Phất Huyền Thập Tam Khúc
-
Chương 7: Mưa phùn mùa thu
Trường An mưa thu triền miên, hai bên mái hiên của cung điện thỉnh thoảng có hai ba giọt mưa rơi xuống, càng lộ rõ vẻ im lặng của Thái y viện.
Phù Trừng chống má thẫn thờ nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, thất thần suy nghĩ gì đó.
Hôm nay không cần theo Hứa Thất Cố đến trực Thái y viện, Phù Trừng liền ở trong thiên điện mà Phù Kiên ban cho Hứa Thất Cố, lần đầu tiên cảm thấy thâm cung này im lặng đến mức làm cho người ta phát lạnh.
"Thùng thùng." Hứa Thất Cố đang ôm ấm y, đứng ở trước cửa, gõ cửa.
Phù Trừng chậm rãi quay đầu,"Hứa Thái y?"
Hứa Thất Cố mỉm cười đi đến, xoay người đóng cửa lại, đặt ấm y trong lòng lên trên bàn, nói: "Hôm nay Hiền phi nương nương đặc biệt sai người đưa ấm y đến đây, nói những ngày gần đây trời thu hơi lạnh, muốn điện hạ chiếu cố tốt bản thân."
Phù Trừng kinh ngạc vô cùng,"Nàng..."
"Có lẽ là xem điện hạ trở thành đệ đệ mà yêu thương đi." Hứa Thất Cố nhìn vào gương mặt Phù Trừng, như có chút đăm chiêu gật đầu,"Đã bảy năm rồi Hiền phi nương nương không gặp Thái thủ Bình Dương Mộ Dung Xung, dựa theo tình hình ngày ấy điện hạ nói lại, hạ quan đoán rằng, có lẽ nàng đã tin vào lý do của điện hạ, mới có việc tặng ấm y hôm nay."
Phù Trừng đi tới trước ấm y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông trên áo,"Trước khi Thanh Hà Công chúa vào cung, nhất định là một người tỷ tỷ tốt, Mộ Dung Xung coi như là người hạnh phúc nhất thiên hạ..." Tiếng nói khựng lại giữa chừng, Phù Trừng thở dài một tiếng,"Chỉ tiếc...Cửa nát nhà tan..."
Hứa Thất Cố khẽ nhíu mày,"Điện hạ, cần phải cẩn thận a."
Phù Trừng nghi hoặc nhìn về phía Hứa Thất Cố, "Cẩn thận cái gì?"
Hứa Thất Cố nghiêm mặt nói: "Cẩn thận sẽ động lòng trắc ẩn."
"Nàng quả thật là một nữ tử đáng thương, vì sao ta không thể động lòng trắc ẩn?" Phù Trừng lạnh lùng hỏi lại, mi tâm cau lại, "Hứa Thái y, nếu như đổi lại, đặt ta và ngươi vào vị trí của nàng, chưa chắc có thể tốt hơn nàng."
Hứa Thất Cố vội vàng cúi đầu trước Phù Trừng, nói: "Điện hạ, ý của hạ quan, không phải như vậy. Nay chúng ta có ước định với nàng, coi như là người trên một thuyền, nếu gặp phải sóng gió, mọi người cùng tương trợ, cũng coi như sẽ được an toàn. Chính là, ai có thể cam đoan chúng ta và nàng có thể vĩnh viễn là đồng minh? Xưa nay Hiền phi nương nương thành phủ sâu thẳm, nếu như động lòng trắc ẩn, khó tránh khỏi sẽ tin vào lời nói của nàng thêm vài phần. Nếu như..." Hứa Thất Cố hít vào một hơi, "Nếu như có một ngày, nàng xoay ngược mũi giáo, chĩa thẳng về phía chúng ta, có lẽ chúng ta còn chưa kịp phản ứng, liền đã đi đời nhà ma, điện hạ, mong người hiểu cho ý tứ của hạ quan."
"Nàng sẽ làm như vậy sao?" Phù Trừng thản nhiên hỏi lại, không biết là hỏi chính mình, hay là hỏi Hứa Thất Cố.
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Lòng của nữ nhân, như kim ở đáy biển, điện hạ vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Phù Trừng yên lặng lắc đầu, hai tay cầm lấy ấm y trên bàn, khoác vào người, cười nói: "Không nghĩ tới Mộ Dung Yên chỉ thấy ta vài lần, liền biết được bộ xiêm y này nên lớn nhỏ thế nào? Nữ nhân này, quả nhiên không thể xem thường." Sự ấm áp tử trong tấm áo truyền vào nội tâm, trái tim Phù Trừng nhẹ nhàng run lên, khóe miệng nhịn không được hiện lên một chút ý cười khó có thể cảm nhận được.
"Hứa Thái y, hôm nay thuốc của Mộ Dung Yên khi nào thì sắc xong?"
Đột nhiên Phù Trừng hỏi ra một câu làm cho Hứa Thất Cố cả kinh, vội vàng chắp tay nói: "Điện hạ, hôm nay mưa thu kéo dài, việc đưa thuốc vẫn là để hạ quan tự mình đi đi, để tránh cho điện hạ mắc mưa bị cảm lạnh."
Phù Trừng kiên định lắc đầu,"Không! Thuốc hôm nay, vô luận như thế nào ta cũng phải tự mình đưa đi. Theo lý, Mộ Dung Yên cũng đã nên hướng phụ hoàng cầu ân điển đại xá, nhưng mà đã qua ba ngày, vẫn không hề đề cập tới, ta thật sự đang lo lắng cho mẫu phi, không biết khi nào người mới có thể rời khỏi thiên lao? Cho nên, hôm nay ta nên đến nhắc nhở nàng, thứ nàng còn nợ chúng ta."
Hứa Thất Cố lên tiếng nói: "Bẩm điện hạ, sợ là còn phải chờ thêm một canh giờ nữa."
"Ân." Phù Trừng đảo mắt nhìn mưa thu triền miên bên ngoài, theo bản năng kéo chặt vạt áo ấm y trên người, kỳ thật, có thể để cho ngươi xem là đệ đệ mà yêu thương mấy ngày, cũng coi như là một đoạn ký ức tốt đẹp.
Hứa Thất Cố lo lắng nhìn thấy sự chờ mong thản nhiên từ trong đôi mắt Phù Trừng, trái tim không khỏi thấp thỏm -- nếu như điện hạ có thêm một phần cảm kích đối với Mộ Dung Yên, ngày sau khi khi làm việc tất nhiên sẽ ghi nhớ, nói không chừng còn có thể gây hoạ cho đại kế.
"Hứa Thái y, ta biết ngươi lo lắng chuyện gì." Phù Trừng không có quay đầu lại, vẫn nhìn ngoài cửa sổ,"Ta cũng biết ta nên làm cái gì...Từ nhỏ ta đã không có tỷ muội yêu thương, mỗi ngày nếu không phải tránh trong lãnh cung đọc sách tập viết, thì chính là đến tiểu viện lạnh lẽo luyện tập quyền thuật...Có đôi khi, thật sự muốn có một người tỷ tỷ để yêu thương." Tiếng nói vừa dứt, Phù Trừng mỉm cười xoay mặt qua, "Mặc kệ sau này là địch hay là bạn với Mộ Dung Yên, nếu như nàng đem ta trở thành đệ đệ mà yêu thương, như vậy tại sao ta không tự nhiên hưởng thụ mấy ngày chứ? Coi như là...Hoàn thành một phần tâm nguyện của ta."
"Điện hạ..." Hứa Thất Cố nghe thấy Phù Trừng nói rất buồn bã, cũng không biết nên nói tiếp cái gì, trầm ngâm rồi nói,"Nếu đã như vậy, hạ quan tin rằng điện hạ tất nhiên sẽ biết đúng mực, cho nên sẽ không lên tiếng khuyên nhủ điện hạ nữa."
"Cô huyền lất phất mưa thu lạnh..." Phù Trừng bỗng nhiên ngâm lên một câu thơ, lại không tiếp tục ngâm nữa, chính là lắc đầu cười cười, thiên ngôn vạn ngữ đều gởi vào một tiếng than nhẹ.
Chờ đến khi thuốc sắc xong, Phù Trừng đem chén thuốc đặt vào trong hộp gỗ, đoan đoan chính chính ôm vào trong lòng, vươn một bàn tay ra, vẫy vẫy tay với Hứa Thất Cố, "Hứa đại nhân..."
Hứa Thất Cố mở to mắt liếc nhìn Phù Trừng một cái, làm sao lại có nội thị to gan đến như vậy dám tùy tiện vẫy tay về phía Thái y yêu cầu lấy ô.
Phù Trừng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt hướng tới chiếc ô dựa bên cạnh cửa.
Hứa Thất Cố chỉ có thể cúi người mở ô ra cho Phù Trừng, vội vàng đưa tới trong lòng bàn tay nàng,"Đi nhanh về nhanh, trong lúc nói chuyện cũng phải chú ý một chút, không cần phải nói quá nhiều."
"Đã biết." Phù Trừng gật gật đầu, cầm ô bước nhanh về phía Tê Hoàng cung.
Mưa thu lạnh lẽo, gió lạnh thỉnh thoảng thổi thấu vào lòng ngực, quả thật làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt.
Phù Trừng đi đến trước cửa Tê Hoàng cung, lại thấy cửa Tê Hoàng cung đóng chặt, nhóm cung nữ nội thị đều nghiêm chỉnh đứng ở ngoài cửa, dường như đang có chuyện lớn gì xảy ra.
Bước chân Phù Trừng nhanh hơn, đi tới trướccửa cung, vừa định mở miệng, Đàn Hương đã đưa tay ôm lấy hộp gỗ.
"Đàn Hương...Tỷ tỷ?" Phù Trừng sửng sốt, đúng là vẫn còn chưa quen cách xưng hô này, nhưng mà nhóm nội thị trong cung cơ bản đều gọi nàng như vậy, không gọi theo lại có vẻ có chút bất kính, cho nên chỉ có thể khẽ cắn môi, có chút cứng ngắc gọi như vậy.
Mỗi lần Đàn Hương nghe thấy Phù Trừng gọi như vậy, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà kỳ quái thế nào thì nhất thời không thể nói rõ, không khỏi lạnh mặt với Phù Trừng, nói: "Đưa thuốc cho ta, ngươi trở về Thái y viện đi."
"Nơi này..." Phù Trừng chỉ dám lên tiếng đến một nửa.
"Làm nô tài, biết ít đi một chút, mạng cũng dài thêm một chút." Trong nháy mắt khi Đàn Hương cầm lấy hộp gỗ, liền nhéo vào sườn Phù Trừng một cái thật mạnh,"Trở về đi."
"A--"
Phù Trừng đau đến hít vào một hơi, Đàn Hương lại nhìn Phù Trừng "Phốc" một tiếng bật cười.
Phù Trừng xấu hổ đứng tại chỗ, vội vàng nhìn lên nội thị cung nữ chung quanh, ai cũng đang nhìn mình cười trộm -- Phù Trừng hung hăng trừng mắt nhìn Đàn Hương, cho dù là một Công chúa không được phụ hoàng coi trọng, ít nhất từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị cung nữ nào đối xử như vậy!
"Làm sao?" Tựa hồ Đàn Hương đã nhìn thấy sự tức giận từ trong ánh mắt của Phù Trừng, lạnh lùng hỏi lại, từ trước đến nay trong cung chưa từng có tiểu nội thị nào dám thách thức nàng.
Đầu ngón tay Phù Trừng siết chặt cán ô, nắm tay run lên, chính là bình tĩnh nhìn Đàn Hương.
Lần đầu tiên Đàn Hương thấy có người dám nhìn nàng như vậy, trong lòng liền tức giận, cũng không né không tránh cau mày trừng mắt nhìn Phù Trừng,"Không phải là muốn nhéo lại đó chứ?"
Nhóm cung nữ nội thị trước cửa cung làm như quần chúng mà coi thường liếc nhìn Phù Trừng, nữ tử trong cung tranh đấu với Mộ Dung Hiền phi, cơ bản cũng không có kết cục tốt gì, tất nhiên cung nữ nội thị dám xung đột với Đàn Hương, cũng không có mấy người còn sống mà xuất cung.
Cái đó gọi là đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhân, bọn họ đều đang nghĩ, một tiểu nội thị đưa thuốc của Thái y viện lúc này sẽ nhận đến sự trách phạt như thế nào đây?
"Kẽo kẹt--"
Cửa cung bỗng nhiên mở ra, khi long bào màu vàng ánh vào trong mắt mọi người, mọi người đều kinh hãi vô cùng mà quỳ gối xuống đất, đồng thanh: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế--"
Sao phụ hoàng lại ở đây?
Phù Trừng kinh ngạc vô cùng, bất chấp chiếc ô bên cạnh bị gió thởi đi xa, lại không dám ngẩng đầu nhìn vào trong cung, ngược lại đầu cúi xuống càng thấp.
"Hoàng thượng, trời lạnh, chú ý thân thể." Mộ Dung Yên mặc một chiếc áo cánh ve mỏng manh ôm lấy một cái áo khoác lông đi tới, phủ lên người Phù Kiên, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo, giọng nói lại mềm mại đáng yêu làm cho Phù Kiên khó có thể kháng cự.
"Trẫm thật sự là rất nhớ ái phi...Cho nên mới vừa rồi..." Phù Kiên nói đến một nửa liền ngừng lại, khí tức ái muội làm cho cung nữ nội thị đang quỳ trên mặt đất đều cảm thấy đỏ mặt.
"Ái phi hảo hảo nghỉ ngơi, qua mấy ngày nữa trẫm lại đến thăm ngươi."
"Hoàng thượng, chuyện đại xá vì nhi tử..."
"Trẫm tự có chủ ý."
Phù Kiên phất phất tay, tựa hồ đối với việc này rất là mỏi mệt, liền mang theo một vài nội thị cung nữ rời đi.
Phù Trừng đợi cho Phù Kiên đi xa, mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương." Đàn Hương đem hộp gỗ vào trong cung, từ tủ quần áo lấy ấm y ra, choàng lên người Mộ Dung Yên,"Trời thu lạnh lẽo, cẩn thận bị cảm lạnh."
"Khụ khụ." Mộ Dung Yên ho nhẹ vài tiếng, liếc qua thoáng nhìn thấy Phù Trừng,"Tiểu Đồng Tử, trời mưa đưa thuốc đến sao lại chỉ mặc chút ít xiêm y như vậy? Ấm y bổn cung đưa cho ngươi, không phải là Hứa Thái y chưa đưa đến chứ?"
Phù Trừng chắp tay nói: "Nương nương ban ân, nô tài cảm kích vô cùng, có chút không nỡ mặc." Nói xong, hơi hơi nâng mắt lên, nhìn gương mặt mỏi mệt thê lương của nàng, không biết giờ ngọ hôm nay, ngay trong cung điện này, rốt cuộc nàng và phụ hoàng đã làm cái gì?
Chẳng lẽ là...Thị tẩm?!
Nữ nhân này thật sự là không muốn sống nữa sao? Thân mình còn chưa lành, nếu như lại làm chuyện phu thê, tất nhiên sẽ trở thành bệnh mãn tính!
Trong lòng Phù Trừng chua xót khó chịu, nhịn không được hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Đàn Hương, đi xuống lấy một bộ ấm y đến đây." Mộ Dung Yên phất tay ý bảo Đàn Hương lui ra.
"Dạ." Đàn Hương thật sự là không rõ, vì sao nương nương lại đối với hắn tốt như vậy, bất quá là một nội thị nho nhỏ mà thôi. Trong lòng mang theo phẫn uất mà lui xuống, lúc lui ra đến cửa, Đàn Hương sợ khí lạnh tiến vào phòng, sẽ khiến cho nương nương cảm lạnh, không quên đóng kỹ cửa cung.
"Vì sao..." Phù Trừng phun ra hai chữ này, lại đè nén nuốt lời muốn nói xuống.
Nay thân phận bất quá là một nội thị nho nhỏ, cho dù đã làm rõ là người trên cùng một chiếc thuyền, hỏi vấn đề này, cũng có vẻ quá mức đường đột.
"Ha ha, Trương Thục phi thủ đoạn rất cao, ngươi cũng biết nhiều ngày nay nàng gối đầu ở bên tai Hoàng thượng thổi bao nhiêu gió?" Mộ Dung Yên cười thong dong, đi tới bên cạnh bàn, tự tay mở hộp gỗ ra, cầm lấy chén thuốc.
"Cho nên ngươi không tiếc..." Trong lời nói của Phù Trừng lại nghẹn ngào, khó có thể nói tiếp.
"Bổn cung nói chuyện luôn giữ lời, nỗi đau khi hoạt thai cũng có thể chịu được, một chút đau đớn này thì có là gì?" Mộ Dung Yên nói rất thoải mái, chậm rãi đi tới bên cạnh bồn hoa, động tác đổ thuốc cũng rất thoải mái.
"Nương nương!" Phù Trừng cuống quít nâng tay nắm lấy bàn tay đang đổ thuốc của nàng, ngăn động tác đổ thuốc của nàng lại,"Thuốc này nếu như không dùng đúng hạn, thân mình là vạn vạn không thể tốt lên được!"
Nét tươi cười của Mộ Dung Yên có vài phần chua sót, lay động phần thuốc thừa còn lại trong chén,"Thân mình này của bổn cung bất luận là sẽ tốt lên, hay là không thể tốt lên được, đều là người của Hoàng thượng, thương tiếc cũng tốt, không thương tiếc cũng được..." Thanh âm run lên, trong mắt Mộ Dung Yên đã tràn đầy nước mắt,"Cũng không phải là do ta làm chủ, không phải sao?"
"Nươngnương..." Phù Trừng nghe thấy khóchịu, hoàn toàn không biết hai mắt chính mình cũng đã ướtát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook