Pháp Mệnh Thiên Tôn
127: Tuyển Quân


Huynh đệ song sinh sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì định vào phòng gọi Trần Phong đến tham gia bữa tiệc cùng họ.

Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt yên bình của sư phụ mình khi ngủ, họ quyết định để yên cho y nghỉ ngơi, khi mà đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy vị pháp sư tóc bạc ấy có thể ngon giấc như vậy.
Bữa tiệc tiễn đưa kéo dài suốt đêm cho đến tận sáng hôm sau, rồi mọi người chỉ dọn dẹp cho gọn gàng lại, còn đâu những bài trí đều là giữ nguyên, chào đón những người tuyển quân năm nay.

Chính vì vậy mà khi Phong Hiệp rời khỏi đền, đến gia nhập với hai đệ tử của mình, y có chút bất ngờ với quang cảnh ngôi làng.
Nhưng y cũng không có quá nhiều thời gian để cảm khái, khi mà những người từ đoàn tuyển quân đến rất sớm.

Ở nơi này, dù là đêm hay ngày thì ánh sáng cũng không biến mất, khi mà biển dung nham không những khiến cho nhiệt lượng quanh năm nóng bỏng mà còn mang lại nguồn sáng vô tận.
Tuy nhiên dù vậy, người ta vẫn có khái niệm ngày và đêm dựa trên Thái Dương ma pháp của vị Hoàng Đế Đại Viêm Đế Quốc đầu tiên.

Ngài ấy bằng sức mạnh cường đại của mình, đã sáng tạo ra một mặt trời nhân tạo nơi trung tâm Đế Quốc.

Ma thuật này tỏa ra ánh sáng rực rỡ vào ban ngày và ôn hòa vào ban đêm, đồng thời điều hòa bớt nhiệt lượng trong không gian, giúp đời sống nhân dân ổn định hơn.
Không biết đoàn người tuyển binh xuất phát là từ khi nào nhưng khi họ đến nơi thì những tia sáng yếu ớt đầu tiên từ Thái Dương ma pháp vừa mới chiếu đến đình làng.

Nhưng có vẻ chỉ có Trần Phong là cảm thấy hơi ngạc nhiên với việc đó, còn đâu mọi người đều đã là sẵn sàng cho cuộc tuyển chọn kỳ này.
Bất quá có lẽ chính vì người dân làng Viễn Nham đã quen với thời điểm tuyển quân, đồng thời tinh thần còn đang rất căng thẳng nên họ không nhìn nhận đúng đắn về ánh mắt của đoàn người đến tuyển quân.

Còn đối với Phong Hiệp, y nhíu mày nhìn những người mới đến, không có chút nào cảm giác dễ chịu.

Y nói với đại đệ tử của mình:
– Lát nữa nếu như có bài kiểm tra thực lực thì dùng vừa đủ lực của một nhất tinh pháp vũ, cùng lắm lên nhị tinh thôi.

Sau đó thì toàn thời gian bảo vệ đệ đệ mình, ta có làm gì cũng đừng lên tiếng hay xen ngang, hiểu chứ?
– Vâng!
Thiên Lạc chỉ đơn giản nghe lời, không có ý định hỏi lại gì, khi mà biết chắc sư phụ đã có kế hoạch nào đó rồi.
Sau khi chào hỏi một chút, rất nhanh những người có khả năng phải tòng binh trong năm nay xếp thành một hàng, đối diện với pháp cụ kiểm tra tu vi, thứ có hình dạng của một chiếc khiên tròn.

Ba thầy trò xếp dưới cùng, ngược lại với suy nghĩ của trưởng làng, đặc biệt Thiên Y còn đứng tận thứ hai mươi mốt.
Tuy nhiên ông cũng không định thắc mắc pháp sư tóc bạc làm gì, ngược lại chỉ cùng mọi người đứng phía xa cầu nguyện.

Thứ nhất đó là giờ đã bắt đầu, dù có làm gì thì cũng đã quá muộn, thứ hai chính là thần thái mà người kia tỏa ra khiến cho ông, người mạnh nhất làng hiện tại cũng sinh ra cảm giác khiếp sợ.

Có vẻ như vị tiền bối này thật sự mạnh mẽ như ông suy luận, canh bạc này đã bắt đầu có vài điểm an toàn.
Đoàn người kiểm tra làm việc rất nhanh gọn lẹ, chẳng mấy chốc liền đã hết mười tám người đứng trên, đến lượt của Hỏa Thiên Lạc.


Cậu ta làm đúng như lời của Trần Phong, tu vi biểu hiện ra sau khi đánh một chưởng miễn cưỡng coi là nhị tinh pháp vũ.

Tên kiểm tra khẽ gật đầu, đánh dấu tích cho phép thông qua.

Hắn ta hiện tại đã chắc chắn tuyển được mười tám người, còn một thanh niên đang để chờ lại.
Đem mắt nhìn người tiếp theo, hắn hơi giật mình trước cả ngoại hình đến thần thái của người này.

Thân thể cao lớn nhưng bị cụt mất cánh tay phải, khiến cho ống tay tung bay trong gió, mái tóc bạc quá nửa cắt ngắn gọn gàng, làm cho người ta sinh ra cảm giác chột dạ.

Hắn ta không phải người quá mê tín, nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của người này hắn ta bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rét lạnh.

Cố nuốt nỗi lo ấy xuống, hắn đằng hắng, hỏi:
– Ờ… tên?
– Trần Phong!
– Tuổi?
– Hai ba!
Câu trả lời nhàn nhạt vừa vang lên, cùng lúc tất cả mọi người đều sững sờ kinh ngạc, nhiều thanh âm không thể tin nổi không hẹn mà vang lên.
Đối với cư dân làng Viễn Nham, họ đối với người này biết nhiều hơn mấy tên tuyển quân một chút.

Thực lực của vị pháp sư tóc bạc họ không biết đến độ nào, chỉ đoán là rất mạnh, cùng với cái ngoại hình đó, họ nghĩ y trẻ lắm thì cũng đã ngoại tứ tuần, vậy mà khi y nói ra tuổi của mình, lại chỉ hơn một nửa cái họ nghĩ một chút, thực là khó tin quá rồi!
Huynh đệ song sinh thì cũng hơi ngớ người.

Họ không nghĩ người mình bái làm sư phụ lại trẻ đến như vậy, tính ra chỉ hơn họ có vẻn vẹn năm tuổi.

Nhớ lại nửa năm nay xưng hô với nhau thế nào, cả hai có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Tên kiểm tra thì hơi nhíu mày.

Người dân của dung nham thế giới vì thời tiết khí hậu cùng thiên nhiên khắc nghiệt mà ngoại hình hơi khác biệt so với những người ở Đông Thần Vực, dù cùng là Nhân tộc.

Vì thế mà khi nhìn thấy Trần Phong, hắn đã biết được y không phải người ở đây, cũng không quá ngạc nhiên trước số tuổi ấy, chỉ là tò mò không biết làm cách nào y đến được đây.

Nhưng đoán việc đó không liên quan đến mình quá, hắn chỉ ghi chép vào cuộn giấy da, sau đó nói với y:
– Bắt đầu đi!
Pháp sư tóc bạc không làm theo, ngược lại còn liếc mắt nhìn hắn ta dò xét công khai.

Tức thì hắn ta cảm thấy gai mình khó chịu, hỏi:
– Ngươi làm gì thế? Còn không mau bắt đầu?

Phong Hiệp cười khẩy.

Y không biết tên này thân phận thế nào nhưng thực lực chỉ là một cái tứ tinh pháp vũ nho nhỏ, kém xa cả Thiên Lạc.

Không bận tâm đến hắn, y một lượt dò xét hết đám người đi cùng hắn.

Bọn chúng đồng dạng cũng là nổi đóa lên, giận dữ đanh giọng:
– Tiểu tử, có muốn chúng ta cho ngươi một bài học?
Trần Phong thở ra:
– Năm tam tinh và một tứ tinh pháp vũ từ khi nào lại lớn họng đến vậy?
Nói rồi một uy áp cực mạnh tỏa ra từ người y, khiến cho tất cả không hẹn mà cùng lùi lại một bước.

Y nhẹ nhàng giơ tay lên, từ ngón trỏ bắn ra một tia pháp lực nho nhỏ thẳng vào tấm khiên sát hạch.

Tất cả gần như nín thở vào cái khoảnh khắc va chạm.

Pháp cụ không hề hấp thụ được ma pháp của pháp sư tóc bạc tạo thành, mặt khác từ từ rạn nứt, sau đó vỡ nát thành từng mảnh.
Dù là ai lúc này cũng đều đem ánh mắt kinh hãi nhìn thân ảnh cao lớn kia.

Cái tấm khiên đó cường hãn thế nào không ai không biết.

Từng có lời đồn là ngay cả nhất tinh pháp tông một chưởng toàn lực cũng không thể khiến cho nó hao tổn gì, vậy mà người kia chỉ tùy tiện đánh ra một chỉ liền khiến nó vỡ vụn ra như vậy sao?
Người này rốt cuộc thân phận như thế nào?
Tuy nhiên tên tứ tinh pháp vũ thì hét lên:
– Ngươi làm gì thế hả? Pháp cụ hỏng rồi sao có thể tiếp tục khảo thí?
– Vậy thì ghi danh cho chúng ta luôn thôi, không cần phải kiểm tra nữa!
Phong Hiệp không mặn không nhạt nói.

Tuy nhiên hắn ta không làm theo:
– Ngươi nghĩ tại sao ta phải làm vậy?
Trần Phong không đáp, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, chân chầm chậm bước tới.

Y bước đi hết sức khoan thai, không tỏ ra cái gì vội vã.

Tuy nhiên đừng nhịp chân y chạm xuống đều khiến cho mặt đất như muốn rung chuyển.


Đặc biệt với tên tứ tinh pháp vũ thì áp lực hắn cảm thấy càng lúc càng lớn hơn mấy phần, cứ sau một bước lại tăng thêm, dần dần ép cho hắn thở không nổi.
Hắn vô thức quỳ xuống, cố gắng trấn áp lại tinh thần, điều tức lại hơi thở nhưng mọi thứ đều là vô dụng, hoàn toàn rạp xuống dưới chân pháp sư tóc bạc.

Thân hình cao lớn khẽ cúi xuống, tay trái đưa ra đẩy mặt hắn thẳng lại:
– Giờ thì làm hay không?
Hắn không thể đáp lại, chỉ có thể vận hết sức lên mà cố gắng gật đầu.

Hài lòng với biểu hiện của hắn, Phong Hiệp cũng không định làm khó thêm, dần thu lại uy áp.

Mà cũng nhờ như vậy, tất cả mọi người mới cảm thấy thoải mái hơn.

Tuy nói y chỉ tạo ra áp lực với duy nhất một người nhưng dù là ai nhìn vào cũng cảm thấy kinh hãi, pháp lực trong cơ thể cảm tưởng bị ép xuống vài bậc.

Thực sự là rất đáng sợ!
Tên tứ tinh pháp vũ sau khi thông qua Trần Phong trong danh sách thì tiến đến hỏi Thiên Y rất tử tế:
– Họ tên của ngươi?
– Hỏa Thiên Y.
– Ngươi bao nhiêu tuổi?
– Mười tám.
Rồi hắn nhanh chóng cho cậu vào danh sách những người đi lính đợt này, gạch tên con trai trưởng làng Viễn Nham đi.

Mọi thứ đều đúng như kỳ vọng của dân làng.
Tuy nói tên tứ tinh pháp vũ bị Phong Hiệp dọa cho một pha sợ gần chết nhưng hắn dù gì vẫn là người chủ trì việc tuyển quân tại làng Viễn Nham, rất nhanh liền lấy lại phong độ.

Mọi người theo chỉ thị của hắn rời đi, hướng đến trại tập trung.
Trưởng làng nhìn theo bóng lưng của tất cả, trong lòng vô cùng dậy sóng.

Ngày hôm nay chứng kiến phần nhỏ thực lực của Trần Phong, ông càng cảm thấy tò mò hơn bao giờ hết.

Lời tiên tri nói Thiên Long sẽ thay đổi cục diện và thống nhất toàn bộ dung nham thế giới chứ không nói rõ con rồng đó có đặc điểm thế nào.
Ngày ấy pháp sư tóc bạc rơi xuống làng, thân thể y được bọc trong lớp vảy rồng cứng cáp đã bị hủy hoại.

Nói cách khác, bên cạnh huynh đệ song sinh, y cũng có thể là một đối tượng của lời tiên đoán huyền thoại.

Mà thậm chí ngay cả trường hợp xấu nhất là không phải ba người ấy, mọi người sẽ phải đợi thêm một thời gian rất dài nữa, thì lúc này đây trưởng làng cũng có một dự cảm, đó là ba người họ nhất định sẽ làm chấn động ít nhất là Đại Viêm Đế Quốc.
Làng Viễn Nham là một trong chín thôn làng của xã Vực Diễm.

Kể từ năm ngoái, một năm một lần, một trăm tám mươi thanh niên mạnh nhất của các thôn làng sẽ được gọi đến trại tập trung của xã.

Tại đây, họ sẽ trở thành các trại viên, được huấn luyện để trở thành các binh lính thực thụ.
Đoàn người của làng Viễn Nham di chuyển không lâu thì gặp một vài các đội ngũ khác.


Tuy nhiên không giống với họ, có vẻ như việc tuyển quân của các thôn làng kia diễn ra “tốt đẹp” hơn rất nhiều, khi mà trông những người cầm đầu đều là hoàn toàn tự tin, khỏe mạnh thoải mái.
Bọn chúng tăng tốc một chút, sau đó tập trung lại nhóm đi phía trước cả đoàn một đoạn.

Phong Hiệp dễ dàng nhìn ra tên lo việc tuyển quân tại làng Viễn Nham đang cực kỳ kích động mà nói chuyện với đồng bọn.

Vì thế, y hơi lui lại, nói với huynh đệ song sinh:
– Ta không biết mối quan hệ hai cậu với những thanh niên khác trong làng như nào, nhưng thế giới này quy luật từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy: Thực lực vi tôn.

Tại cái trại tập trung kia ta đoán hẳn sẽ xảy ra một vài chuyện không đơn giản, những lúc đó hãy để họ tự lo lấy, đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì khác.

Ta có thể đảm bảo cho hai cậu nhưng sẽ không quản việc của họ đâu!
Cả Thiên Lạc lẫn Thiên Y đều gật đầu.

Nhưng với bản tính lương thiện của họ, Trần Phong biết còn lâu họ mới để yên trước những bất công, và y cũng không thể ở bên cạnh họ mãi được, phải để họ tự trưởng thành nữa.
Tăng tốc nhanh hơn vài phần, y không mất quá nhiều thời gian để bắt kịp đám người tứ tinh pháp vũ.

Và quả đúng như y đoán, tên kia đã rỉ tai đồng bọn về thực lực của y, vì thế mà bọn chúng không hẹn cùng có chút cúi đầu xuống, thể hiện sự tôn trọng.

Chúng hoàn toàn không tỏ ra chút bất mãn nào khi y đi ngang hàng, mà đám tam tinh đi phía sau đồng dạng cũng vậy, tuyệt đối chấp nhận chuyện này.
Đoàn người di chuyển chừng nửa canh giờ thì đầy đủ cả chín đoàn người và đến cổng của trại tập trung.

Bọn họ vừa tiến vào trong sảnh, cánh cửa lớn phía sau thậm chí còn chưa được đóng lại thì đã có mấy bóng người xuất hiện trước mặt họ, trông tâm trạng kẻ nào cũng đều rất là vui vẻ:
– Chà chà, đám rửa bát năm nay đã đến rồi này!
Gần hai trăm thanh niên phía sau đồng loạt cảm thấy khó chịu trước thái độ ấy.

Đây rõ ràng là trò ma cũ bắt nạt ma mới, tuy nhiên với thực lực yếu hơn, họ cũng không thể làm gì được.

Phải biết rằng phần lớn xã Vực Diễm nồng độ pháp lực là rất loãng, vì vậy mà khả năng tu luyện chẳng được bao nhiêu, trường hợp của Thiên Lạc có thể nói là vạn năm có một cũng không sai.
Trại tập trung được xây dựng ở vị trí pháp lực nồng đậm nhất xã, giúp cho binh lính luyện tập tốt nhất.

Theo đó, đám người kia dù đáng ghét nhưng thực lực không hề tầm thường.

Huynh đệ song sinh lúc này mới bắt đầu hiểu ra lời sư phụ dặn họ hồi nãy.

Tuy nhiên mấy việc này họ quả thực không thể nhắm mắt cho qua, hi vọng sư phụ có thể thông cảm cho họ.
Đám người đi tuyển quân thì khuôn mặt tái mét, không hẹn mà cùng quay sang nhìn pháp sư tóc bạc.

Bọn họ đã biết người này bá đạo thế nào nhưng mấy tên kia thì chưa, hiển nhiên mấy lời như vậy chẳng thể nào lọt tai cho được.

Nhưng điều khiến cho chúng càng sợ hãi từ tận tâm can đó chính là thân ảnh cao lớn ấy chỉ đơn giản mỉm cười, sau đó nói với mấy tên trước mặt:
– Gọi thủ lĩnh các ngươi ra đây!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương