Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 373

"Sao mặt mày thất thần thế kia? Nhà bị mất sổ gạo à?"

"Điên. Thôi tám rưỡi hơn rồi, về nhà chứ kẻo mẹ tao về trước không thấy tao ở nhà lại lo."

"Bác Châu đi đâu à?"

"Thấy không nói gì nhưng hình như là đi cúng lễ cúng đàn gì đấy. Lên nhà lấy áo khoác đi rồi đi, ngoài kia lạnh lắm."

"Ờ."

Cậu đi ra ngoài sân lấy xe trước, Mai ra sau, vừa xỏ tay vào áo vừa đóng cổng.

"Đi đường làng đi đừng đi đường lớn nữa. Lâu lắm rồi chưa vòng qua đường đấy."

"Ừ."

Đường làng là con đường tắt về nhà chỗ cậu. Nó là đường bê tông nhỏ không có đèn đường chiếu sáng, xung quanh lại chỉ có mấy nhà từ xưa, toàn là con cháu thanh niên đều đi làm ăn xa chỉ còn các cặp vợ chồng già cũng lũ trẻ con, thành thử khu này luôn vắng lạnh nhưng yên bình. Hồi còn đi học phổ thông Hoàng cũng hay đi vào đường này, vừa để về nhanh hơn mà vừa có bóng cây mát.

Cậu rẽ trái vào con đường kia, đi được một đoạn Mai không nói gì, bỗng nhiên phía xa cậu nhìn thấy nhang nhác có bóng vài người đứng thấp thỏm trước cổng nhà nọ.

Tién thêm một đoạn nữa, cậu phát hiện có nhiều hơn hai người đang đứng trước sân nhà kia. Mắt người nào người mấy đều dữ tợn quay lại khè vào mặt Hoàng như cố ý dọa nạt.

Tay lái Hoàng hơi lạc đi, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh. Mai phát hiện ra sự chếnh choáng này thì nghển cổ ra phía trước.

"Đi đứng kiểu gì đấy? Không đi được thì để tao đi cho."

"À ừm..."

Một đám âm binh đứng la liệt từ sân tràn ra ngoài đường, Hoàng phải giả vờ như không nhìn thấy chúng, nếu chúng biết cậu nhìn thấy nhất định sẽ tìm cách moi mắt cậu ra hoặc đeo bám về nhà. Thật sự bị bọn này đeo vào rất phiền toái. Hơn nữa đám âm binh này có vẻ rất mạnh, xem ra người tu luyện và nuôi dưỡng chúng không phải loại tầm thường.

Cậu đi từ từ qua ngôi nhà kia, nhà cũ lụp xụp nhưng ở giữa sân có một bàn thờ. Ngày trước đi qua thì không để ý lắm, nhưng giờ trông lại cậu đã biết đấy là bàn thờ âm binh. Để xem nào, ai là chủ nhân của cái nhà này nhỉ?

"Ơ, bác Châu kìa?"

Mai đưa tay chỉ vào căn nhà ánh đèn lờ mờ kia. Hoàng cũng đưa mắt nhìn vào, đúng thật rồi, bà Châu và một người nữa đang chắp tay khấn vái gì với một ông già lưng còng ăn mặc rách rưới. Xem ra ông ta cũng là một pháp sư. Sao cậu lại không biết đến sự tồn tại của lão nhỉ?

"Mày biết đấy là ai không?"

"Biết chứ. Ông Mười ấy."

"Là ông nào?"

"Mày còn nhớ cái ông hay đi bắt rắn ngoài đồng không? Ông còng còng lưng mà hồi bé hai đứa mình cứ tưởng là ngáo ộp ấy."

"A..."

Hóa ra là ông ấy. Hoàng còn tưởng ông ta là một lão già cô độc không con không cháu chứ. Hóa ra là pháp sư, trình độ chắc hẳn khá cao tay. Mẹ cậu đi xem bói ở đây cũng không tệ. Còn việc nuôi âm binh thì hầu như ai trong nghề cũng có, cậu cũng không đả động gì đến làm gì.

Cậu chở Mai về nhà  đưa chìa khóa cho cô mở của trước rồi đi lên phòng. Theo thói quen mỗi khi chỉ có mình Hoàng ở nhà, Mai mở tủ lạnh ra nhìn đồ ăn trước. Cậu quay đi quay lại không thấy Mai đâu, lúc hoảng hốt xuống nhà thấy cô đang thò tay ra bóc bánh ăn.

"Hà Thanh Mai."

"Gì? Sao đọc cả họ cả tên cúng cơm nhà người ta ra thế? Đánh cho giờ."

"Mày cứ la mày giảm cân nhưng miệng thì liên tục nhai không để cho nó nghỉ. Mới một thời gian không gặp mà giờ mày đã béo lên rồi đấy."

"Mặc kệ."

Mai vừa nói vừa ôm túi bánh lên tầng  đi qua cả người Hoàng. Hình như cậu quên rồi, mỗi khi buồn cô có thói quen ăn rất nhiều.

Cậu lò dò bước lên theo, bâng quơ hỏi đại một câu mà từ lâu đã có ý muốn biết.

"Sau khi chia tay lão kia, hai bên vẫn không có dấu hiệu quay lại, không ai chịu nhường ai?"

"Dở hơi à? Chia tay thì chia tay luôn chứ. Ai lại quay lại bao giờ? Người lớn với nhau cả rồi."

Mai bỏ miếng bánh vào miệng, vừa ra ban công vừa ăn.

"Này này đừng có mà vứt luôn vỏ ra ngoài đấy, không mai mẹ tao lên mà thấy lại đánh tao."

Mai không nói gì, lườm Hoàng một cái rõ sắc nhưng miệng vẫn nhai. Hoàng cũng đi ra đấy đứng cùng với Mai,

"Này, còn buồn nữa không?"

"Không, tao không buồn, sau khi chia tay tao chỉ ăn nhiều hơn thôi. Làm ơn đừng nhắc mấy chuyện này trước mặt tao nữa. Tao đã cố quên rồi. Mày biết đấy, cái gì cứng quá thì gãy, mà tao gồng một mình mãi rồi, nhìn xem phía bên kia bập bênh có chút nào muốn chơi với tao không? Tao thậm chí còn chưa thấy lão một lần quan tâm thật lòng. Lão chưa từng coi tao là người yêu ấy. Chắc chia tay tao coi như bớt được một gánh nặng phiền toái, lão mừng lắm ý nhỉ? Đời tao xem như chưa xuất hiện người nào tên Tùng đi."

Chọc nhầm phải ổ điện rồi...

Trong đầu Hoàng lại hiện lên hình ảnh Tùng châm điếu thuốc trong đêm tối, cái hôm đánh nhau với cương thi, từ lúc đi tới lúc về Tùng như một người mất hồn. Đáng lý ra cậu nên an ủi Mai và bày cách cho hai người làm hòa lại.

Nhưng mà thôi. Hyhy, chia tay đi càng tốt, cậu không muốn để bạn mình phải tiếp tục khổ sở nữa đâu. Lần đầu gặp mặt Hoàng cũng có ưa Tùng đâu.

"Thế tối nay ngủ lại đây nhá."

"Không, tí sang phòng bác Châu ngủ. Tao vẫn ám ảnh hôm nọ ngủ tại giường mày sáng về có ngay một vết thương nơi cổ như có ai cấu vào ấy. Cũng may là mày còn rạch máu vào cho tao. Ui không thể quên nổi cái giọt máu đen tiết ra từ bả vai tao. Ghê tởm."

Ơ...

Mai nhắc Hoàng mới nhớ ra, đúng là có lần Mai bị thế thật. Cậu tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu nguyên nhân vì sao Mai lại bị như vậy.

Bỗng nhiên trong đầu cậu lại hiện ra khuôn mặt Giao Linh. Có lẽ nào là Giao Linh đánh Mai không nhỉ?

Nghĩ xong câu lại thấy hư cấu. Mai có làm cái gì để Giao Linh phải động thủ đâu chứ.

Bỗng nhiên hai dứa lại có một khoảng thời gian im lặng, Mai nhìn xuống đèn đường dưới nhà, ngẩn ngơ không hiểu đang nghĩ gì. Hoàng thì cắn răng cắn lợi lại trong lòng bứt rứt, bỗng nhiên lại nhớ đến Giao Linh, không biết con bé bây giờ có ổn không.

Theo tình trạng con búp bê thì Giao Linh không thể bị hãm hại được. Chắc lấy lại thần thức rồi nên đã cắt hết mọi thứ đi.

Một lúc sau phía dưới nhà có tiếng mở cổng, bà Châu phát hiện bên ngoài có thêm một đôi dép, biết ngay là Mai tới chơi.

"Mẹ về đấy à?"

"Mai đấy à? Con về lúc nào sao không ra bác chơi."

"Con mới về ạ."

Mai nghe tiếng mẹ Hoàng về thì phi thẳng xuống nhà ôm chầm lấy bà.

"Bác tưởng mai nhà con có giỗ gì cơ mà."

"Dạ. Hoàng mới tới đón con sang chơi. Sáng mai nó lại đưa con về sớm, tối nay con ngủ với bác nhớ."

"Thế à? Đi, qua đây bác cho cái này."

Hoàng á khẩu, cảm thấy địa vị trong nhà nên đổi tráo lại Mai mới là con gái bà, còn Hoàng là con hàng xóm.

Cậu tự an ủi bản thân, đi lên nhà mở túi đồ ra. Cũng may trong khi về quê biết có dính chút chuyện của Giao Linh nên đã mang ít đồ nghề về. Sang mai đưa Mai về nhà nhất định phải mang theo đề phòng.

Như ban nãy cậu nghe nói từ lúc 4h sáng người nhà Mai đã ra bốc mộ rồi. Thường thì người ta chọn lúc trời sắp sáng hoặc lúc tối để bốc mộ, tránh cho hài cốt tiếp xúc với ánh mặt trời.

Cậu nhắn tin cho Mai dặn sáng mai nhớ dậy sớm dẫn cậu ra mộ, ban đầu Mai chối, giãy đành đạch vì sợ, nhưng Hoàng nói đi nói lại vài câu, không biết khi nào mà lại xuôi xuôi, ngày mai quyết định dậy sớm đi cùng.

Sáng hôm sau hoàng dậy rất sớm nhưng không dám mở điện lên, Mai cũng dậy từ lúc nào, rón rén đi từ phòng bà Châu sang chỗ cậu.

"Trời tối thế này còn muốn đi à?"

"Phải đi chứ, 4h bât đầu mà giờ hơn 4h rồi."

"Được."

Một người lén mở cửa một người lén dắt xe, cậu phải dắt bộ xe cách một đoạn khỏi nhà rồi mới dám nổ máy vì sợ bà Châu biết được lại quở.

Lâu lắm rồi Hoàng mới chạy xe ra đồi cây Lim. Đường đi xung quanh toàn ruộng mía, ruộng sắn nhà người ta, gió lùa vào lạnh buốt  sương sớm rơi lộp bộp vào đầu. Mai ngồi sau rét run cầm cập, vừa chửi rủa Hoàng vừa sợ hãi.

Cả nghĩa địa bên mạn đồi bao la, nhưng từ xa Hoàng đã thấy bóng đèn sáng ở ngoài kia,biết Mai sợ, cậu nắm chặt tay Mai lại, kéo băng băng cô đi sau mình.

Cánh đàn ông lớn tuổi trong nhà thấy sự xuất hiện của hai đứa thì rất tức giận. Đặc biệt là bố Mai, nhưng Mai mở chiêu nước mắt cá sấu, ông đành thôi.

"Hai đứa ra đây làm gì? Chuyện của người lớn chứ chuyện của chúng mày à? Cút về!"

"Bố. Con muốn ra với cô mà..."

"Được được. Tùy chúng mày."

Hoàng quan sát thấy họ đã đào được gần đến đích, không thèm để ý đến bố của Mai cùng nỗi sợ ông nữa. Một người đàn ông phát hiện ra đã thấu quan tài thì báo hiệu cho cộng sự dừng tay, ông ta lấy chiếc xẻng, cào nhẹ nhàng từng lớp đất phía trên đi, nghe cái cốp một tiếng. Tiếng lưỡi xẻng va chạm kim loại với một vật khác.

Cậu đứng vươn người lên, phát hiện thấy có 5 cái đinh đóng vào 5 vị trí quan tài. Ai nấy nhìn nhau ái ngại, không biết ai giở trò đóng đinh hãm hại người ta?

"Vậy là đúng như em nói rồi, em bị loại vô phúc nào đóng đinh cố định tứ chi em hả em ơi? Mau, mau mở ra cho chị nhìn mặt em, xem em làm sao lại không về nhà với chị được nào?"

Bác gái của Mai thấy vậy thì rùng mình, khóc lên khóc xuống, giục những người kia cậy nắp quan tài ra, để xem còn gì bên trong.

Những người đàn ông cẩn trọng cạy nắp quan tài ra, mùi thi hài lâu năm dưới lòng đất cộng thêm chướng khí không được thoát ra làm sình bộ hài cốt lên.

Bao nhiêu năm nhưng thịt không có dấu hiệu bị thối rữa. Da mặt dính nhăn lại vào xương cho hàm răng trồi ra, màu vàng cùng chất dịch nhầy khắp cơ thể.

Ơ...

Nhìn qua quan tài không thấy gì bất thường thế nhưng thi hài bị mai táng ngược, đầu nó bị đặt ngay dưới tấm bia thế kia, bảo sao hiện về la rằng bị đè đá vào cổ.

Mai sợ hãi trước màn cậy nắp này, lại ngửi thấy mùi chướng khí, cả người khó chịu bám lấy tay Hoàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương