Edit: Linhlady



Tần Nhu đối với sự xuất hiện của Mạc Du cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn thấy Mạc Du hỏi như vậy, biên độ cong lưng chỉ thấp hơn một chút.


“Không dám.” Hắn vẫn như cũ nói như vậy.


Mạc Du nhăn lại mày, cô ấy làm người cao ngạo, tuy rằng chướng mắt những người đàn ông tục tằng muốn quấn lấy mình, nhưng cái này cũng không đại biểu cô ấy cảm thấy cáy chán ghét việc mấy người đó thích cô ấy.


Ngược lại, rất nhiều thời gian, việc yêu thích của bọn họ khiến cô ấy cảm thấy hư vinh.


Cái này cũng xem như là lạc thú của trong cả ngày làm việc mệt mỏi của cô ấy đi.


“À? Phải không?” Mạc Du đi bên người Tần Nhu, tay phải vắt qua vai hắn, thuận thế để hắn ngồi xuống.


Sau đó cô ấy nâng cằm Tần Nhu lên, hơi thở lạnh lẽo của cô ấy xông thẳng tới, khiến hắn có chút hơi hơi hoảng thần.


“Vậy nếu tôi chấp nhận anh thì sao?” Mạc Du để sát khuôn mặt vào Tần Nhu, gần như muốn dán vào bên tai hắn nói.


Lông mi Tần Nhu buông xuống, hai sườn tay vô ý thức nắm chặt, thân thể hắn căng chặt, trên trán tựa hồ cũng xuất hiện mồ hôi.


“Không dám.” Vẫn như cũ là câu trả lời kia, nhưng tâm tình lúc này đã khác.


“(*@ο@*) oa ~ diễn tình cảm mãnh liệt!”


“Thì ra người cao lãnh đức giỡn như thế này, thêm kiến thức ~”


“Đột nhiên cark thấy hai người thật xứng đôi 2333333333333”


“Ta là Mạc Tần đảng!”


“Ta là Nhu Du đảng!”


“Lầu trên thiểu năng trí tuệ! Mạc Tần cùng Du Nhu không phải giống nhau sao!”


“Lêu lêu lêu, ta nguyện ý, tới đánh ta a ~[]~( ̄▽ ̄)~*”


Mạc Vân Quả:…… Thật là phòng phát sóng trực tiếp hoạt bát.


Bên này, Mạc Du nghe được Tần nhu trả lời, buông hắn ra, giống như tất cả vừa rồi là ảo giác.


Cô ấy nhìn về phía Mạc Vân Quả hỏi: “Đọc sách xong rồi?”


Mạc Vân Quả gật gật đầu nói: “Ừm, xem xong rồi.”


Mạc Du tùy tay cầm lấy một quyển sách, hỏi ra mấy vấn đề, Mạc Vân Quả đương nhiên trả lời được.


Mạc Du gật gật đầu, cực kỳ vừa lòng với câu trả lời của Mạc Vân Quả.


“Buổi tối cùng đi ăn cơm, Phó Liên cũng tới.” Mạc du lại nhìn thoáng qua Tần nhu, “Buổi tối anh cũng đi luôn đi.”


Tần Nhu nửa cong eo cung kính trả lời nói: “Được, BOSS!”


Mạc Du nhàn nhạt gật đầu, trên mặt nhìn không ra khác thường.


Giống như việc đùa bỡn vừa rồi chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng, cái gì cũng đã không có.


Tần Nhu rũ mi mắt, khiến người khác không nhìn thấy tâm tình trong mắt hắn.


Nhưng hai tay hơi nắm thành quyền khi tiết lộ ra tâm tình hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.


Trong nháy mắt đã tới thời gian ăn tối, vẫn là địa điểm kia, vẫn là thời gian kia, vẫn vài người như vậy, à không, còn thêm một người là Tần Nhu.


Lúc này Tần Nhu ngồi đối diện Mạc Du, bên cạnh hắn là Phó Liên, Phó Liên đối diện là Mạc Vân Quả.


Bốn người là hai tình huống trái ngược nhau, không khỏi khiến người ta liếc mắt nhìn, sẽ cho rằng đây là hai cặp đôi yêu nhau.


Nhưng mà thực tế tình huống lại không được tốt đẹp như vậy.


Mạc Vân Quả luôn luôn chuyên chú ăn, Phó Liên ở nơi đó luôn một mình xướng kịch, tục xưng là “Giới liêu”.


Mà bên cạnh không khí bên Tần Nhu cùng Mạc Du khá bình tĩnh, nhưng đúng là bởi vì bình tĩnh, mới càng thêm có vẻ không bình thường.


Phó Liên thấy cả bàn cơm cũng chỉ có mình mình nói chuyện, nói không ngừng, cũng không thấy Mạc Vân Quả đáp lại mình một câu.


Y có chút tức giận, sau đó hừ nhẹ một tiếng, sau đó sáng suốt chuyển đề tài sang người Tần Nhu.


“Đã sớm nghe nói bên cạnh Mạc tổng chỉ một người đàn ông, hiện giờ cuối cùng cũng được gặp mặt, nhưng tiêu chí chân thật à……” Phó Liên nói khen tặng, nhưng giống như hàm ý trong đó cũng không rõ ràng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương