Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
-
Chương 53
Edit: Linhlady
Ngải Sâm nhìn Mạc Vân Quả hành động, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.
Từ thời Thần Thú, nhân sinh không là thú sinh bao năm qua hắn chưa nhìn thấy giống cái nào hung hãn như vậy.
Ngải Sâm nhìn Mạc Vân Quả đứng bên cạnh con lợn rừng kia, thật cẩn thận, đặc biệt thật cẩn thận đi lại gần cô.
Lúc này Ngải Sâm còn chưa khôi phục hình người, thân hình con báo khổng lồ khiến Mạc Vân Quả rời sự chú ý từ dòng máu kia lại đây.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua con báo, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó thân thể Ngải Sâm cứng đờ.
"Biến trở về nhanh." Mạc Vân Quả nói, Ngải Sâm vội vội vàng vàng biến trở về hình người, ủy khuất nhìn cô.
Lúc này, máu của lợn rừng đã chảy được khá nhiều rồi, Mạc Vân Quả thu hồi nồi như ý vào trong không gian, sau đó chỉ vào nó: "Mang về."
Kỳ thật không cần Mạc Vân Quả nhắc nhở, Ngải Sâm cũng sẽ đem con lợn rừng này mang về, dù sao đây cũng là đồ ăn nha!
Ngải Sâm tuy rằng là một thú nhân nhát gan nhưng sức lực cũng không kém, một tay nhấc lợn rừng vác lên vai.
Mạc Vân Quả nhìn con lợn rừng kia gấp ba mình, nhưng lại chỉ gấp đôi Ngải Sâm, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Mạc Vân Quả:...... Nơi này thú nhân ăn cái gì mà lớn vậy! Lại còn lớn hơn mình mấy lần!
Túi cây đay đã được Ngải Sâm đeo bên hông, hai người cao hứng đi về phía bộ lạc.
Vừa đế của bộ lạc, mấy đứa trẻ trong tộc thấy Ngải Sâm mang về một con lợn rừng, hưng phấn không kềm chế được.
Không đến vài phút, tin Ngải Sâm săn được một con mồi đã truyền khắp toàn bộ bộ lạc.
Bọn họ ở vui mừng đồng thời cũng thật hâm mộ, một con lợn rừng to như vậy, có thể ăn được mấy ngày rồi.
Mạc Vân Quả hoàn toàn không có để ý ánh mắt người trong tộc như thế nào, bây giờ cô đã rất đói bụng rất đói bụng!
Ngược lại Ngải Sâm thật ra để ý, nhìn ánh mắt mọi người, mặt hắn chậm rãi đỏ lên.
Thần Thú tại thượng, cái con lợn rừng này không phải do hắn đánh chết nha! Hắn sợ còn không kịp ấy!
Hai người vừa về đến sơn động, Mạc Vân Quả đã gấp không chờ nổi, cô giục Ngải Sâm đi lấy lửa.
Ngải Sâm không dám chậm trễ, chứng kiến sự hung hãn của Mạc Vân Quả, hắn không dám trái lời cô.
Rất nhanh lửa đã bén, đặt nồi đá lên, không có bất kì gia vị gì, Mạc Vân Quả bắt đầu nghiệp lớn nấu cơm.
Cái đáng nói ở đây là, đây là Mạc Vân Quả lần đầu tiên nấu cơm......
Đầu tiên là xử lý tốt các loại nguyên liệu nấu ăn, loại chuyện này tự nhiên là giao cho Ngải Sâm.
Đáng thương Ngải Sâm cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể mang đi rửa thật sạch.
Mạc Vân Quả cũng cảm thấy chỉ cần rửa sạch là được, cô dùng dao đá cắt một ít khoai tây.
Nói là tùy ý, nhưng mỗi một lát khoai tây cắt ra, độ to nhỏ bằng nhau giống như được đo lường trước vậy.
Mạc Vân Quả tuy rằng chưa từng nấu cơm bao giờ, nhưng nhiều năm nghiên cứu, độ chính xác cũng không phải dạng vừa.
Ngải Sâm ở một bên ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả, nhưng chuyện cô làm rất lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ.
Khoai tây nấu một hồi lâu, tản mát ra một loại thanh hương, mặc dù không hề có một chút gia vị gì, nhưng vẫn có thể kích thích tuyến nước bọt.
Ngải Sâm nuốt nuốt nước miếng, lại nuốt nuốt nước miếng, hình như đồ ăn này ăn rất ngon nha......
Mạc Vân Quả nhìn nồi khoai tây nhạt nhẽo, cả người càng thêm lạnh lẽo.
Cũng may người trong phòng phát sóng trực tiếp có người hiểu được khát vọng Mạc Vân Quả, lập tức liền đánh thưởng các loại gia vị.
"Người sử dụng Đại vương gia vị đánh thưởng một bao gia vị thập toàn thập mỹ!"
Ngải Sâm nhìn Mạc Vân Quả hành động, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.
Từ thời Thần Thú, nhân sinh không là thú sinh bao năm qua hắn chưa nhìn thấy giống cái nào hung hãn như vậy.
Ngải Sâm nhìn Mạc Vân Quả đứng bên cạnh con lợn rừng kia, thật cẩn thận, đặc biệt thật cẩn thận đi lại gần cô.
Lúc này Ngải Sâm còn chưa khôi phục hình người, thân hình con báo khổng lồ khiến Mạc Vân Quả rời sự chú ý từ dòng máu kia lại đây.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua con báo, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó thân thể Ngải Sâm cứng đờ.
"Biến trở về nhanh." Mạc Vân Quả nói, Ngải Sâm vội vội vàng vàng biến trở về hình người, ủy khuất nhìn cô.
Lúc này, máu của lợn rừng đã chảy được khá nhiều rồi, Mạc Vân Quả thu hồi nồi như ý vào trong không gian, sau đó chỉ vào nó: "Mang về."
Kỳ thật không cần Mạc Vân Quả nhắc nhở, Ngải Sâm cũng sẽ đem con lợn rừng này mang về, dù sao đây cũng là đồ ăn nha!
Ngải Sâm tuy rằng là một thú nhân nhát gan nhưng sức lực cũng không kém, một tay nhấc lợn rừng vác lên vai.
Mạc Vân Quả nhìn con lợn rừng kia gấp ba mình, nhưng lại chỉ gấp đôi Ngải Sâm, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Mạc Vân Quả:...... Nơi này thú nhân ăn cái gì mà lớn vậy! Lại còn lớn hơn mình mấy lần!
Túi cây đay đã được Ngải Sâm đeo bên hông, hai người cao hứng đi về phía bộ lạc.
Vừa đế của bộ lạc, mấy đứa trẻ trong tộc thấy Ngải Sâm mang về một con lợn rừng, hưng phấn không kềm chế được.
Không đến vài phút, tin Ngải Sâm săn được một con mồi đã truyền khắp toàn bộ bộ lạc.
Bọn họ ở vui mừng đồng thời cũng thật hâm mộ, một con lợn rừng to như vậy, có thể ăn được mấy ngày rồi.
Mạc Vân Quả hoàn toàn không có để ý ánh mắt người trong tộc như thế nào, bây giờ cô đã rất đói bụng rất đói bụng!
Ngược lại Ngải Sâm thật ra để ý, nhìn ánh mắt mọi người, mặt hắn chậm rãi đỏ lên.
Thần Thú tại thượng, cái con lợn rừng này không phải do hắn đánh chết nha! Hắn sợ còn không kịp ấy!
Hai người vừa về đến sơn động, Mạc Vân Quả đã gấp không chờ nổi, cô giục Ngải Sâm đi lấy lửa.
Ngải Sâm không dám chậm trễ, chứng kiến sự hung hãn của Mạc Vân Quả, hắn không dám trái lời cô.
Rất nhanh lửa đã bén, đặt nồi đá lên, không có bất kì gia vị gì, Mạc Vân Quả bắt đầu nghiệp lớn nấu cơm.
Cái đáng nói ở đây là, đây là Mạc Vân Quả lần đầu tiên nấu cơm......
Đầu tiên là xử lý tốt các loại nguyên liệu nấu ăn, loại chuyện này tự nhiên là giao cho Ngải Sâm.
Đáng thương Ngải Sâm cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể mang đi rửa thật sạch.
Mạc Vân Quả cũng cảm thấy chỉ cần rửa sạch là được, cô dùng dao đá cắt một ít khoai tây.
Nói là tùy ý, nhưng mỗi một lát khoai tây cắt ra, độ to nhỏ bằng nhau giống như được đo lường trước vậy.
Mạc Vân Quả tuy rằng chưa từng nấu cơm bao giờ, nhưng nhiều năm nghiên cứu, độ chính xác cũng không phải dạng vừa.
Ngải Sâm ở một bên ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả, nhưng chuyện cô làm rất lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ.
Khoai tây nấu một hồi lâu, tản mát ra một loại thanh hương, mặc dù không hề có một chút gia vị gì, nhưng vẫn có thể kích thích tuyến nước bọt.
Ngải Sâm nuốt nuốt nước miếng, lại nuốt nuốt nước miếng, hình như đồ ăn này ăn rất ngon nha......
Mạc Vân Quả nhìn nồi khoai tây nhạt nhẽo, cả người càng thêm lạnh lẽo.
Cũng may người trong phòng phát sóng trực tiếp có người hiểu được khát vọng Mạc Vân Quả, lập tức liền đánh thưởng các loại gia vị.
"Người sử dụng Đại vương gia vị đánh thưởng một bao gia vị thập toàn thập mỹ!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook