Phật Hệ Cung Đấu
-
Chương 7
Bắc phủ mười ba doanh vốn là binh lính dòng chính dưới trướng của Phiêu Kị đại tướng quân trằn trọc tây bắc mười hai châu lấy một địch trăm dùng binh ít mà thắng lớn đẩy lùi giặc hơn ba trăm dặm, là quân đội hung hãn có tiếng lừng lẫy bậc nhất triều đình.
Giang Hoài Ngọc không nhanh không chậm nói:
“Quên nói với em lúc đi thăm binh ông ngoại tặng một đội kỵ binh giáp đen cho anh vì không tiện dẫn vào thành nên anh bố trí họ ở núi Lạc Hà.”
Bây giờ ta mới hiểu sao Giang Hoài Ngọc phải phí công quanh co dắt ta leo núi còn cúng chùa vì hắn sớm biết rõ trong phủ có gián điệp của Khuất Trọng Du đơn giản tương kế tựu kế cố ý vào hố chẳng qua vì dẫn quân thu phục.
Không tra được cái sai của Khuất Trọng Du vậy tạo ra sai lầm cho ông ta, mưu hại thái tử cũng được xem là trọng tội.
Giang Hoài Ngọc đưa tay tính kéo ta đứng lên bị ta đẩy ra.
“Cho nên hết thảy đều do anh bày ra?”
Vậy mà Giang Hoài Ngọc không hề chột dạ lại khen.
“Quỳnh Nhi suy đoán không sai.”
Biết mình bị hắn lừa gạt trêu chọc trong lòng khó chịu bứt rứt, ta không muốn cãi nhau với hắn ở đây quay đầu liền đi. Mới vừa bước ra nửa bước còn chưa đi xa đã bị hắn nắm chặt cổ tay.
Nhờ ánh sáng trước cửa động chiếu vào mới thấy vai của hắn bị tên chọc thủng mặt trắng như tờ giấy nửa thân trên bị máu tươi nhuộm đỏ.
—— lúc nãy hắn che chặt chẽ dùng lưng thay ta cản tên.
Giọng Giang Hoài Ngọc kiềm nén đau đớn:
“...... Nhưng thích em là thật.”
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy dịu dàng và trong trẻo.
Ta hít một hơi sâu đè nặng sự tức giận hỏi hắn:
“Tại sao phải làm thế?”
Giang Hoài Ngọc bình tĩnh bảo:
“Nếu Khuất Trọng Du không phái thích khách ám sát thì sao có cớ trị tội ông ta, không chém ông ấy Quỳnh Nhi của ta sao hết giận được?”
Ta quay mặt qua chỗ khác lần này không tránh tay hắn.
“Anh làm thế càng khiến em giận thêm.”
Giang Hoài Ngọc nắm chặt tay ta.
“Xin lỗi anh không nên gạt em.”
Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Anh là biết rõ còn cố phạm.”
Giang Hoài Ngọc nhoẻn miệng cười.
“Quỳnh Nhi phải làm người quân tử, còn kẻ ác để anh tới diễn yên tâm dù đánh đổi cái mạng này cũng phải bảo vệ em an toàn.”
Như đổ một chậu nước lạnh xuống chút giận dỗi này đã bị tưới tắt một nửa.
Cuối cùng cũng xem như giữ được bình tĩnh, ta có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với hắn.
“Dù thế thì sao, phụ hoàng cũng sẽ không thật chém đầu ông ta, nếu như mọi khi tìm kẻ gánh tội thay phải làm sao?”
Giang Hoài Ngọc đồng tình:
“Quỳnh Nhi nhạy bén hơn người xứng với......”
Ta đánh gảy lời hắn.
“Đừng cố nịnh nữa vẫn nên dành thời gian nghĩ cách giải quyết.”
Giang Hoài Ngọc điềm đạm nói:
“Quỳnh Nhi không cần buồn rầu mọi việc có anh lo liệu.”
Giang Hoài Ngọc không nhanh không chậm nói:
“Quên nói với em lúc đi thăm binh ông ngoại tặng một đội kỵ binh giáp đen cho anh vì không tiện dẫn vào thành nên anh bố trí họ ở núi Lạc Hà.”
Bây giờ ta mới hiểu sao Giang Hoài Ngọc phải phí công quanh co dắt ta leo núi còn cúng chùa vì hắn sớm biết rõ trong phủ có gián điệp của Khuất Trọng Du đơn giản tương kế tựu kế cố ý vào hố chẳng qua vì dẫn quân thu phục.
Không tra được cái sai của Khuất Trọng Du vậy tạo ra sai lầm cho ông ta, mưu hại thái tử cũng được xem là trọng tội.
Giang Hoài Ngọc đưa tay tính kéo ta đứng lên bị ta đẩy ra.
“Cho nên hết thảy đều do anh bày ra?”
Vậy mà Giang Hoài Ngọc không hề chột dạ lại khen.
“Quỳnh Nhi suy đoán không sai.”
Biết mình bị hắn lừa gạt trêu chọc trong lòng khó chịu bứt rứt, ta không muốn cãi nhau với hắn ở đây quay đầu liền đi. Mới vừa bước ra nửa bước còn chưa đi xa đã bị hắn nắm chặt cổ tay.
Nhờ ánh sáng trước cửa động chiếu vào mới thấy vai của hắn bị tên chọc thủng mặt trắng như tờ giấy nửa thân trên bị máu tươi nhuộm đỏ.
—— lúc nãy hắn che chặt chẽ dùng lưng thay ta cản tên.
Giọng Giang Hoài Ngọc kiềm nén đau đớn:
“...... Nhưng thích em là thật.”
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy dịu dàng và trong trẻo.
Ta hít một hơi sâu đè nặng sự tức giận hỏi hắn:
“Tại sao phải làm thế?”
Giang Hoài Ngọc bình tĩnh bảo:
“Nếu Khuất Trọng Du không phái thích khách ám sát thì sao có cớ trị tội ông ta, không chém ông ấy Quỳnh Nhi của ta sao hết giận được?”
Ta quay mặt qua chỗ khác lần này không tránh tay hắn.
“Anh làm thế càng khiến em giận thêm.”
Giang Hoài Ngọc nắm chặt tay ta.
“Xin lỗi anh không nên gạt em.”
Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Anh là biết rõ còn cố phạm.”
Giang Hoài Ngọc nhoẻn miệng cười.
“Quỳnh Nhi phải làm người quân tử, còn kẻ ác để anh tới diễn yên tâm dù đánh đổi cái mạng này cũng phải bảo vệ em an toàn.”
Như đổ một chậu nước lạnh xuống chút giận dỗi này đã bị tưới tắt một nửa.
Cuối cùng cũng xem như giữ được bình tĩnh, ta có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với hắn.
“Dù thế thì sao, phụ hoàng cũng sẽ không thật chém đầu ông ta, nếu như mọi khi tìm kẻ gánh tội thay phải làm sao?”
Giang Hoài Ngọc đồng tình:
“Quỳnh Nhi nhạy bén hơn người xứng với......”
Ta đánh gảy lời hắn.
“Đừng cố nịnh nữa vẫn nên dành thời gian nghĩ cách giải quyết.”
Giang Hoài Ngọc điềm đạm nói:
“Quỳnh Nhi không cần buồn rầu mọi việc có anh lo liệu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook