[Yêu yêu yêu quá: Thật là đáng tiếc cho Dận Đường, tôi từng phân tích qua vị hoàng tử này, nghe nói là vì khi còn nhỏ được một thầy tu ngoại quốc cứu, nên cảm thấy rất hứng thú đối với tây học.

Còn phát minh ra nhiều kiểu chiến xa, chuyển hóa mãn văn và tiếng Latin.

Tuyệt đối là một nhân tài, đáng tiếc bị thân phận hoàng tử này kéo chân.]
[Đảng Tứ gia: Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, ở xã hội phong kiến, những thứ này đều không phải kỹ năng.

Dận Đường làm hoàng tử, hạn chế càng nhiều.

Hắn làm buôn bán còn bị coi như là đoạt lợi ích của người dân.

Kỳ thật, những quan viên kia, ai mà không buôn bán trong nhà.]
[Hồng tỷ: Dận Đường duy trì Lão Bát đến móc tim móc phổi, nhưng lại không có kết quả tốt đẹp gì, cuối cùng phải bỏ cả mạng còn ảnh hưởng đến đời con cháu.]
[Đảng Tứ gia: Sau khi Ung Chính lên ngôi ít ra còn cho Lão Bát một cái tước vị Liêm Thân vương để trấn an, hài tử xui xẻo Dận Đường này lại lập tức bị sung quân đóng tại Tây Ninh.

Người ta nói, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu đã thua rồi thì an phận cũng được.

Nhưng, người ta thì không, vẫn âm thầm lui tới với Lão Bát, Lão Thập.

Đạp lên dây thần kinh mẫn cảm kia của Ung Chính, hắn không ngã thì còn ai xui xẻo nữa.]
"Oan nghiệt!" Nghi phi dậm chân khóc lớn.

"Đứa con bất hiếu này! Sớm biết như vậy thì bổn cung lúc trước không nên sinh ra hắn."
"Rốt cuộc, Lão Bát rót cho hắn thuốc mê gì.

Ta là thân ngạch nương nuôi hắn, trong mắt hắn lại không quan trọng bằng Lão Bát."
"Nương nương." Một đám cung nhân của Dực Khôn cung vội vàng tiến lên an ủi.
[Mỗi người đều có lựa chọn của mình, chủ kênh từ chối cho ý kiến với Dận Đường, chỉ là đáng thương cho thê tử của hắn và nhi tử.

Đổng Ngạc thị cùng trưởng tử Hoằng Trinh, sau khi hắn bị định tội, đều bị nhốt.

Hoằng Trinh bị nhốt 50 năm, từ một thiếu niên nhẹ nhàng dần dần già đi, đáng tiếc.]
Dận Đường nghe được những lời này, cuối cùng không thể bảo trì được vẻ ngoài trấn định nữa.

Sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ.
"Cửu đệ." Dận Tự kinh hãi: "Người đâu, thỉnh đại phu!"
"Bát ca!" Dận Đường há miệng, run rẩy lôi kéo tay của Dận Tự "Hoằng Trinh, hắn vẫn còn là con nít."
Hoằng Trinh là đứa con trai mà hắn có được sau khi có năm khuê nữ, là thịt ở trong lòng hắn.
"Cửu đệ, đệ yên tâm, tất cả đều chưa có phát sinh, đệ muội cùng chất nhi đều bình an." Dận Tự sao có thể không hiểu tâm tư của Dận Đường.


Hắn cũng chỉ có một đứa con là Hoằng Vượng, chính bản thân họ thắng làm vua, thua làm giặc thì cũng thôi, nhưng liên quan đến hài tử thì sao có thể không đau lòng.
Cửu Bối Tử phủ
"Ngạch nương."
"Ngạch nương không sao." Đổng Ngạc thị trấn an hai nữ nhi bên cạnh mình, hiện tại trong lòng cảm thấy may mắn, may là nàng không có nhi tử.
Tuy vậy, vì hai nữ nhi, nàng cũng cần có mối quan hệ tốt với Tứ tẩu.

Tuy đại cách cách không phải nàng sinh ra, nhưng được nuôi bên cạnh nàng từ nhỏ, hôn sự cũng do nàng định, vì lấy được mối hôn sự tốt, phải cẩn thận xem xét.

Có lẽ, phủ mông cũng là một lựa chọn không tồi.

Mông Cổ tuy có chút xa, nhưng phủ mông là có công, ngày sau, dù phủ này thật sự ngã, tân đế cũng sẽ không giận chó, đánh mèo.

Thứ hai, Mông Cổ bên kia bị kinh thành ảnh hưởng rất nhỏ.

Nếu nữ nhi có thủ đoạn, những ngày trôi qua không hẳn không tốt.
[So sánh với Dận Đường, Thập Hoàng Tử Dận Ngã may mắn hơn nhiều, Tuy cũng bị nhốt trong phủ, nhưng đến năm Càn Long thứ hai đã được phóng thích, truyền thừa con cháu đời sau cũng đi xuống.

Dận Ngã có thể chết thọ tại nhà,là nhờ đến nhà ngoại của hắn.

Dù sao thì Nữu Hỗ Lộc thị là một thế gia vọng tộc Mãn Châu.]
[Về Bát hoàng tử Dận Tự, trước đó chúng ta có nhắc qua, hôm nay, chúng ta sẽ nói về kết cục của hắn.

Ung Chính đăng cơ, cho Dận Tự một tước vị Liêm Thân Vương.

Đương nhiên, mọi người đều biết, đó chỉ là kế hoãn binh.

Sau khi ngôi vị hoàng đế ổn định, liền bắt đầu thanh toán, năm Ung Chính thứ ba, từ bỏ tước vị, rút khỏi tá lĩnh.

Năm Ung Chính thứ tư, giống với Dận Đường, bị từ bỏ Hoàng Đái Tử, Tông Nhân phủ xóa tên, cải danh A Kì Na, tháng 9 nôn bệnh, chết ở giám sở.]
[Kết cục của Dận Tự đã được định đoạt vào thời điểm hắn đoạt đích thất bại.

Nói thật, dù cho người ngồi lên ngôi vị hoàng đế là Dận Trinh, thì kết cục của Dận Tường cũng chẳng tốt hơn chút nào.

Thế lực của hắn quá lớn, dù ai kế vị đều nhất định sẽ phải trừ bỏ.

Dù sao, Dận Trinh cũng không nguyện ý làm một hoàng đế khôi lỗi.]
Dận Chân nở nụ cười, nữ tử đời sau này nói không sai.

Mặc kệ ai kế vị, Lão Bát đều sẽ không có kết cục tốt.


"Lão Bát còn không hiểu biết bằng một nữ tử."
Thập Tam thở dài một hơi, huynh đệ tranh chấp, cốt nhục tương tàn.

Bát ca tài năng, cũng đứng số một số hai trong các huynh đệ, đáng tiếc.
Khang Hi nhắm mắt, hắn tất nhiên là biết kết cục nếu Lão Bát không thu tay, chỉ là mắng cũng đã mắng, phạt cũng đã phạt.

Chính hắn không nguyện ý thu tay vậy thì chỉ có thể theo ý hắn.

Con cháu tự có phúc của con cháu.
Có thể là do nghe được nhiều kết cục bi thảm của các nhi tử, Khang Hi có chút tâm tư bãi lạn.

Hắn nghĩ các nhi tử đều có thể bình an phú quý cả một đời, nhưng mỗi nhi tử đều có quyết định của riêng mình, dù hắn là quân phụ, cũng không thể khống chế được lòng người.
Dận Đường nghe được kết cục của Dận Tự giống mình, liền cảm thấy bọn họ cùng một cảnh ngộ.

Lão Tứ thanh toán, thật là, một chút tình huynh đệ cũng không có.

Không được, không được để hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
"Bát ca, chúng ta không thể...!Ngạch..."
Dận Đường dừng một chút, đúng nha, không có một vị tân đế nào sẽ thích một huynh đệ có danh vọng cao.

Chỉ cần người ngồi lên ngôi vị hoàng đế không phải bát ca, vậy kết cục của Bát ca đều không tốt.

Mà, hắn lại có quan hệ chặt chẽ với Lão Bát, kết cục của hắn chỉ sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng, cơ hội Bát ca xa vời, mặc kệ là thái độ của hoàng a mã hay lời nói của màn trời, bát ca căn bản không có cơ hội.
Tâm tình Dận Đường lúc này rất mê mang, hắn muốn về nhà.
"Cửu đệ?" Dận Tự cười khổ.
"Bát ca, đệ đệ về trước, Đổng Ngạc thị không lo được, hiện giờ quý phủ chắc đang loạn." Dận Đường cố gắng đứng lên, thái giám thân cận vội đến dìu hắn.
"Cửu đệ, vẫn nên đi tìm đại phu xem thử đi." Trong lòng Dận Tự cũng rất hỗn loạn.

Nhưng nhìn bộ dạng này của Dận Đường, hắn cũng không yên lòng.
"Bát ca không cần phải lo, đệ đệ đều biết ở trong lòng." Tươi cười trên mặt Dận Đường còn khó coi hơn cả khóc.
Dận Tự thấy hắn kiên trì, cũng biết lúc này, cưỡng chế hắn lưu lại cũng chẳng đem lại lợi ích to lớn gì.

Vì thế, liền phân phó nô tài trong phủ chuẩn bị xe ngựa đưa Dận Đường trở về,
[Về phần Thập Tứ Hoàng Tử Dận Trinh, nói thế nào đây ta, hiện giờ, trên sử sách ghi lại, công tích chủ yếu của hắn là khi Khang Hi tuổi già, mang binh đuổi đi Cách Nhĩ đang trụ ở Tây Tạng.

Đây đúng là một công lao không nhỏ.


Chỉ là chúng ta đã nói qua, bởi vì Khang Hi cực kỳ hiếu chiến nên dân sinh suy tàn.

Đã không cần một hoàng đế đánh trận.

Đế quốc cần một hoàng đế có thể ở bên trong sở.

Thời thế tạo anh hùng, loạn thế mới có thể ra kiêu hùng.

Nếu Dận Đề và Dận Trinh là hoàng tử ở thời khai quốc, quốc gia chưa ổn định, vậy cơ hội thượng vị của họ cao hơn nhiều.]
[Năm Khang Hi thứ 61, Dận Trinh nhận được tin tức Khang Hi băng hà, liền gấp gáp trở về, lúc đó đã bụi bặm lạc định.

Hắn trở về liền làm ầm ĩ tại linh tiền của Khang Hi, rất nhanh liền bị áp chế, cuối cùng bị đưa tới Cảnh Lăng đọc sách.

Đến thời của Càn Long mới được thả ra.

Năm Càn Long thứ 13, tấn vị Đa La Tuân quận vương.]
[Yêu yêu yêu quá: Nếu Thập Tứ không cùng một mẹ với Ung Chính, kết cục sẽ không khác với Dận Tự, Dận Đường lắm.]
[Đảng Tứ gia: Nếu Khang Hi thật sự có ý nghĩa truyền ngôi cho Dận Trinh thì đã không kêu hắn đi đến nơi xa như vậy để đánh trận.

Trước giờ, Dận Nhưng đâu trải qua chiến trường.]
[Hoa Oải Hương: Cũng không chắc, Khang Hi tuổi già, không phải thân thể vẫn luôn tốt sao, có lẽ, do hắn cảm thấy mình còn rất nhiều thời gian để sống.]
[Đảng Tứ gia: Mọi chuyện nào có hai chữ tuyệt đối, nếu thật sự cố ý truyền ngôi cho Dận Trinh, vậy, trên phương diện giáo dục không phải cần thêm chú ý sao.]
[Được rồi, chúng ta không thảo luận chuyện này.

Tôi tra một chút tự liệu của Thập Tứ hoàng tử Dận Trinh, liền phát hiện một chuyện rất thú vị.]
Dận Trinh: Cảm thấy có chút không ổn, cuộc đời có hắn có cái gì mà có thể khiến cho hậu nhân cảm thấy thú vị.
[Dận Tường có tứ tử thất nữ, con nhỏ nhất của hắn chính là đích tử Hoằng Khải, sinh ra vào tháng 12 năm Khang Hi thứ 46...]
Dận Tường sửng sốt, Hoằng Khải đúng là được sinh ra vào năm tháng 12 năm Khang Hi thứ 46.

Canh giờ, bát tự đều rất tốt.
[Lúc này, hắn đã có tứ tử ngũ nữ.

Mà nữ nhi thứ sáu của hắn sinh ra vào năm Càn Long thứ hai.]
Tinh Mộ nhướng mày, cười cười.
Dận Chân cùng Dận Tường đồng thời nhìn nhau.
"Tứ ca, Thập Tứ đệ..." Bọn họ đều là người thông minh, rất nhanh liền biết chủ kênh đang nói chỗ nào thú vị.
"Bên thái y kia có mạch án Thập Tứ đệ không?" Dận Tường nuốt nước miếng, con nối dõi không phải là chuyện nhỏ đâu.
Dận Chân cũng nhíu mày: "Nếu nguyên nhân là thân thể của Thập Tứ đệ, những thái y kia có một trăm lá gan cũng không dám giấu diếm.

Nhưng huynh chưa từng nghe thấy tin tức nào."
Tuy Dận Chân không thích vị đệ đệ này, hiện giờ còn biết tương lai còn có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với mình.

Nhưng, những chuyện liên quan đến con nối dõi, hắn làm thân ca, vẫn nên quan tâm một hai.
[Yêu yêu yêu quá: Chờ một lát, để tôi đếm, Năm Khang Hi thứ 61, 13 năm Khang Hi, hai năm Càn Long.

Trời ạ! Dận Tường không có sinh hài tử trong 30 năm, vô sinh vô dục sao?]
[Nguyệt Nguyệt Ước: Có phải bị người ta hạ thuốc tuyệt dục không?]

[Hồng tỷ: Xin nhờ, không cần xem lịch sử như xem tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết cung đấu.

Nơi nào có được thuốc tuyệt dục như vậy.

Tuyệt dục ba mươi năm còn có thể sinh, thật là lợi hại.]
Hoàn Nhan thị nghe thấy lời nói của màn trời, nghẹn họng nhìn trân trối, Hoằng Khải của nàng sẽ là đứa con cuối cùng của gia, thậm chí là sau ba mươi năm, Thập Tứ gia cũng không có hài tử.
"Gia, ngài..." Hoàn Nhan thị tự cảm thấy mình lén lút, quan sát nơi từ rốn hạ xuống ba tấc của Thập Tứ.
"Hoàn Nhan thị, nhìn đi đâu vậy, gia được hay không, ngươi không biết sao?" Dận Trinh giống như bị đạp trúng cái đuôi mèo liền oanh tạc.
"Nhưng, ba mươi năm không có hài tử lại không phải sự tình của nữ tử hậu viện, dù sao thì Thư Thư Giác La thị, các nàng đều đã sinh dục qua." Hoàn Nhan Thị nói rõ ràng, nếu không thì hoàng thượng và nương nương trong cung sẽ đến tìm phiền toái ở đích thê là nàng.
" Nếu không thì chúng ta thỉnh thái y xem thử, coi như bắt mạch bình an, gia giấu bệnh sợ thầy,..."
"Câm miệng!" Thập Tứ quả thực bị người đàn bà xui xẻo này làm cho tức chết.

Lúc này, truyền thái y, không có bệnh cũng sẽ bị truyền ra là có bệnh.
Hoàn Nhan thị bị rống cũng không có biểu hiện gì: "Gia rống thần thiếp làm gì, gia cảm thấy đại sự như vậy, hoàng thượng và nương nương trong cung sẽ không hỏi đến chắc.

Hiện tại chỉ sợ thái y đang trên đường đến rồi....]
Thập Tứ:...
Nghe được con trai bảo bối không có hài tử trong tận ba mươi năm, Đức phi đều không còn những tâm tư khác.
"Ma ma, đây là có chuyện gì, Thập Tứ sao có thể...!Lần trước hắn thỉnh thái y là lúc nào?" Đức phi có chút chân tay luống cuống.
"Bẩm chủ tử, thân thể Thập Tứ gia vẫn luôn khỏe mạnh, ngày xưa thỉnh thái y đều cho nữ quyến trong phủ." Ma ma cũng có chút hiểu rõ đối với sự tình trong quý phủ, dù sao thì cũng sẽ bị chủ tử hỏi đến.
"Hoàn Nhan thị đã chiếu cố Thập Tứ kiểu gì vậy." Đức phi rất tự nhiên ném nồi lên đầu con dâu.
Ma ma có thể nói cái gì, dù Thập Tứ phúc tấn có hai a ca, nhưng cũng không được sủng ái trong phủ.

Muốn chiếu cố Thập Tứ gia, chỉ sợ Thập Tứ gia còn ghét bỏ.

Chỉ là, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu nhà ai cũng giống vậy, ma ma tất nhiên sẽ không nói tốt cho Thập Tứ phúc tấn.
"Dưới gối Thập Tứ phúc tấn có hai a ca, còn quản chuyện bếp núc trong phủ, sợ là có sai sót."
"Nói đi nói lại thì lại là do không để bụng, có nhi tử trong nhà thì lại nhượng bộ lui binh." Đức phi rất bất mãn, trong lòng nàng, cháu trai tất nhiên không quan trọng bằng con trai.
"Dù sao thì tuổi tác của Thập Tứ phúc tấn vẫn còn nhỏ, ngày sau nương nương dạy dỗ là được.

Hiện giờ, việc trọng yếu nhất chính là việc của Thập Tứ gia.

Dù sao cũng là ý tốt...!có nên chú ý thỉnh thái y không."
Đức phi nhíu mày, tất nhiên nàng biết tính tình của Thập Tứ, cũng biết dã tâm trong lòng Thập Tứ, nhưng màn trời hôm nay, toàn bộ người Đại Thanh đều nhìn thấy được, chuyện Thập Tứ ba mươi năm không có hài tử, chỉ sợ đều đã bị cả thiên hạ biết được.
Ma ma tất nhiên hiểu ý của Đức phi: "Nương nương, chính là vì vậy nên chúng ta càng phải thêm trấn định.

Lời nói của màn trời không nhất định là sự thật, khẳng định sẽ có người nghi ngờ.

Chờ thêm một quãng thời gian sau, chúng ta có thể thỉnh thái y nhìn xem Thập Tứ gia, nương nương lại có một quá khứ nuôi dưỡng tốt, chỉ cần quý phủ Thập Tứ có tin vui, lời nói màn trời hôm nay sẽ không thể tin."
Hai mắt Đức phi tỏa sáng, màn trời không thể tin, vậy những lời nói trước đây liền cũng sẽ có người không tin.

Hiện giờ, Lão Bát đã bị mọi người chán ghét, cơ hội còn lại cũng chỉ có lão Tứ và Thập Tứ, nếu Lão Tứ có đường rẽ nào khác, Thập Tứ liền có cơ hội.
"Nương nương?"
"Liền theo ý của ngươi đi, bổn cung bên này càng trấn định, những người muốn chê cười kia sẽ càng hoài nghi."
"Dạ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương