Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút
-
Chương 3: Đoạn tử tuyệt tôn
Lục Diễn còn đang trong mộng đẹp, một cái đạp này đá anh trở về với hiện thực.
Nhìn đi nhìn lại mình, lúc này đây anh đang ngồi chật vật trên mặt đất.
- Anh là ai? Vì sao lại ở trên giường của tôi?
Sau khi Tô Cửu Cửu đá người xuống giường, mới phát hiện toàn thân mình trần truồng, vội vàng dùng chăn quấn thân thể mình lại.
Lục Diễn nheo mắt, cảm thấy bắt đắc dĩ:
- Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng.
Tô Cửu Cửu không thể tiếp nhận được tình huống bây giờ, cô và một người đàn ông cùng nằm trên một chiếc giường, quần áo của cô không thấy đâu, mà người đàn ông kia cũng trần truồng...
Hơn nữa, toàn thân cô bủn rủn vô lực, xương cốt toàn thân giống như bị phá hủy, không biết sao nữa, nhất định là tối hôm qua người đàn ông này đã làm gì cô.
A, bây giờ cô mới phản ứng kịp, người đàn ông trước mặt này không mặc quần áo, mà cô vẫn còn đang trừng mắt nhìn anh.
- Anh là đồ lưu manh, anh nhanh... Nhanh mặc quần áo vào!
Cô quay đầu đi, hai má đỏ lên, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
Lục Diễn chậm rãi đứng dậy, tiện tay lấy áo tắm mặc vào, bộ dạng không cảm thấy xấu hổ.
- Bây giờ đến lượt tôi hỏi cô, cô là ai?
Anh nhìn người phụ nữ cuộn tròn thân thể thành một cục, ung dung hỏi.
- Cái gì mà tôi là ai? Anh là ai?
Tô Cửu Cửu trợn mắt nhìn anh, oán hận hỏi.
- Cô gái à, đây là phòng của tôi, cô nên biết.
Lục Diễn nhìn ánh mắt đề phòng của cô, cảm giác mình giống như lời cô nói, là kẻ lưu manh, nhưng thực ra, tối hôm qua đúng là anh thấy việc nghĩa hăng hái làm, muốn nói lưu manh, phải là cô bá vương ngạnh thượng cung anh mới đúng.
Tô Cửu Cửu nhìn quanh căn phòng một vòng, phát hiện mọi thứ ở đây đều xa lạ, quả nhiên nơi này không phải là phòng của cô.
Cô nhăn mày, muốn nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng lại không nhớ ra được gì cả.
Cho dù là như thế nào, cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cô cầm lấy váy trên mặt đất định mặc vào, lại phát hiện người đàn ông kia đang đứng cách mình không xa nhìn chằm chằm cô đầy hứng thú
- Xoay người sang chỗ khác!"
Cô ra lệnh.
Lục Diễn nhếch môi cười, nghe theo lời cô xoay người lại.
Tô Cửu Cửu lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, nhưng mà vị trí trước ngực lễ phục không thể che được cảnh xuân lộ ra ngoài, càng làm cho cô tức giận chính là, ngực cô vốn trắng nõn, bây giờ thêm mấy dấu hôn xanh tím rất dễ thấy.
- Chuyện tối hôm qua coi như là chưa có gì xảy ra, sau này chúng ta cũng không cần gặp, được rồi, cứ như vậy!
Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.
Mặc dù cô không phải là nam tử hán, nhưng mà cô cũng co được dãn được, tối hôm qua sau khi uống rượu xảy ra chuyện gì, cô không nhớ rõ, cho dù đã làm, cô cũng không muốn tính toán, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lục Diễn giật mình, thấy cô sắp rời đi, trong lòng cuống lên, liền đi về phía trước nắm lấy vai cô.
Tô Cửu Cửu xoay người theo bản năng, dùng chân đá, lần này mục tiêu của cô rất chính xác, chính là hạ bộ của người đàn ông.
Lục Diễn hoảng sợ, vội vàng trốn, cứ như vậy, một cú đá kia đá vào bắp đùi anh, tránh được bộ vị trọng yếu.
A, đá đoạn tử tuyệt tôn, người phụ nữ này đúng là tàn nhẫn.
- Người phụ nữ này, ăn xong là nói không quen biết sao?
Tuy Lục Diễn nói không xuôi tai, nhưng mà, sự thật là như vậy.
Nhớ lại tối hôm qua, lúc cô ăn anh sạch sành sanh, cũng không phải là như bây giờ, bây giờ thì ngược lại, vui vẻ quăng anh đi.
Khóe miệng Tô Cửu Cửu giật giật, có thể quen biết được sao? Chưa thấy qua người nào không hiểu đạo lý như vậy, rõ ràng là anh chiếm tiện nghi, còn nói như vậy.
Nhìn đi nhìn lại mình, lúc này đây anh đang ngồi chật vật trên mặt đất.
- Anh là ai? Vì sao lại ở trên giường của tôi?
Sau khi Tô Cửu Cửu đá người xuống giường, mới phát hiện toàn thân mình trần truồng, vội vàng dùng chăn quấn thân thể mình lại.
Lục Diễn nheo mắt, cảm thấy bắt đắc dĩ:
- Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng.
Tô Cửu Cửu không thể tiếp nhận được tình huống bây giờ, cô và một người đàn ông cùng nằm trên một chiếc giường, quần áo của cô không thấy đâu, mà người đàn ông kia cũng trần truồng...
Hơn nữa, toàn thân cô bủn rủn vô lực, xương cốt toàn thân giống như bị phá hủy, không biết sao nữa, nhất định là tối hôm qua người đàn ông này đã làm gì cô.
A, bây giờ cô mới phản ứng kịp, người đàn ông trước mặt này không mặc quần áo, mà cô vẫn còn đang trừng mắt nhìn anh.
- Anh là đồ lưu manh, anh nhanh... Nhanh mặc quần áo vào!
Cô quay đầu đi, hai má đỏ lên, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
Lục Diễn chậm rãi đứng dậy, tiện tay lấy áo tắm mặc vào, bộ dạng không cảm thấy xấu hổ.
- Bây giờ đến lượt tôi hỏi cô, cô là ai?
Anh nhìn người phụ nữ cuộn tròn thân thể thành một cục, ung dung hỏi.
- Cái gì mà tôi là ai? Anh là ai?
Tô Cửu Cửu trợn mắt nhìn anh, oán hận hỏi.
- Cô gái à, đây là phòng của tôi, cô nên biết.
Lục Diễn nhìn ánh mắt đề phòng của cô, cảm giác mình giống như lời cô nói, là kẻ lưu manh, nhưng thực ra, tối hôm qua đúng là anh thấy việc nghĩa hăng hái làm, muốn nói lưu manh, phải là cô bá vương ngạnh thượng cung anh mới đúng.
Tô Cửu Cửu nhìn quanh căn phòng một vòng, phát hiện mọi thứ ở đây đều xa lạ, quả nhiên nơi này không phải là phòng của cô.
Cô nhăn mày, muốn nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng lại không nhớ ra được gì cả.
Cho dù là như thế nào, cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cô cầm lấy váy trên mặt đất định mặc vào, lại phát hiện người đàn ông kia đang đứng cách mình không xa nhìn chằm chằm cô đầy hứng thú
- Xoay người sang chỗ khác!"
Cô ra lệnh.
Lục Diễn nhếch môi cười, nghe theo lời cô xoay người lại.
Tô Cửu Cửu lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, nhưng mà vị trí trước ngực lễ phục không thể che được cảnh xuân lộ ra ngoài, càng làm cho cô tức giận chính là, ngực cô vốn trắng nõn, bây giờ thêm mấy dấu hôn xanh tím rất dễ thấy.
- Chuyện tối hôm qua coi như là chưa có gì xảy ra, sau này chúng ta cũng không cần gặp, được rồi, cứ như vậy!
Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.
Mặc dù cô không phải là nam tử hán, nhưng mà cô cũng co được dãn được, tối hôm qua sau khi uống rượu xảy ra chuyện gì, cô không nhớ rõ, cho dù đã làm, cô cũng không muốn tính toán, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lục Diễn giật mình, thấy cô sắp rời đi, trong lòng cuống lên, liền đi về phía trước nắm lấy vai cô.
Tô Cửu Cửu xoay người theo bản năng, dùng chân đá, lần này mục tiêu của cô rất chính xác, chính là hạ bộ của người đàn ông.
Lục Diễn hoảng sợ, vội vàng trốn, cứ như vậy, một cú đá kia đá vào bắp đùi anh, tránh được bộ vị trọng yếu.
A, đá đoạn tử tuyệt tôn, người phụ nữ này đúng là tàn nhẫn.
- Người phụ nữ này, ăn xong là nói không quen biết sao?
Tuy Lục Diễn nói không xuôi tai, nhưng mà, sự thật là như vậy.
Nhớ lại tối hôm qua, lúc cô ăn anh sạch sành sanh, cũng không phải là như bây giờ, bây giờ thì ngược lại, vui vẻ quăng anh đi.
Khóe miệng Tô Cửu Cửu giật giật, có thể quen biết được sao? Chưa thấy qua người nào không hiểu đạo lý như vậy, rõ ràng là anh chiếm tiện nghi, còn nói như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook