Edit: Linhlady

Cũng may tuy rằng hắn ta cảm thấy cạn lời, nhưng lại không dừng lại, mà tiếp tục nói: "Ta biết đệ đệ ngu ngốc kia bị kích thích, từ đây liền sợ hãi động vật sống, cho dù là thỏ con, hắn cũng sợ hãi, hắn luôn cảm thấy con thỏ kia sẽ biết to rồi ăn nó luôn. Dần dà, hắn trở nên càng ngày càng nhát gan."

"Ta nghĩ tới rất nhiều biện pháp, bao gồm để hắn tự đi săn thỏ con, ta ở một bên nhìn. Kết quả tất cả kế hoạch đều thất bại."

Trên mặt Ngải Khắc đều là u sầu, xem ra hắn ta tốn rất nhiều tâm tư với Ngải Sâm.

"À." Mạc Vân Quả lạnh nhạt đáp trả một câu.

Ngải Khắc:...... Ha hả, mình đã nói nhiều chuyện vô ích như vậy! Không phải nên sinh ra đồng tình với hắn hay sao!

Giờ khắc này, Ngải Khắc cảm thấy trong sinh mệnh của hắn ta ngoại trừ khắc tinh là đệ đệ ngu xuẩn ở ngoài kia ra, lại xuất hiện thêm một khắc tinh, đó chính là giống cái lạnh như tảng băng trước mắt này!

"Ngươi tìm cái gì?" Mạc Vân Quả nghĩ đến Ngải Khắc hôm nay ở nơi đó như đang tìm cái gì đó, thuận tiện hỏi lại.

Ngải Khắc nghe được lời này, lại thở dài một hơi.

"Ta muốn đi tìm xem có tung tích của mãnh thú kia không, đó là tâm ma của đệ đệ nhà ta, ta nghĩ nếu có thể giết chết con thú kia, có lẽ cũng trị được tâm ma kia." Ngải Khắc cũng biết chuyện này chỉ là một cái vọng tưởng thôi, việc này đã trôi qua lâu như vậy, không biết con mãnh thú đó còn sống hay không, rồi nếu như tìm được nó rồi,hắn có thể giết hay không, giết xong mà Ngải Sâm vẫn không có chuyển biến tốt đẹp thì làm sao bây giờ?

Chuyện này cứ canh cánh trong lòng hắn ta bao nhiêu năm nay, nhưng Ngải Khắc vẫn cứ hy vọng xa vời, chí ít có hi vọng còn hơn không.

Đối với chuyện này Mạc Vân Quả không hề có ý kiến gì, cô không hiểu chấp nhất của Ngải Khắc, cũng không hiểu mê mang của Ngải Sâm, cái duy nhất mà cô để ý, là nhiệm vụ của cô.

"Ngươi là tộc trưởng sao?" Mạc Vân Quả hỏi.

Ngải Khắc gật đầu, xem như thừa nhận thân phận này.

"À."

Ngải Khắc:...... Ha hả,thật tốt, giống cái này thật thiếu đòn mà!

"Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Ngải Khắc thật sự là chịu không nổi phương thức nói chuyện nhả từng chữ này của Mạc Vân Quả, đành mở lời hỏi trước, đương nhiên, chủ yếu là bởi vì hắn ta tò mò.

"Không có gì." Mạc Vân Quả lại thay đổi một cái tư thế ngồi, nhìn chằm chằm Ngải Khắc, Ngải Khác vô tình nhìn vào đôi mắt đen láy kia, lập tức lông tơ trên người dựng đứng.

Bị một ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm, lông tơ có thể không dựng đứng lên sao!

Nhất cử nhất động của Mạc Vân Quả cùng Ngải Khắc đều bị người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn toàn bộ, cũng nghe hết chuyện xưa mà Ngải Khắc kể, vì thế, mọi người ở phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu đại hội tự biên tự diễn chuyện xưa.

"Ta đoán Ngải Khắc này có khi đã yêu Ngải Sâm, à ( điệu vịnh than), tình yêu cấm luyến tốt đẹp cỡ nào!"

"Lầu trên, ta lại cảm thấy, hẳn là mãnh thú kia yêu Ngải Sâm, vì để Ngải Sâm trở nên giống hắn, cho nên mới hủy hoại thú hồn của hắn nha."

"Lầu trên ngươi từ từ, cầu phổ cập khoa học nếu không có thú hồn sẽ thế nào!"

"Dựa theo lẽ thường mà nói, đã không có thú hồn, ngắn thì mười năm, nhiều thì trăm năm sẽ trở thành dã thú. Mà Ngải Sâm này đã qua mười mấy năm còn không trở thành dã thú, hơn nữa còn có nhận thức rõ ràng, vậy có thể kết luận bản thân hắn có thiên phú rất cường đại!"

"Nghe lầu trên giải thích xong, ta càng cảm thấy mãnh thú kia có tình cảm với Ngải Sâm nha!"

"Các ngươi như vậy, Ngải Khắc sẽ thương tâm! Cực cực khổ khổ nuôi đệ đệ mười mấy năm, sao có thể dễ dàng để mãnh thú kia cắp đi?"

"Không nên nói những lời như vậy, chắc là mãnh thú kia gửi nuôi Ngải Sâm ở nhà Ngải Khắc, sau đó ăn cả đôi! Oa ca ca!"

............

- ------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương