Pháp Sư Đôi Mươi
-
Chương 6
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng Hoàng, cậu đứng khựng lại, xem chuyện gì đang xảy ra.
Cậu bé vẫn khóc, trái bóng nhựa màu đỏ bị ném sang một góc, tiếp tục ôm lấy chân người mẹ. Tiếng khóc của cậu to đến nỗi, khiến đầu Hoàng như muốn nổ tung. Nhưng tuyệt nhiên, không ai đến dỗ.
"Oà... Oà... Mẹ ơi... Bi ở đây..."
Hoàng hoảng hốt. Cậu bé kia lúc nãy vừa bắt Hoàng dẫn đi tìm mẹ, nay lại dẫn đến đây, thế là có ý gì? Tại sao không ai nhìn thấy cậu bé?
Xem chừng ảo giác đáng sợ vẫn không chịu buông tha cho Hoàng. Cậu bé kia bỗng giật mình ngừng khóc, thả tay buông người mẹ, chạy về phía cửa chính. Khuôn mặt nhỏ bé tái mét, như đang sợ sệt, chạy trốn thứ gì đó trong phòng. Cậu bé chạy lại phía chỗ Hoàng, vòng ra đằng sau lưng cậu, như đang ẩn nấp.
Hoàng theo bản năng, quay người lại, nhìn xuống chỗ cậu bé, đầu óc quay cuồng, hết nhìn cậu bé lại quay đến nhìn cửa phòng xem chuyện gì đang xảy ra. Cậu đang có ý định rời đi, về phòng trấn tĩnh lại, tránh xa ảo giác.
"Anh... Anh ơi... "
Đôi bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo tiếp tục giữ lấy người Hoàng.
Hoàng giật tay, lùi ra phía sau, mắt nhắm nghiền, cố gắng cho mình không nghĩ đến cậu bé. "Ảo ảnh chết tiệt!" - Hoàng nghĩ thầm.
"Anh nhìn thấy em mà, đúng không?!?..."
Giọng cậu bé một lần nữa vang lên. Khàn khàn, chậm chậm, thật không giống giọng trẻ con khi trước chút nào.
"Biến ra, biến ra đi,... Chỉ là ảo ảnh thôi, chỉ là tưởng tượng..."
Hoàng ôm đầu lại, vẫn không hề mở mắt, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Anh ơi... Có phải Bi đã chết rồi không?..."
Lần này, giọng cậu bé có phần mếu máo, như trực khóc đến nơi.
"Bi không phải ảo ảnh của anh đâu... Bi... Bi muốn gặp mẹ... Bi muốn chơi với anh... Chỉ có mình anh nhìn thấy Bi thôi... Bi... Oà... Oà... Họ sắp đến bắt Bi rồi..."
Cái quái gì thế?!?
Hoàng mở mắt ra, buông thõng tay xuống, cố gắng nhìn xuống khuôn mặt cậu bé. "Nó có thể đọc được suy nghĩ của mình?"
"Bi nghe được hết, nghe được hết... Oà... Oà... Mắt anh không giống những người kia. Mắt anh nhìn thấy Bi, anh... Bi không muốn xa mẹ, không muốn xa mẹ... Oà... Oà..."
Hoàng nuốt khan, bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
"Em... Em rốt cuộc là ai?..."
Cậu bé mếu máo chỉ tay Hoàng vào phía giường bệnh trắng toát, mà nằm dưới lớp khăn phủ trắng kia, có lẽ là một hài tử nhỏ bé mới vừa qua đời... Nơi người mẹ đang điên cuồng gào khóc, nơi cậu bé đang trốn chạy...
Cậu bé vẫn khóc, trái bóng nhựa màu đỏ bị ném sang một góc, tiếp tục ôm lấy chân người mẹ. Tiếng khóc của cậu to đến nỗi, khiến đầu Hoàng như muốn nổ tung. Nhưng tuyệt nhiên, không ai đến dỗ.
"Oà... Oà... Mẹ ơi... Bi ở đây..."
Hoàng hoảng hốt. Cậu bé kia lúc nãy vừa bắt Hoàng dẫn đi tìm mẹ, nay lại dẫn đến đây, thế là có ý gì? Tại sao không ai nhìn thấy cậu bé?
Xem chừng ảo giác đáng sợ vẫn không chịu buông tha cho Hoàng. Cậu bé kia bỗng giật mình ngừng khóc, thả tay buông người mẹ, chạy về phía cửa chính. Khuôn mặt nhỏ bé tái mét, như đang sợ sệt, chạy trốn thứ gì đó trong phòng. Cậu bé chạy lại phía chỗ Hoàng, vòng ra đằng sau lưng cậu, như đang ẩn nấp.
Hoàng theo bản năng, quay người lại, nhìn xuống chỗ cậu bé, đầu óc quay cuồng, hết nhìn cậu bé lại quay đến nhìn cửa phòng xem chuyện gì đang xảy ra. Cậu đang có ý định rời đi, về phòng trấn tĩnh lại, tránh xa ảo giác.
"Anh... Anh ơi... "
Đôi bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo tiếp tục giữ lấy người Hoàng.
Hoàng giật tay, lùi ra phía sau, mắt nhắm nghiền, cố gắng cho mình không nghĩ đến cậu bé. "Ảo ảnh chết tiệt!" - Hoàng nghĩ thầm.
"Anh nhìn thấy em mà, đúng không?!?..."
Giọng cậu bé một lần nữa vang lên. Khàn khàn, chậm chậm, thật không giống giọng trẻ con khi trước chút nào.
"Biến ra, biến ra đi,... Chỉ là ảo ảnh thôi, chỉ là tưởng tượng..."
Hoàng ôm đầu lại, vẫn không hề mở mắt, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Anh ơi... Có phải Bi đã chết rồi không?..."
Lần này, giọng cậu bé có phần mếu máo, như trực khóc đến nơi.
"Bi không phải ảo ảnh của anh đâu... Bi... Bi muốn gặp mẹ... Bi muốn chơi với anh... Chỉ có mình anh nhìn thấy Bi thôi... Bi... Oà... Oà... Họ sắp đến bắt Bi rồi..."
Cái quái gì thế?!?
Hoàng mở mắt ra, buông thõng tay xuống, cố gắng nhìn xuống khuôn mặt cậu bé. "Nó có thể đọc được suy nghĩ của mình?"
"Bi nghe được hết, nghe được hết... Oà... Oà... Mắt anh không giống những người kia. Mắt anh nhìn thấy Bi, anh... Bi không muốn xa mẹ, không muốn xa mẹ... Oà... Oà..."
Hoàng nuốt khan, bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
"Em... Em rốt cuộc là ai?..."
Cậu bé mếu máo chỉ tay Hoàng vào phía giường bệnh trắng toát, mà nằm dưới lớp khăn phủ trắng kia, có lẽ là một hài tử nhỏ bé mới vừa qua đời... Nơi người mẹ đang điên cuồng gào khóc, nơi cậu bé đang trốn chạy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook