cô ý thức được, mình cũng không có đồng bạc.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương