Pháp Y Vương Phi
-
Chương 13: Manh mối cuối cùng
Editor: Du Du
Trong kinh thành rộng lớn, vì bảo đảm an toàn vào ban đêm nên có bố trí lính canh. Mỗi phía kinh thành đều được chia thành nhiều phường nhỏ, phương bắc là hoàng thành, còn các phường khác phân chia theo khu vực ở. Mỗi một phường nhỏ đều bố trí quân tuần tra, đúng giờ tuần tra bảo đảm an toàn trong kinh thành.
Sau canh hai, mọi người không được phép tự do đi lại, nếu bị quân canh phòng phát hiện liền bị mang về tạm giam. Vậy nên Ninh Vô Ưu và Mộc Tử Câm đợi đến chạng vạng mới ra ngoài ở dưới gần khách sạn chờ mọi người. Gần đến giờ Thìn mới bắt đầu đi xem xét.
Phòng khách sạn đã được niêm phong lại, Ninh Đào cố ý mang theo giáo úy quân tuần tra tới trợ giúp khám phòng. Giáo úy này phụ trách tuần tra toàn bộ bên trong kinh thành, thủ hạ có hơn ngàn người, chức quan dưới lục phẩm. Tuy rằng quản lý số người đông nhưng cũng chỉ là một chức quan không cao không thấp vì năng lực chiến đấu thấp, không thể dẫn binh ra đánh nhau.
“Ngươi nhìn.” Giáo úy quân tuần tra đẩy cách cửa sổ, chỉ về một hướng ngã tư đường phía trước.
“Đếm đó, Ngự sử đại nhân ở nơi đó bị quỷ không đầu cắt mất đầu.”
“Ừ” Mộc Tử Câm gật gật đầu.
Đợi đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, trên ngã tư đường hoàn toàn không còn bóng dáng ai Mộc Tử Câm mới lặng lẽ xem xét khu vực người bị quỷ không đầu làm hại. Ngây ngốc nhìn ngó một hồi, đột nhiên phát hiện dưới chân bàn có cái gì đó, suýt chút nữa hại nàng ngã sấp xuống.
Ninh Vô Ưu vô tình đỡ lấy nàng, toàn thân cứng đờ trong chốc lát rồi tiện tay đẩy nàng ra.
“Làm ta sợ muốn chết!” Ninh Tuấn vỗ vỗ ngực.
“Ta cứ tưởng quỷ không đầu đến đây a!” Hắn nhìn xuống dưới đất, lại nói tiếp:
“Dưới mặt đất gồ ghề, trời lại tối om, ngươi nên cẩn thận chút.”
Ninh Vô Ưu nhìn kỹ nàng một cái, thấy nàng nhìn chằm chằm dưới mặt đất mang dáng vẻ suy nghĩ, rồi lập tức hướng mắt nhìn hai bên ngã tư đường. Sau một lúc nghĩ ngợi, nàng hướng bước chân đến một bên ngã tư đường, ngẩng đẩu sững sờ nhìn vào một cây cột trước một hộ gia đình.
Nàng “A” một tiếng, hết gật đầu lại quay sang nhìn trái phải, nhìn đến một cái băng ghế đặt trước nhà, lập tức mang người ngước mặt nhìn cây cột. Nàng với lên không được, lại nhìn nhìn cây cột, rồi lại xoay người nhìn nhìn mặt đường. Cuối cùng bình thản “À” một tiếng làm người khác khó hiểu.
“Ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì hả?!” Ninh Tuấn nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Ừ!” Nàng vẫn chỉ gật gù cái đầu, lập tức xoay người nhìn về phía phố đối diện.
Hướng đối diện chính là khách sạn kia, trước cửa chính khách sạn cũng chôn một cây cột, trên cây cột này treo câu đối.
Nàng lập tức hướng tay chỉ vào câu đối đó.
“Câu đối kia viết cũng khá hay.”
Ninh Tuấn và Ninh Đào lại càng không hiểu ra làm sao, muốn mở miệng hỏi, đã thấy nàng từ trên ghế gỗ nhảy xuống, vỗ vỗ tay.
“Xem ra đêm nay cũng không phát hiện được gì mới.”
Ninh Vô Ưu thản nhiên nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nhếch môi cười. Đúng vào lúc này, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt hai người giống như không có ngăn cách không gian tối tăm mà hướng về nhau, đều hiểu rõ ánh mắt nhẹ nhõm của đối phương.
“Trở về đi.” Hắn hướng nàng gật đầu.
“Trở về?” Ninh Tuấn cảm thấy không có ý nghĩa gì.
“Cứ như vậy nhìn một lượt rồi trở về? Rốt cuộc là có, hay là không có phát hiện manh mối mới? Mấy nơi khác cũng chưa đến xem qua đi?!”
“Nhìn một lúc cũng không phát hiện ra chút gì.” Nàng có chút buồn rầu nói:
“Vẫn đợi ngày mai rồi nói sau, đã tối muộn rồi, mấy vị vương gia cũng nên trở vể nghỉ ngơi thôi.”
Đêm đem người tĩnh, mỗi nhà đều yên bình thắp nến, bên ngoài đường kia thỉnh thoảng nghe được âm thanh bước chân lính canh xa xa gần gần.
Giáo úy lính tuần tra hành lễ cáo từ.
“Ty chức còn nhiệm vụ trong người, trước hết xin cáo lui.”
“Đi đi.” Ninh Vô Ưu hướng hắn vẫy tay.
Giáo úy này thấy nhóm lính canh đang tiến gần từ xa, lập tức chạy tới, mang người dẫn đi nơi khác.
“Cách thời gian tiếp theo hung thủ gây án còn ba ngày.” Ninh Vô Ưu thờ ơ nói.
“Ta biết.” Nàng gật nhẹ đầu, xoay người về phía Ninh Đào.
“Vương gia, đêm nay đến đây thôi, ngài mai ta sẽ cân nhắc xem ai mục tiêu kế tiếp của hung thủ rồi nói cho ngài.”
“Vẫn chưa xác nhận thủ pháp của hung thủ sao?” Ninh Đào khó hiểu hỏi.
“Từ lần trước tới giờ vẫn là phỏng đoán sơ bộ, sau hôm nay càng có thêm nhiều manh mối, xác định càng rõ hơn, phạm vi cũng sẽ được thu hẹp lại.”
“Bổn vương đã rõ.” Ninh Đào đứng đó nói.
“Bổn vương trước hồi phủ, ngài mai ta lại đến Sở vương phủ tìm ngươi.”
Ninh Đào và Ninh Tuấn cùng về phủ của mình, Ninh Vô Ưu và Mộc Tử Câm tự nhiên cũng bước chân về Sở phủ.
“Ngươi vừa rồi hẳn là có phát hiện gì đi?”
Tiến vào Ý Đức đường, hắn cởi áo cẩm cừu bên người ra, nhìn nàng hỏi.
“Vương gia quả nhiên quan sát kỹ.” Nàng gật đầu, ngẩng mặt trịnh trọng nghiêm nghị nhìn hắn, từng từ từng từ nói rõ ràng.
“Ta đã biết phương pháp gây án của hung thủ!”
“Rất tốt.” Hắn chỉ gật nhẹ đầu, đi đến trước hỏa lò ấm áp.
“Thế nhưng đây cũng phải mục đích cuối cùng của chúng ta, bắt được hung thủ mới được xem là án đã kết.”
Nàng biết rõ, hắn cũng không vì một tý đó mà khen nàng. Đèn đuốc sáng rực, trong Sở vương phủ yên tĩnh an bình. Được ánh sáng hỏa lò nhẹ nhàng bao phủ xung quanh làm người hắn như được tắm ánh hào quang. Nhìn vào ban ngày, hắn có vẻ thanh cao quý giá, lúc này đây hắn giống như có thêm được chút tình người ấm áp.
“Chờ hung thủ gây án lần nữa ta có thể bắt được hắn.” Nàng nói.
“Ừ”. Hắn khẽ gật đầu. “Ta sẽ cho người đi chuẩn bị trước.”
Nàng cắn nhẹ môi, đôi môi khô bị gió thổi vào mang theo chút hương vị, có chút chua xót nhạt nhòa như tâm trạng nàng lúc này.
Nàng ngỡ ngàng giật mình cách làn hơi mờ nhìn hắn, thân mình hắn cao cao gầy yếu mà thẳng như tùng. Ánh mắt nàng nhìn quanh phòng như có điều gì đó muốn nói.
“Còn việc?” Hắn ngẩng đầu hờ hững nhìn nàng.
“Không có.” Nàng lắc đầu.
“Vậy ngươi có thể ra ngoài.” Hắn hướng nàng phất nhẹ tay.
“Đợi bắt được hung thủ, ta sẽ bảo Nạp Lan Hạ đưa tiền thưởng cho ngươi.”
“Tạ vương gia.” Lần này nàng ân cần hành lễ, xoay người ra khỏi Ý Đức đường.
….
Tết Nguyên Tiêu là hôm có buổi tối náo nhiệt nhất Thiên Thành quốc. Sau đầu mùa đông đến mười lăm tháng riêng, nhà nhà đều bắt đầu chuẩn bị Tết Nguyên Tiêu, đông vui long trọng vô cùng.
Trên đường Mộc Tử Câm trở lại phòng thấy người hầu trong Sở vương phủ bắt đầu chuẩn bị Nguyên Tiêu. Trên cột trước tường treo đủ loại đèn màu, lụa trắng bao quanh, điêu khắc tinh xảo cầu kỳ, đợi đến ngày Nguyên Tiêu, ngàn ngọn đèn thắp sáng, nhà nhà đèn đuốc chiếu rọi làm kinh thành ngập chìm trong ánh hải đăng.
Hồng Tụ có lẽ được Ninh Vô Ưu phân phó, nàng mang đến cho Tử Câm một chiếc đèn lồng. Chiếc đèn này sau khi thắp sáng còn có thể tự động xoay tròn, phía trên đỉnh đèn khắc bướm vờn hoa lê trắng. Ngọn nến nho nhỏ sáng bên trong chiếu rọi làm nổi bật hình dáng bên ngoài, rực rỡ hoa lệ.
Quả thực nàng yêu thích không buông tay. Một vật tinh tế khéo léo như vậy bình thường rất khó được nhìn ngắm.
Buổi tối nhìn không cần đèn đã thành thói quen cho nên nàng chỉ nhìn ngắm trong chốc lát rồi đem đèn thổi tắt đi, rồi đổi thành một ngọn nến bình thường. Nàng cầm lấy sổ tay ghi chép của mình nhìn lại manh mối phát hiện ngày hôm nay.
Đêm. Ngoài cửa ánh đèn rực rỡ. Mộc Tử Câm ngủ một giấc không mộng mị thẳng đến hừng đông.
Ngày thứ hai đến Ý Đức đường thấy Ninh Vô Ưu. Hắn ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, thấy nàng bước vào, đem một phần hồ sơ đưa cho nàng.
“Vài người này là quan viên có khả năng sẽ bị sát hại, ngươi xem xem.”
Sau khi ngẫm nghĩ lại manh mối, thu hẹp phạm vi thì thấy hai quan viên có khả năng là nạn nhân tiếp theo. Nàng cẩn thận xem xét hồ sơ hai quan viên này, gật gật đầu, đúng như lời Ninh Vô Ưu nói:
“Là bọn họ không có sai.”
“Ừ.”
Ninh Vô Ưu thờ ơ nhìn nàng một cái.
“Ngươi ngày mai nói lại cho Đoan vương.” Nói xong hơi tạm dừng một chút, mềm mại nhìn nàng một cái.
“Ta nghe lúc trước ngươi nói, muốn đi đến phủ ba quan viên bị ghết hại xem xem?”
“Đúng.” Nàng có chút đăm chiêu gật gật đầu.
“Nhưng hôm nay không cần thiết phải đi.”
“Như thế thì tôt.” Hắn xoay người nghịch chiếc đèn màu treo trên tháp mềm.
“Đã nhiều ngày nay không có chuyện gì. Nếu ngươi không có việc gì thì đừng tùy tiện đi đi lại lại.”
“Tạ vương gia quan tâm.” Nàng khó hiểu nhếch môi, khóe miệng cong lên đẹp đẽ.
“Ta sẽ chú ý.”
“Được.”
Hắn xoay người, bưng lên chén trà nhỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Đan dược kia, ta đã cho người trong phủ đi phân tích, bên trong thành phần có một loại dược liệu lạ.”
“Là dược gì?” Nàng nhíu mi.
“Dương kim hoa.” Hắn buông chén trà, cầm lấy một quyển sách đặt gần bên tay đưa cho nàng. Nàng lập tức nhận lấy, hóa ra là quyển y dược. Mở ra trang sách, vừa đúng ghi lại một loại dược kỳ lạ ‘dương kim hoa’.
“Hóa ra là như vậy.” Nàng nhẹ giọng cười, đem quyển y thuật khép lại đưa trả hắn.
“Đa tạ vương gia tương trợ.”
Hắn từ chối cho ý kiến, vừa đúng lúc ngoài cửa có người báo Đoan vương đến. Hai người đồng thời nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy Đoan vương một thân cẩm bào, kim quan cột tóc, áo choàng lông cừu, trong tay xách vài hộp gấm chậm rãi bước vào.
“Ngũ ca.” Ninh Đào đem hộp gấm đặt lên bàn, tự động ngồi xuống nói.
“Đây là dược liệu mới được tìm tới từ khắp nơi, phần lớn đều là bổ máu thông khí. Trong đó có một cây nhân sâm ngàn năm, bảo đảm huynh ăn xong thân thể hồi phục y như cũ.”
“Lục đệ có lòng.” Ninh Vô Ưu mỉm cười gật đầu, dựa thân thể vào chiếc gối mềm bên tháp. Hướng về Hồng Tụ vẫn một mực im lặng đứng phía sau gật nhẹ đầu bảo nàng đem mấy thứ đó cất đi.
Mộc Tử Câm không khỏi liếc một mắt nhìn Ninh Vô Ưu. Ba năm trước đây, một trận chiến bình định phiên vương Tây Nam kia khiến bản thân hắn bị trọng thương nghiêm trọng, từ đó đến giờ vẫn không ngừng uống thuốc, thân thể cũng vẫn không thể nào tốt hơn. Nhưng nhiều ngày nay nàng đã cùng hắn tra án, không phát hiện được thân thể hắn không tốt chỗ nào cả. Ngay cả đại phu trong phủ cũng không đến bắt mạch chuẩn bệnh cho hắn, cùng lắm hắn chỉ chữa bệnh bằng ăn uống thôi.
Ninh Đào nhìn về phía Mộc Tử Câm.
“Tối hôm qua ngươi nói hôm nay sẽ cho bản vương biết người bị hại là ai, thế nào rồi?”
Nàng lập tức nói hai quan viên nọ.
“Trong vòng ba ngày, Đoan vương gia cho người âm thầm để ý người ra vào tại phủ hai quan viên này xem. Nếu trong phủ nhà ai nửa đêm có thể nghe được tiếng quỷ kêu, như vậy thì người đó liền có khả năng là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”
“Như thế rất tốt.” Đoan vương như có chút đăm chiêu gật gật đầu.
“Ngũ ca, ta thật sự không có cách nào cảm tạ huynh thật tốt mà.”
Ninh Vô Ưu chỉ mỉm cười.
“Nếu đệ muốn cảm ơn ta, vào ba ngày sau để ta đi nhìn đệ bắt hung thủ. Để ta nhìn một chút, quỷ không đầu kia đến cùng là có cái dạng gì.”
Đoan vương Ninh Đào ngồi một lát rồi đứng dậy rời khỏi Sở vương phủ, chạy tới Đại Lý Tự phân phó.
Trong kinh thành rộng lớn, vì bảo đảm an toàn vào ban đêm nên có bố trí lính canh. Mỗi phía kinh thành đều được chia thành nhiều phường nhỏ, phương bắc là hoàng thành, còn các phường khác phân chia theo khu vực ở. Mỗi một phường nhỏ đều bố trí quân tuần tra, đúng giờ tuần tra bảo đảm an toàn trong kinh thành.
Sau canh hai, mọi người không được phép tự do đi lại, nếu bị quân canh phòng phát hiện liền bị mang về tạm giam. Vậy nên Ninh Vô Ưu và Mộc Tử Câm đợi đến chạng vạng mới ra ngoài ở dưới gần khách sạn chờ mọi người. Gần đến giờ Thìn mới bắt đầu đi xem xét.
Phòng khách sạn đã được niêm phong lại, Ninh Đào cố ý mang theo giáo úy quân tuần tra tới trợ giúp khám phòng. Giáo úy này phụ trách tuần tra toàn bộ bên trong kinh thành, thủ hạ có hơn ngàn người, chức quan dưới lục phẩm. Tuy rằng quản lý số người đông nhưng cũng chỉ là một chức quan không cao không thấp vì năng lực chiến đấu thấp, không thể dẫn binh ra đánh nhau.
“Ngươi nhìn.” Giáo úy quân tuần tra đẩy cách cửa sổ, chỉ về một hướng ngã tư đường phía trước.
“Đếm đó, Ngự sử đại nhân ở nơi đó bị quỷ không đầu cắt mất đầu.”
“Ừ” Mộc Tử Câm gật gật đầu.
Đợi đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, trên ngã tư đường hoàn toàn không còn bóng dáng ai Mộc Tử Câm mới lặng lẽ xem xét khu vực người bị quỷ không đầu làm hại. Ngây ngốc nhìn ngó một hồi, đột nhiên phát hiện dưới chân bàn có cái gì đó, suýt chút nữa hại nàng ngã sấp xuống.
Ninh Vô Ưu vô tình đỡ lấy nàng, toàn thân cứng đờ trong chốc lát rồi tiện tay đẩy nàng ra.
“Làm ta sợ muốn chết!” Ninh Tuấn vỗ vỗ ngực.
“Ta cứ tưởng quỷ không đầu đến đây a!” Hắn nhìn xuống dưới đất, lại nói tiếp:
“Dưới mặt đất gồ ghề, trời lại tối om, ngươi nên cẩn thận chút.”
Ninh Vô Ưu nhìn kỹ nàng một cái, thấy nàng nhìn chằm chằm dưới mặt đất mang dáng vẻ suy nghĩ, rồi lập tức hướng mắt nhìn hai bên ngã tư đường. Sau một lúc nghĩ ngợi, nàng hướng bước chân đến một bên ngã tư đường, ngẩng đẩu sững sờ nhìn vào một cây cột trước một hộ gia đình.
Nàng “A” một tiếng, hết gật đầu lại quay sang nhìn trái phải, nhìn đến một cái băng ghế đặt trước nhà, lập tức mang người ngước mặt nhìn cây cột. Nàng với lên không được, lại nhìn nhìn cây cột, rồi lại xoay người nhìn nhìn mặt đường. Cuối cùng bình thản “À” một tiếng làm người khác khó hiểu.
“Ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì hả?!” Ninh Tuấn nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Ừ!” Nàng vẫn chỉ gật gù cái đầu, lập tức xoay người nhìn về phía phố đối diện.
Hướng đối diện chính là khách sạn kia, trước cửa chính khách sạn cũng chôn một cây cột, trên cây cột này treo câu đối.
Nàng lập tức hướng tay chỉ vào câu đối đó.
“Câu đối kia viết cũng khá hay.”
Ninh Tuấn và Ninh Đào lại càng không hiểu ra làm sao, muốn mở miệng hỏi, đã thấy nàng từ trên ghế gỗ nhảy xuống, vỗ vỗ tay.
“Xem ra đêm nay cũng không phát hiện được gì mới.”
Ninh Vô Ưu thản nhiên nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nhếch môi cười. Đúng vào lúc này, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt hai người giống như không có ngăn cách không gian tối tăm mà hướng về nhau, đều hiểu rõ ánh mắt nhẹ nhõm của đối phương.
“Trở về đi.” Hắn hướng nàng gật đầu.
“Trở về?” Ninh Tuấn cảm thấy không có ý nghĩa gì.
“Cứ như vậy nhìn một lượt rồi trở về? Rốt cuộc là có, hay là không có phát hiện manh mối mới? Mấy nơi khác cũng chưa đến xem qua đi?!”
“Nhìn một lúc cũng không phát hiện ra chút gì.” Nàng có chút buồn rầu nói:
“Vẫn đợi ngày mai rồi nói sau, đã tối muộn rồi, mấy vị vương gia cũng nên trở vể nghỉ ngơi thôi.”
Đêm đem người tĩnh, mỗi nhà đều yên bình thắp nến, bên ngoài đường kia thỉnh thoảng nghe được âm thanh bước chân lính canh xa xa gần gần.
Giáo úy lính tuần tra hành lễ cáo từ.
“Ty chức còn nhiệm vụ trong người, trước hết xin cáo lui.”
“Đi đi.” Ninh Vô Ưu hướng hắn vẫy tay.
Giáo úy này thấy nhóm lính canh đang tiến gần từ xa, lập tức chạy tới, mang người dẫn đi nơi khác.
“Cách thời gian tiếp theo hung thủ gây án còn ba ngày.” Ninh Vô Ưu thờ ơ nói.
“Ta biết.” Nàng gật nhẹ đầu, xoay người về phía Ninh Đào.
“Vương gia, đêm nay đến đây thôi, ngài mai ta sẽ cân nhắc xem ai mục tiêu kế tiếp của hung thủ rồi nói cho ngài.”
“Vẫn chưa xác nhận thủ pháp của hung thủ sao?” Ninh Đào khó hiểu hỏi.
“Từ lần trước tới giờ vẫn là phỏng đoán sơ bộ, sau hôm nay càng có thêm nhiều manh mối, xác định càng rõ hơn, phạm vi cũng sẽ được thu hẹp lại.”
“Bổn vương đã rõ.” Ninh Đào đứng đó nói.
“Bổn vương trước hồi phủ, ngài mai ta lại đến Sở vương phủ tìm ngươi.”
Ninh Đào và Ninh Tuấn cùng về phủ của mình, Ninh Vô Ưu và Mộc Tử Câm tự nhiên cũng bước chân về Sở phủ.
“Ngươi vừa rồi hẳn là có phát hiện gì đi?”
Tiến vào Ý Đức đường, hắn cởi áo cẩm cừu bên người ra, nhìn nàng hỏi.
“Vương gia quả nhiên quan sát kỹ.” Nàng gật đầu, ngẩng mặt trịnh trọng nghiêm nghị nhìn hắn, từng từ từng từ nói rõ ràng.
“Ta đã biết phương pháp gây án của hung thủ!”
“Rất tốt.” Hắn chỉ gật nhẹ đầu, đi đến trước hỏa lò ấm áp.
“Thế nhưng đây cũng phải mục đích cuối cùng của chúng ta, bắt được hung thủ mới được xem là án đã kết.”
Nàng biết rõ, hắn cũng không vì một tý đó mà khen nàng. Đèn đuốc sáng rực, trong Sở vương phủ yên tĩnh an bình. Được ánh sáng hỏa lò nhẹ nhàng bao phủ xung quanh làm người hắn như được tắm ánh hào quang. Nhìn vào ban ngày, hắn có vẻ thanh cao quý giá, lúc này đây hắn giống như có thêm được chút tình người ấm áp.
“Chờ hung thủ gây án lần nữa ta có thể bắt được hắn.” Nàng nói.
“Ừ”. Hắn khẽ gật đầu. “Ta sẽ cho người đi chuẩn bị trước.”
Nàng cắn nhẹ môi, đôi môi khô bị gió thổi vào mang theo chút hương vị, có chút chua xót nhạt nhòa như tâm trạng nàng lúc này.
Nàng ngỡ ngàng giật mình cách làn hơi mờ nhìn hắn, thân mình hắn cao cao gầy yếu mà thẳng như tùng. Ánh mắt nàng nhìn quanh phòng như có điều gì đó muốn nói.
“Còn việc?” Hắn ngẩng đầu hờ hững nhìn nàng.
“Không có.” Nàng lắc đầu.
“Vậy ngươi có thể ra ngoài.” Hắn hướng nàng phất nhẹ tay.
“Đợi bắt được hung thủ, ta sẽ bảo Nạp Lan Hạ đưa tiền thưởng cho ngươi.”
“Tạ vương gia.” Lần này nàng ân cần hành lễ, xoay người ra khỏi Ý Đức đường.
….
Tết Nguyên Tiêu là hôm có buổi tối náo nhiệt nhất Thiên Thành quốc. Sau đầu mùa đông đến mười lăm tháng riêng, nhà nhà đều bắt đầu chuẩn bị Tết Nguyên Tiêu, đông vui long trọng vô cùng.
Trên đường Mộc Tử Câm trở lại phòng thấy người hầu trong Sở vương phủ bắt đầu chuẩn bị Nguyên Tiêu. Trên cột trước tường treo đủ loại đèn màu, lụa trắng bao quanh, điêu khắc tinh xảo cầu kỳ, đợi đến ngày Nguyên Tiêu, ngàn ngọn đèn thắp sáng, nhà nhà đèn đuốc chiếu rọi làm kinh thành ngập chìm trong ánh hải đăng.
Hồng Tụ có lẽ được Ninh Vô Ưu phân phó, nàng mang đến cho Tử Câm một chiếc đèn lồng. Chiếc đèn này sau khi thắp sáng còn có thể tự động xoay tròn, phía trên đỉnh đèn khắc bướm vờn hoa lê trắng. Ngọn nến nho nhỏ sáng bên trong chiếu rọi làm nổi bật hình dáng bên ngoài, rực rỡ hoa lệ.
Quả thực nàng yêu thích không buông tay. Một vật tinh tế khéo léo như vậy bình thường rất khó được nhìn ngắm.
Buổi tối nhìn không cần đèn đã thành thói quen cho nên nàng chỉ nhìn ngắm trong chốc lát rồi đem đèn thổi tắt đi, rồi đổi thành một ngọn nến bình thường. Nàng cầm lấy sổ tay ghi chép của mình nhìn lại manh mối phát hiện ngày hôm nay.
Đêm. Ngoài cửa ánh đèn rực rỡ. Mộc Tử Câm ngủ một giấc không mộng mị thẳng đến hừng đông.
Ngày thứ hai đến Ý Đức đường thấy Ninh Vô Ưu. Hắn ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, thấy nàng bước vào, đem một phần hồ sơ đưa cho nàng.
“Vài người này là quan viên có khả năng sẽ bị sát hại, ngươi xem xem.”
Sau khi ngẫm nghĩ lại manh mối, thu hẹp phạm vi thì thấy hai quan viên có khả năng là nạn nhân tiếp theo. Nàng cẩn thận xem xét hồ sơ hai quan viên này, gật gật đầu, đúng như lời Ninh Vô Ưu nói:
“Là bọn họ không có sai.”
“Ừ.”
Ninh Vô Ưu thờ ơ nhìn nàng một cái.
“Ngươi ngày mai nói lại cho Đoan vương.” Nói xong hơi tạm dừng một chút, mềm mại nhìn nàng một cái.
“Ta nghe lúc trước ngươi nói, muốn đi đến phủ ba quan viên bị ghết hại xem xem?”
“Đúng.” Nàng có chút đăm chiêu gật gật đầu.
“Nhưng hôm nay không cần thiết phải đi.”
“Như thế thì tôt.” Hắn xoay người nghịch chiếc đèn màu treo trên tháp mềm.
“Đã nhiều ngày nay không có chuyện gì. Nếu ngươi không có việc gì thì đừng tùy tiện đi đi lại lại.”
“Tạ vương gia quan tâm.” Nàng khó hiểu nhếch môi, khóe miệng cong lên đẹp đẽ.
“Ta sẽ chú ý.”
“Được.”
Hắn xoay người, bưng lên chén trà nhỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Đan dược kia, ta đã cho người trong phủ đi phân tích, bên trong thành phần có một loại dược liệu lạ.”
“Là dược gì?” Nàng nhíu mi.
“Dương kim hoa.” Hắn buông chén trà, cầm lấy một quyển sách đặt gần bên tay đưa cho nàng. Nàng lập tức nhận lấy, hóa ra là quyển y dược. Mở ra trang sách, vừa đúng ghi lại một loại dược kỳ lạ ‘dương kim hoa’.
“Hóa ra là như vậy.” Nàng nhẹ giọng cười, đem quyển y thuật khép lại đưa trả hắn.
“Đa tạ vương gia tương trợ.”
Hắn từ chối cho ý kiến, vừa đúng lúc ngoài cửa có người báo Đoan vương đến. Hai người đồng thời nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy Đoan vương một thân cẩm bào, kim quan cột tóc, áo choàng lông cừu, trong tay xách vài hộp gấm chậm rãi bước vào.
“Ngũ ca.” Ninh Đào đem hộp gấm đặt lên bàn, tự động ngồi xuống nói.
“Đây là dược liệu mới được tìm tới từ khắp nơi, phần lớn đều là bổ máu thông khí. Trong đó có một cây nhân sâm ngàn năm, bảo đảm huynh ăn xong thân thể hồi phục y như cũ.”
“Lục đệ có lòng.” Ninh Vô Ưu mỉm cười gật đầu, dựa thân thể vào chiếc gối mềm bên tháp. Hướng về Hồng Tụ vẫn một mực im lặng đứng phía sau gật nhẹ đầu bảo nàng đem mấy thứ đó cất đi.
Mộc Tử Câm không khỏi liếc một mắt nhìn Ninh Vô Ưu. Ba năm trước đây, một trận chiến bình định phiên vương Tây Nam kia khiến bản thân hắn bị trọng thương nghiêm trọng, từ đó đến giờ vẫn không ngừng uống thuốc, thân thể cũng vẫn không thể nào tốt hơn. Nhưng nhiều ngày nay nàng đã cùng hắn tra án, không phát hiện được thân thể hắn không tốt chỗ nào cả. Ngay cả đại phu trong phủ cũng không đến bắt mạch chuẩn bệnh cho hắn, cùng lắm hắn chỉ chữa bệnh bằng ăn uống thôi.
Ninh Đào nhìn về phía Mộc Tử Câm.
“Tối hôm qua ngươi nói hôm nay sẽ cho bản vương biết người bị hại là ai, thế nào rồi?”
Nàng lập tức nói hai quan viên nọ.
“Trong vòng ba ngày, Đoan vương gia cho người âm thầm để ý người ra vào tại phủ hai quan viên này xem. Nếu trong phủ nhà ai nửa đêm có thể nghe được tiếng quỷ kêu, như vậy thì người đó liền có khả năng là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”
“Như thế rất tốt.” Đoan vương như có chút đăm chiêu gật gật đầu.
“Ngũ ca, ta thật sự không có cách nào cảm tạ huynh thật tốt mà.”
Ninh Vô Ưu chỉ mỉm cười.
“Nếu đệ muốn cảm ơn ta, vào ba ngày sau để ta đi nhìn đệ bắt hung thủ. Để ta nhìn một chút, quỷ không đầu kia đến cùng là có cái dạng gì.”
Đoan vương Ninh Đào ngồi một lát rồi đứng dậy rời khỏi Sở vương phủ, chạy tới Đại Lý Tự phân phó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook