Pháp Y Vương Phi
-
Chương 157: Xuất kì bất ý (2)
Việc Chân Hiểu Liên đến hiển nhiên là ngoài dự liệu của Ân Phượng Trạm. Mà nghe câu hỏi của Ân Phượng Trạm, bước chân của Chân Hiểu Liên liền dừng lại, nhưng sau đó vẫn chậm rãi đi tới.
"Ta..."
Chân Hiểu Liên muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt mỹ lệ ẩn ẩn lộ ra tia u oán không nói nên lời. Thấy nàng như thế, sắc mặt Ân Phượng Trạm không nhịn được trầm xuống, hỏi lại lần nữa.
"Có việc?"
"Không có việc không thể đến tìm chàng sao?"
Chân Hiểu Liên vừa đáp lời Ân Phượng Trạm vừa đi tới trước mặt hắn.
"Thật ra, hôm nay ta tới đây là vì nghe nói thân thể chàng không thoải mái, cố ý tới nhìn chàng... Hiện tại thân thể đã đỡ hơn chưa?"
Nhẹ nhàng mở miệng, sau đó Chân Hiểu Liên lại bước thêm mấy bước tới gần Ân Phượng Trạm.
Nhìn Chân Hiểu Liên ngày càng gần mình hơn, Ân Phượng Trạm lại nhịn không được cau chặt mày.
"Không có việc gì, chỉ uống hơi nhiều thôi."
"Uống nhiều? Sao lại không chú ý như vậy? Có dùng canh giải rượu chưa? Có đau đầu không?"
"Không cần thiết."
"Nhưng..."
Trên mặt Chân Hiểu Liên lộ ra vài phần lo lắng, bất quá lúc này, không để Chân Hiểu Liên nói hết câu, Ân Phượng Trạm đã nhanh chóng cắt ngang.
"Bổn vương không có việc gì. Ngươi trở về đi."
Thanh âm của Ân Phượng Trạm có chút lạnh, vừa dứt lời, liền đứng dậy. Cũng không biết bị sự lạnh lùng của Ân Phượng Trạm dọa sợ, hay là vì cái gì, mà vừa nghe Ân Phượng Trạm nói như vậy, Chân Hiểu Liên liền sửng sốt không thôi, nhưng sau đó lại cất bước đến trước mặt Ân Phượng Trạm, chặn đường hắn.
Thế nhưng Chân Hiểu Liên lại không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt mỹ lệ mang hơi nước nhìn chằm chằm Ân Phượng Trạm, qua một hồi lâu mới run run rẩy rẩy nói:
"Vì sao lại lãnh đạm với ta như vậy? Lúc trước chàng không có như thế, Phượng Trạm..."
Một tiếng "Phượng Trạm" của Chân Hiểu Liên mang theo bao nhiêu u oán và quyến luyến. Nhưng, Ân Phượng Trạm chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, môi hơi nhấp, thấp giọng nói.
"Trở về!"
"Không!"
Ngữ khí vô cùng kiên quyết, vừa dứt lời, Chân Hiểu Liên lập tức bổ nhào vào ngực Ân Phượng Trạm.
"Phượng Trạm, sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Lúc trước chàng không có như thế..."
Chân Hiểu Liên khóc nức nở. Nói tới đây, nàng ta hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ân Phượng Trạm.
"Phượng Trạm, hiện tại ta đã sống không bằng chết, chẳng lẽ chàng đối với ta thật sự không còn một tí tình cảm nào sao? Phượng Trạm..."
Nhẹ nhàng gọi, sau đó Chân Hiểu Liên lại dựa cả người vào người Ân Phượng Trạm. Thấy nàng ta như thế, mặt Ân Phượng Trạm không khỏi đen lại, nhưng thời điểm hắn vừa định đẩy nàng ta ra, thì bỗng nhiên cảm thấy có một cổ nhiệt khí từ dưới bụng lan tỏa ra toàn thân.
Ngay lập tức, Ân Phượng Trạm theo phản xạ giật mình, đồng thời sắc mặt càng lúc càng âm trầm hơn, sau khi trầm tư một lúc, đột nhiên Ân Phượng Trạm quay đầu nhìn về chén trà ở trên bàn mà mình vừa mới uống, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm, lạnh lùng.
Đáng chết!
Ân Phượng Trạm thầm mắng trong lòng, sau đó đưa tay đẩy Chân Hiểu Liên đang ở trong lòng mình ra, nhưng lúc này, nhìn sắc mặt thâm trầm khiến người khác sợ hãi rồi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, Chân Hiểu Liên không khỏi lo lắng, duỗi tay nắm lấy cánh tay Ân Phượng Trạm, nôn nóng hỏi.
"Phượng Trạm, chàng sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?"
"Tránh ra!"
"Phượng Trạm, chàng sao vậy?"
Nhìn khuôn mặt Ân Phượng Trạm càng lúc càng đỏ, Chân Hiểu Liên nhịn không được kêu lên.
Bị nàng ta lải nhải đến đau đầu, Ân Phượng Trạm dứt khoát ném nàng ta ra xa, sau đó lảo đảo đi từng bước đến giường...
Lúc này, nhìn thấy tình trạng của Ân Phượng Trạm có chút bất thường, đương nhiên Chân Hiểu Liên không chịu rời khỏi, bước chân đi theo sau Ân Phượng Trạm. Mà thời điểm nàng ta định tiến lên lại không cẩn thận kéo theo Ân Phượng Trạm ngã thẳng lên giường!
Cơ thể Ân Phượng Trạm lúc này như đang có lửa thiêu đốt, mà bị hắn đè dưới thân, Chân Hiểu Liên cũng ngây người, không lập tức tránh thoát, mà hơi ngước mắt, nhìn thẳng vào người nam nhân đang nằm trên người mình...
"Phượng Trạm..."
Thấp giọng lẩm bẩm, dứt lời, Chân Hiểu Liên liền duỗi tay ôm lấy cổ Ân Phượng Trạm,. Vốn cả người Ân Phượng Trạm đang nóng như lửa đốt, bị người khác chạm vào như vậy, hơn nữa còn đối diện với ánh mắt ướt át của ai đó, cả người hắn càng thấy khó chịu hơn, theo bản năng áp thân mình xuống... Thế nhưng, ngay lúc cánh môi Ân Phượng Trạm sắp chạm vào thân thể Chân Hiểu Liên, trong đầu Ân Phượng Trạm lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng bình tĩnh cùng biểu tình nghiêm túc của người nào đó.
Tức khắc, Ân Phượng Trạm liền bừng tỉnh, ngay sau đó lấy tay đẩy Chân Hiểu Liên ra... Thời điểm hắn vừa mới đẩy Chân Hiểu Liên ra, cửa phòng lại bị người bên ngoài đẩy vào, sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến.
"... Trách không được Quý phi nương nương thích, Nhị tỷ làm món củ sen nhồi gạo nếp ngon như vậy, ngay cả muội ăn xong cũng phải nghiện, thế nhưng ta đoán Vương gia không thích món này đâu, hình như hắn không thích đồ ngọt..."
Người nói không ai khác chính là Nhiếp Cẩn Huyên, nàng vừa nói chuyện với Nhiếp Cẩn Huệ, vừa mở cửa phòng, sau đó đưa mắt đảo quanh phòng một lượt, đối diện với cái nhìn của Ân Phượng Trạm!
Ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên chỉ hơi sửng sốt một chút, nhưng biểu tình trên mặt cũng không có quá nhiều biến hóa. Bất quá chỉ trong chớp mắt, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền trợn lớn.
"Ân... Ân Phượng trạm, ngươi đang làm cái gì?"
...
"Ta..."
Chân Hiểu Liên muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt mỹ lệ ẩn ẩn lộ ra tia u oán không nói nên lời. Thấy nàng như thế, sắc mặt Ân Phượng Trạm không nhịn được trầm xuống, hỏi lại lần nữa.
"Có việc?"
"Không có việc không thể đến tìm chàng sao?"
Chân Hiểu Liên vừa đáp lời Ân Phượng Trạm vừa đi tới trước mặt hắn.
"Thật ra, hôm nay ta tới đây là vì nghe nói thân thể chàng không thoải mái, cố ý tới nhìn chàng... Hiện tại thân thể đã đỡ hơn chưa?"
Nhẹ nhàng mở miệng, sau đó Chân Hiểu Liên lại bước thêm mấy bước tới gần Ân Phượng Trạm.
Nhìn Chân Hiểu Liên ngày càng gần mình hơn, Ân Phượng Trạm lại nhịn không được cau chặt mày.
"Không có việc gì, chỉ uống hơi nhiều thôi."
"Uống nhiều? Sao lại không chú ý như vậy? Có dùng canh giải rượu chưa? Có đau đầu không?"
"Không cần thiết."
"Nhưng..."
Trên mặt Chân Hiểu Liên lộ ra vài phần lo lắng, bất quá lúc này, không để Chân Hiểu Liên nói hết câu, Ân Phượng Trạm đã nhanh chóng cắt ngang.
"Bổn vương không có việc gì. Ngươi trở về đi."
Thanh âm của Ân Phượng Trạm có chút lạnh, vừa dứt lời, liền đứng dậy. Cũng không biết bị sự lạnh lùng của Ân Phượng Trạm dọa sợ, hay là vì cái gì, mà vừa nghe Ân Phượng Trạm nói như vậy, Chân Hiểu Liên liền sửng sốt không thôi, nhưng sau đó lại cất bước đến trước mặt Ân Phượng Trạm, chặn đường hắn.
Thế nhưng Chân Hiểu Liên lại không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt mỹ lệ mang hơi nước nhìn chằm chằm Ân Phượng Trạm, qua một hồi lâu mới run run rẩy rẩy nói:
"Vì sao lại lãnh đạm với ta như vậy? Lúc trước chàng không có như thế, Phượng Trạm..."
Một tiếng "Phượng Trạm" của Chân Hiểu Liên mang theo bao nhiêu u oán và quyến luyến. Nhưng, Ân Phượng Trạm chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, môi hơi nhấp, thấp giọng nói.
"Trở về!"
"Không!"
Ngữ khí vô cùng kiên quyết, vừa dứt lời, Chân Hiểu Liên lập tức bổ nhào vào ngực Ân Phượng Trạm.
"Phượng Trạm, sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Lúc trước chàng không có như thế..."
Chân Hiểu Liên khóc nức nở. Nói tới đây, nàng ta hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ân Phượng Trạm.
"Phượng Trạm, hiện tại ta đã sống không bằng chết, chẳng lẽ chàng đối với ta thật sự không còn một tí tình cảm nào sao? Phượng Trạm..."
Nhẹ nhàng gọi, sau đó Chân Hiểu Liên lại dựa cả người vào người Ân Phượng Trạm. Thấy nàng ta như thế, mặt Ân Phượng Trạm không khỏi đen lại, nhưng thời điểm hắn vừa định đẩy nàng ta ra, thì bỗng nhiên cảm thấy có một cổ nhiệt khí từ dưới bụng lan tỏa ra toàn thân.
Ngay lập tức, Ân Phượng Trạm theo phản xạ giật mình, đồng thời sắc mặt càng lúc càng âm trầm hơn, sau khi trầm tư một lúc, đột nhiên Ân Phượng Trạm quay đầu nhìn về chén trà ở trên bàn mà mình vừa mới uống, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm, lạnh lùng.
Đáng chết!
Ân Phượng Trạm thầm mắng trong lòng, sau đó đưa tay đẩy Chân Hiểu Liên đang ở trong lòng mình ra, nhưng lúc này, nhìn sắc mặt thâm trầm khiến người khác sợ hãi rồi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, Chân Hiểu Liên không khỏi lo lắng, duỗi tay nắm lấy cánh tay Ân Phượng Trạm, nôn nóng hỏi.
"Phượng Trạm, chàng sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?"
"Tránh ra!"
"Phượng Trạm, chàng sao vậy?"
Nhìn khuôn mặt Ân Phượng Trạm càng lúc càng đỏ, Chân Hiểu Liên nhịn không được kêu lên.
Bị nàng ta lải nhải đến đau đầu, Ân Phượng Trạm dứt khoát ném nàng ta ra xa, sau đó lảo đảo đi từng bước đến giường...
Lúc này, nhìn thấy tình trạng của Ân Phượng Trạm có chút bất thường, đương nhiên Chân Hiểu Liên không chịu rời khỏi, bước chân đi theo sau Ân Phượng Trạm. Mà thời điểm nàng ta định tiến lên lại không cẩn thận kéo theo Ân Phượng Trạm ngã thẳng lên giường!
Cơ thể Ân Phượng Trạm lúc này như đang có lửa thiêu đốt, mà bị hắn đè dưới thân, Chân Hiểu Liên cũng ngây người, không lập tức tránh thoát, mà hơi ngước mắt, nhìn thẳng vào người nam nhân đang nằm trên người mình...
"Phượng Trạm..."
Thấp giọng lẩm bẩm, dứt lời, Chân Hiểu Liên liền duỗi tay ôm lấy cổ Ân Phượng Trạm,. Vốn cả người Ân Phượng Trạm đang nóng như lửa đốt, bị người khác chạm vào như vậy, hơn nữa còn đối diện với ánh mắt ướt át của ai đó, cả người hắn càng thấy khó chịu hơn, theo bản năng áp thân mình xuống... Thế nhưng, ngay lúc cánh môi Ân Phượng Trạm sắp chạm vào thân thể Chân Hiểu Liên, trong đầu Ân Phượng Trạm lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng bình tĩnh cùng biểu tình nghiêm túc của người nào đó.
Tức khắc, Ân Phượng Trạm liền bừng tỉnh, ngay sau đó lấy tay đẩy Chân Hiểu Liên ra... Thời điểm hắn vừa mới đẩy Chân Hiểu Liên ra, cửa phòng lại bị người bên ngoài đẩy vào, sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến.
"... Trách không được Quý phi nương nương thích, Nhị tỷ làm món củ sen nhồi gạo nếp ngon như vậy, ngay cả muội ăn xong cũng phải nghiện, thế nhưng ta đoán Vương gia không thích món này đâu, hình như hắn không thích đồ ngọt..."
Người nói không ai khác chính là Nhiếp Cẩn Huyên, nàng vừa nói chuyện với Nhiếp Cẩn Huệ, vừa mở cửa phòng, sau đó đưa mắt đảo quanh phòng một lượt, đối diện với cái nhìn của Ân Phượng Trạm!
Ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên chỉ hơi sửng sốt một chút, nhưng biểu tình trên mặt cũng không có quá nhiều biến hóa. Bất quá chỉ trong chớp mắt, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền trợn lớn.
"Ân... Ân Phượng trạm, ngươi đang làm cái gì?"
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook