Edit: Linhlady




“Lực lãnh đạo cùng quản lý khác nhau như thế nào?” Mạc du nhàn nhạt hỏi.


“Lực lãnh đạo là căn cứ vào cùng trên trục hoành tác động song song khống chế tương tác, quản lý là căn cứ vào trục hoành khác, khống chế đơn độc.” Mạc Vân Quả há mồm đã nói liên tiếp, không ngừng chút nào.


Mạc Du trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, dường như có chút không thể tin được Mạc Vân Quả thật sự có thể trả lời được.


Sau đó, Mạc Du lại hỏi tiếp mấy vấn đề khác, Mạc Vân Quả đều trả lời một cách hoàn mỹ.


Đương nhiên, nếu như Mạc Du cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, Mạc Vân Quả nói không khác trong sách bao nhiêu, thậm chí dấu chấm đều giống nhau.


Mạc Du vừa lòng nhìn Mạc Vân Quả, đây đúng là gỗ mục có thể đẽo, xem ra người em gái này của minh, đã thực sự thông suốt.


Mạc Du tạm thời buông tha Mạc Vân Quả, để cho cô nghỉ ngơi, ăn cơm xong, cô còn phải đi học đàn dương cầm.


Tuy rằng ở trong mắt Mạc Du, việc dùng nhạc cụ này là của phái nam, nhưng hiện giờ biết thêm một mộ nhạc cụ sẽ khiến các cô thêm ưu nhã hơn.


Mạc Du không hy vọng em gái mình chỉ biết việc đọc sách đến chết hoặc chỉ biết rèn luyện thành người lỗ mãng, cho nên phải hun đúc việc học đàn cho cô.


Còn lý do vì sao là đàn dương cầm, xó lẽ bởi vì con gái biết đàn dương cầm sẽ rất soái đi……


Mạc Du đương nhiên cũng biết đàn, lại còn là bậc thầy trong giới, nếu không phải bởi vì từ thương, có lẽ cô sẽ tự mình diễn tấu một buổi lễ.


“Chị gái này thật tốt, khóc chít chít, nhà ta mọi người đều mặc kệ ta……”


“Nhưng ta cảm thấy cô ấy quản thật nhiều!”


“Ta cũng cảm thấy như vậy ┐( ̄ヘ ̄)┌”


“Tiểu Quả Quả, ngươi cảm thấy thế nào? Tò mò tò mò!”


“Thật ra ta bản thấy với quan hệ với một chị gái mạnh mẽ như thế này, còn phải xét theo từng người đi ~ dù sao không phải ai cũng thích như thế ~”


“Nói cũng đúng ha ha ha ha!”


“Cho nên tiểu Quả Quả, hiện tại ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?”


Mạc Vân Quả:……


Hạnh phúc hay không hạnh phúc cô không biết, cô chỉ biết, muốn xong nhiệm vụ này, dường như còn rất lâu.


Dù sao cơ bụng tám múi, thật đúng là không phải dễ dàng luyện ra như vậy.


Buổi chiều sau khi học xong dương cầm, cô sẽ cùng Mạc Du ăn cơm.


Đương nhiên, ăn cơm chiều chi là việc thuận tiện, mục đích chân chính là xem mắt!


Mạc Du cảm thấy, làm một người phụ nữ, không có đàn ông phụ trợ là không được.


Đương nhiên, suy nghĩ của Mạc Du thời điểm này, hiển nhiên không suy xét cho chính mình.


Dù sao cô ấy luôn cho rằng mình không giống, đàn ông đối với cô ấy mà nói, hoàn toàn không có tác dụng gì.


Nhưng em gái cô ấy lại khác, có đàn ông hên cạnh cỗ vũ, cô nhất sính sẽ nhanh chóng mạnh mẽ, dù sao em gái cũng phải nuôi người đàn ông nữa mà?


Vì thế, chuyện xem mắt này cứ thế mà bắt đầu.


Người xem mắt đầu tiên của Mạc Vân Quả là một nam nhân khuê các, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, là một người ôn nhu biết bổn phận, là một người chồng tốt để chọn.


Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông đỏ mặt trước mắt, ánh mắt lạnh nhạt.


Mạc Du ở một bên xem nhăn lại mày, cô ấy liếc Mạc Vân Quả một cái, sau đó nói với Phó Liên, chính là người đàn ông được xem mắt hôm nay: “Cậu vừa lòng với em gái tôi sao?”


Phó Liên đỏ mặt gật gật đầu, đâu chỉ là vừa lòng, quả thật là quá vừa lòng!


Gia thế hoàn mũ, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người tương đối hoàn mỹ, đương nhiên, tất cả điều đó không phải quan trọng nhất.


Quan trọng nhất đó là, nghe nói vị này tính cách mềm yếu, y hoàn toàn có thể khống chế cô…..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương