Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút
-
Chương 43: Bữa cơm này không có cách nào ăn!
Nhóm của Trình Lạc tìm được Lâm Tuyết mất tích, nhưng mà phải tìm mất một thời gian, vì tìm được cô ấy ở trong kho lạnh, lúc đó cô ấy đã đông cứng, bất tỉnh nhân sự, nếu tìm chậm nửa tiếng nữa, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được cô ấy.
Đưa Lâm Tuyết đến bệnh viện, Trình Lạc lại đi về cục cảnh sát, sắp xếp khẩu cung của phạm nhân.
Cho dù thế nào, may mà vụ án kết thúc, coi như là có thể cho cục trưởng Lê và quần chúng nhân dân một công đạo rồi.
Tô Cửu Cửu cũng thành công dùng vụ án này lập uy trong cục cảnh sát.
Hiện giờ tất cả trọng tâm đề tài của mọi người trong cục cảnh sát là Tô Cửu Cửu, thậm chí còn lan truyền Tô Cửu Cửu như thần.
Buổi trưa, Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện đến căn tin ăn cơm.
- Anh xem, người đó là tổ trưởng tổ trọng án mới đến, siêu lợi hại, mới ngày đầu tiên đã phá được vụ án.
- Vậy sao? Bộ dạng còn rất xinh đẹp nữa, cô ấy có bạn trai không?
- Không có bạn trai thì sao? Anh dám theo đuổi à?
- Có gì mà không dám, hoa khôi của cục cảnh sát, vừa xinh đẹp lại còn thông minh, nếu là bạn gái của tôi, có bao nhiêu vinh dự!
- Thôi đi, anh có biết không, cô ấy là cao thủ boxing đó, có bạn gái như vậy, sau này lúc cãi nhau, chẳng phải bị đánh cho mặt mũi bầm dập sao? Cho dù xinh đẹp, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn không thể khinh thường!
-...
Tiếng nghị luận ồn ào không dứt bên tai, Tô Cửu Cửu lạnh nhạt giống như người những người đó nói không phải là cô, trái lại Hứa Nguyện có chút hâm mộ Tô Cửu Cửu.
- Cửu Cửu, cậu vẫn giống lúc ở trường cảnh sát vậy, đến đâu cũng là tiêu điểm, cậu xem cậu mới đến được vài ngày, liền thành nữ thần trong cảm nhận của toàn bộ đám đàn ông.
Hứa Nguyện nói.
- Nữ thần, không khác nữ thần kinh lắm, nếu biết sớm là như vậy đã khiêm tốn một chút.
Tô Cửu Cửu mở to mắt, bất đắc dĩ nói.
Không phải là cô không nghe thấy những người khác nói cái gì, năm năm trước, sau khi bị Lục Tu vứt bỏ, cô nghĩ có lẽ anh ta không phải là người đàn ông trong cuộc đời cô, nhưng sau khi u mê hồ đồ thất thân lại có con, cô hoàn toàn đánh mất ý nghĩ gặp được hạnh phúc.
Cô nghĩ, có người đàn ông nào sẽ yêu một bà mẹ đơn thân chứ? Cho dù cô ưu tú, cũng sẽ không gặp được tình yêu.
- Cửu Cửu, tớ thật sự không ngờ Lục Diễn lại là cha Đậu Đinh, tớ còn tưởng rằng cha Đậu Đinh là bạn trai cậu hẹn hò lúc ở Mĩ." Đến bây giờ Hứa Nguyện vẫn chưa thể tiêu hóa chuyện Tô Cửu Cửu và Lục Diễn có quan hệ thân mật, còn không thân mật sao? Đứa bé cũng sinh ra rồi.
"Đừng nói tên kia nữa!" Tô Cửu Cửu liếc cô ấy một cái, không vui nói.
Đúng lúc này, căn tin lại xôn xao lên.
Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lục Diễn và Trình Lạc ăn mặc lòe loẹt vừa cười vừa nói đi đến.
Trình Lạc và Lục Diễn là hai nam thần của cục cảnh sát, cũng là nhân vật truyền kỳ trong cục cảnh sát: Trình Lạc phá được vô số vụ án, lại điên cuồng với công việc, ít khi xuất hiện ở trong căn tin, vì anh ta ăn cơm không có quy luật; mà Lục Diễn, lại càng tồn tại giống như thần linh, chỉ có vụ án khó điều tra mới có thể thấy mặt, nhưng cũng chỉ hoàn thành công việc của mình liền rời đi.
Hôm nay đúng là kỳ lạ, hai đại nam thần cùng đến căn tin, trong chớp mắt, hầu như hấp dẫn tất cả ánh mắt nhóm nữ cảnh sát.
Trình Lạc cực kỳ hưởng thụ cảm giác được con gái theo đuổi, chỉ là Lục Diễn không thích ứng lắm, nhưng cũng không sao cả, vì mục đích hôm nay của anh là đến chỗ người nào đó.
Một giây sau, Lục Diễn bỏ lại Trình Lạc, chậm rãi đi đến một chỗ căn tin.
"Này, Cửu Cửu, Lục Diễn đi tới!" Hứa Nguyện lén lút nhắc nhở Tô Cửu Cửu.
"Đã bảo cậu đừng nhắc đến tên đó rồi mà!"
"Tớ nói thật..." Hứa Nguyện cảm thấy oan ức.
"A..." Tô Cửu Cửu quay đầu lại nhìn theo bản năng, quả nhiên, Lục Diễn đang đi về phía này.
Chiếc đũa trong tay cô rơi xuống bàn, được rồi, vốn không có tâm tình ăn cơm, bây giờ lại có người cô không muốn thấy đến, bữa cơm này thực sự không có cách nào ăn nữa rồi.
Đưa Lâm Tuyết đến bệnh viện, Trình Lạc lại đi về cục cảnh sát, sắp xếp khẩu cung của phạm nhân.
Cho dù thế nào, may mà vụ án kết thúc, coi như là có thể cho cục trưởng Lê và quần chúng nhân dân một công đạo rồi.
Tô Cửu Cửu cũng thành công dùng vụ án này lập uy trong cục cảnh sát.
Hiện giờ tất cả trọng tâm đề tài của mọi người trong cục cảnh sát là Tô Cửu Cửu, thậm chí còn lan truyền Tô Cửu Cửu như thần.
Buổi trưa, Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện đến căn tin ăn cơm.
- Anh xem, người đó là tổ trưởng tổ trọng án mới đến, siêu lợi hại, mới ngày đầu tiên đã phá được vụ án.
- Vậy sao? Bộ dạng còn rất xinh đẹp nữa, cô ấy có bạn trai không?
- Không có bạn trai thì sao? Anh dám theo đuổi à?
- Có gì mà không dám, hoa khôi của cục cảnh sát, vừa xinh đẹp lại còn thông minh, nếu là bạn gái của tôi, có bao nhiêu vinh dự!
- Thôi đi, anh có biết không, cô ấy là cao thủ boxing đó, có bạn gái như vậy, sau này lúc cãi nhau, chẳng phải bị đánh cho mặt mũi bầm dập sao? Cho dù xinh đẹp, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn không thể khinh thường!
-...
Tiếng nghị luận ồn ào không dứt bên tai, Tô Cửu Cửu lạnh nhạt giống như người những người đó nói không phải là cô, trái lại Hứa Nguyện có chút hâm mộ Tô Cửu Cửu.
- Cửu Cửu, cậu vẫn giống lúc ở trường cảnh sát vậy, đến đâu cũng là tiêu điểm, cậu xem cậu mới đến được vài ngày, liền thành nữ thần trong cảm nhận của toàn bộ đám đàn ông.
Hứa Nguyện nói.
- Nữ thần, không khác nữ thần kinh lắm, nếu biết sớm là như vậy đã khiêm tốn một chút.
Tô Cửu Cửu mở to mắt, bất đắc dĩ nói.
Không phải là cô không nghe thấy những người khác nói cái gì, năm năm trước, sau khi bị Lục Tu vứt bỏ, cô nghĩ có lẽ anh ta không phải là người đàn ông trong cuộc đời cô, nhưng sau khi u mê hồ đồ thất thân lại có con, cô hoàn toàn đánh mất ý nghĩ gặp được hạnh phúc.
Cô nghĩ, có người đàn ông nào sẽ yêu một bà mẹ đơn thân chứ? Cho dù cô ưu tú, cũng sẽ không gặp được tình yêu.
- Cửu Cửu, tớ thật sự không ngờ Lục Diễn lại là cha Đậu Đinh, tớ còn tưởng rằng cha Đậu Đinh là bạn trai cậu hẹn hò lúc ở Mĩ." Đến bây giờ Hứa Nguyện vẫn chưa thể tiêu hóa chuyện Tô Cửu Cửu và Lục Diễn có quan hệ thân mật, còn không thân mật sao? Đứa bé cũng sinh ra rồi.
"Đừng nói tên kia nữa!" Tô Cửu Cửu liếc cô ấy một cái, không vui nói.
Đúng lúc này, căn tin lại xôn xao lên.
Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lục Diễn và Trình Lạc ăn mặc lòe loẹt vừa cười vừa nói đi đến.
Trình Lạc và Lục Diễn là hai nam thần của cục cảnh sát, cũng là nhân vật truyền kỳ trong cục cảnh sát: Trình Lạc phá được vô số vụ án, lại điên cuồng với công việc, ít khi xuất hiện ở trong căn tin, vì anh ta ăn cơm không có quy luật; mà Lục Diễn, lại càng tồn tại giống như thần linh, chỉ có vụ án khó điều tra mới có thể thấy mặt, nhưng cũng chỉ hoàn thành công việc của mình liền rời đi.
Hôm nay đúng là kỳ lạ, hai đại nam thần cùng đến căn tin, trong chớp mắt, hầu như hấp dẫn tất cả ánh mắt nhóm nữ cảnh sát.
Trình Lạc cực kỳ hưởng thụ cảm giác được con gái theo đuổi, chỉ là Lục Diễn không thích ứng lắm, nhưng cũng không sao cả, vì mục đích hôm nay của anh là đến chỗ người nào đó.
Một giây sau, Lục Diễn bỏ lại Trình Lạc, chậm rãi đi đến một chỗ căn tin.
"Này, Cửu Cửu, Lục Diễn đi tới!" Hứa Nguyện lén lút nhắc nhở Tô Cửu Cửu.
"Đã bảo cậu đừng nhắc đến tên đó rồi mà!"
"Tớ nói thật..." Hứa Nguyện cảm thấy oan ức.
"A..." Tô Cửu Cửu quay đầu lại nhìn theo bản năng, quả nhiên, Lục Diễn đang đi về phía này.
Chiếc đũa trong tay cô rơi xuống bàn, được rồi, vốn không có tâm tình ăn cơm, bây giờ lại có người cô không muốn thấy đến, bữa cơm này thực sự không có cách nào ăn nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook