Khi tay sắp chạm vào công tắc mở nước, một bàn tay đột nhiên ngăn cản chuyển động của Hình Việt.

Hình Việt lạnh lùng quay đầu lại: "Ông đang làm gì vậy?"

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng ngăn cản hắn: "Thiếu gia, đừng làm điều khiến cậu phải hối hận."

Thái độ của Hình Việt đối với Hoài Giảo ai không ngu đều có thể nhận ra.

Chỉ có bản thân hắn là không biết, còn cảm thấy chính mình có thể tuỳ tiện nặng nhẹ với người ta.

Tay người đàn ông đặt trên vai Hình Việt bị hất ra, hắn đang định ra tay lần nữa thì lại có người ngắt lời hắn.

Hình Việt đã có chút thiếu kiên nhẫn.

Trên chân Lục Văn vẫn còn vết máu ướt, tấm thảm đỏ sậm dưới chân hắn gần như bị nhuộm đen, nhưng dù với bộ dạng khổ sở như vậy, y vẫn giữ bình tĩnh, ngay cả khi Hình Việt phát điên, vẫn có thể thách thức hắn bằng một đòn.

"Hình Việt, cậu không cảm thấy mình rất nực cười sao?"

"Cậu nói Hoài Giảo ngu ngốc, nhưng tôi lại nghĩ cậu mới là người ngu ngốc nhất."

Động tác của Hình Việt đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ủ rũ, giọng nói lạnh như băng, quay đầu nhìn về phía Lục Văn: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói cậu ngu ngốc, vừa điên vừa ngu."

Id wat: Cresent Munn

"Rõ ràng là thích Hoài Giảo chết đi được, thế mà cố tình lại như chó điên cắn bậy khắp nơi."

"Đang nói mẹ nó cái quái gì thế!" Bàn tay đang cầm ống nước đột nhiên buông ra, Hình Việt tựa hồ có chút tức giận, lập tức bóp cổ Lục Văn.

"Chính mày không nhận ra sao? Mày bị cậu ấy mê hoặc." Cổ bị bóp mạnh, hầu kết bị ép chặt, mỗi lần nói một chữ đều cảm thấy khó thở, nhưng Lục Văn vẫn tiếp tục nói.

Cặp kính gọng mỏng lệch trên sống mũi cao, Lục Văn nặng nề thở hổn hển, vẻ mặt kỳ quái, mỉa mai nói: "Từ đêm đầu tiên của trò chơi đã dõi theo cậu ta, suốt ngày tỏ vẻ khó ở cau có để thu hút sự chú ý của cậu ấy."

"Nếu cậu ta nói với người khác thêm một lời, mày sẽ âm dương quái khí, còn nếu cậu ấy gần gũi với người khác một chút, mày sẽ sồn lên. Cho dù Trác Dật chỉ ở lại với cậu ta ở cửa hai phút, mày cũng phải truy ra ngọn nguồn. Chính mày nhìn không tự biết sao, ánh mắt mày nhìn cậu ta, lúc mày hôn cậu ta, bộ dáng thần hồn đảo điên, bản thân hãm sâu vào có bao nhiêu nực cười."

"Vừa rồi cậu ta bỏ chạy, mày còn tức giận đập ghế lên Trác Dật, đồng thời cảnh cáo người trên điện thoại không được chạm vào cậu ta."

"Có cần tao nói đáp án cho mày không?"


"Cái gương hai mặt trong phòng, ngay từ đầu mày không biết sao? Mày rất thích đi, chỉ có mình có thể nhìn thấy bộ dạng của cậu ấy. Lúc cậu ấy ở trước mặt mày tùy ý khoả thân vô tri vô giác ngủ, mày có dám thừa nhận không ở trước gương nhìn lén?"

"Lúc em ấy khỏa thân lộ đùi, mày có đứng trước gương thủ dâm không?" Những lời nói thô tục khó có thể tin nổi lại phát ra từ miệng Lục Văn.

"Mẹ nó câm miệng!" Bàn tay đang siết cổ hắn càng chặt hơn, ngay sau đó hắn đấm thẳng vào mặt Lục Văn.

Lục Văn bị hành động bạo lực bất ngờ của y xô ngã xuống đất, bao gồm cả chính hắn và chiếc ghế.

Cặp kính hoàn toàn rơi khỏi sống mũi, Lục Văn bị đập xuống đất, nửa mở mắt liếc nhìn Hình Việt phía trên đầu, cười lạnh.

"Đương nhiên không dám để tao tiếp tục nói về nguyên nhân mày phát điên."

"Không phải là có người trốn thoát hay có liên quan đến Thẩm Thừa Ngộ, mày chỉ là tức giận mà thôi. Một người mà mày từng chế nhạo, chính mày còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ trong vòng ba ngày đã khiến mày si mê như một con chó điên. Tầm mắt đều không thể rời khỏi người dù chỉ một giây."

"Đó là lý do tại sao tao nói mày thật nực cười."

"Khi mày nổi điên đấm tụi tao, không sợ Hoài Giảo sẽ nghĩ gì về mày à?"

Lục Văn cười trong bầu không khí kỳ lạ có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong đại sảnh, rồi nói.

"Cậu ấy sợ mày chết đi được."

Khuôn mặt đẹp trai giận dữ và hung bạo của Hình Việt nhất thời trở nên cứng đờ.

Hắn rất chậm rãi cúi đầu, nhìn Hoài Giảo nằm trên mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp của đối phương đổ đầy mồ hôi lạnh vì bị hắn làm tổn thương và sợ hãi, Hoài Giảo run rẩy lông mi, sợ hãi nhìn hắn.

"Tao không cần mày bảo tao phải làm gì." Hắn cũng không muốn suy xét Hoài Giảo nghĩ gì về mình.

Bởi vì cậu ta vốn không quan trọng.

Hình Việt bình tĩnh mở nút chai.

Dưới tiếng gầm điên cuồng của Trác Dật, một dòng nước lỏng không ngừng chảy ra từ chai thủy tinh, chảy xuống từ từ và đều đặn dọc theo đường ống mảnh mai.

Chỉ trong hai ba giây, nó đã chảy thẳng vào miếng bịt miệng Hoài Giảo đang cắn.

Lục Văn, người vừa bình tĩnh chế nhạo Hình Việt, giờ đây hắn lặng lẽ quay đầu đi.


Hắn cắn môi, mặt trắng bệch, căn bản không dám nhìn Hoài Giảo.

Lúc ấy Hoài Giảo hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì, chỉ giãy dụa kháng cự nhưng vẫn không có tác dụng.

Chất lỏng đã vào miệng.

Trong bầu không khí gần như chết chóc xung quanh, trái tim của ai đó đang đập dữ dội, như sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Nước vừa vào miệng, một cỗ chua chát khó tả xuyên thẳng vào khoang mũi, khiến cho Hoài Giảo ứa nước mắt từ hốc mắt đỏ bừng.

Không tự chủ được, cậu phát ra một tiếng kêu đứt quãng bằng giọng mũi.

Khoảnh khắc tiếp theo, miếng bịt miệng nghẹt thở bị xé toạc.

Khi Hình Việt xé miếng băng ra nhìn Hoài GiẢO, tay hắn run rẩy, y có thể cảm nhận được toàn thân người nọ căng cứng run rẩy dưới lòng bàn tay.

Hình Việt giả vờ bình tĩnh và bế cậu lên, đồng thời làm ra vẻ mặt cau có như Lục Văn đã chế nhạo vài phút trước.

Hắn cố ý thờ ơ: "Một chút nước chanh đã làm em sợ thế này à?"

Dưới ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của đám người Trác Dật, hắn đưa tay lau vết nước dính trên mặt Hoài Giảo rồi nói: "Tôi chỉ nói là nước bình thường, không nói cụ thể là nước khoáng."

"Sao em lại sợ tôi như vậy? Ngoài việc thích bắt nạt em, tôi đã bao giờ thật sự có ác ý với em không..."

Hoài Giảo vẫn còn mang theo vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, vô thức ngước mắt lên nhìn Hình Việt, nét mặt tuấn tú ướt đẫm, dáng vẻ bị khi dễ, tất cả đủ tạo thành một bức tranh rất xinh đẹp.

Hình Việt tuy không thừa nhận nhưng hắn thực sự thích chết được Hoài Giảo như thế này.

Vì vậy, khi đầu ngón tay của hắn lau đi vết nước trên mặt đối phương, vô tình chạm vào đôi môi hồng hào, Hình Việt dừng lại một lát, vô thức cúi đầu muốn hôn không khống chế được.

Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên vang lên một âm thanh giòn giã của da thịt bị đánh, Hình Việt chỉ cảm thấy bên má đau nhức, đột nhiên bị đánh đến lật cả mặt——

Bên trái khuôn mặt đau nhức rõ ràng, mái tóc hất xuống trán che khuất tầm nhìn, nhưng thật sự Hình Việt vô cùng sững sờ trong giây lát.

Hình Việt giật mình khi đầu ngón tay lạnh ngắt chạm vào đôi má nóng bừng của mình, nghĩ rằng Hoài Giảo chắc chắn đã dùng rất nhiều sức. Khi chạm vào chỗ bị đánh, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ bên trái mặt mình đang bỏng rát. (dừa nư anh lắm =)))


Là một người xuất thân từ gia đình thượng lưu, kiêu ngạo và xấu tính, từ nhỏ đến lớn, có thể nói hắn chưa bao giờ bị tát như thế này.

Lại còn là trước mặt nhiều người như vậy

—— Quần què dì dãy?????

—— Mẹ kiếp, lão bà xinh đẹp Giảo Giảo đó ư??

—— Cả người chết lặng, vừa rồi tôi sợ đến phát khóc, giờ thì thế này...??

—— Cái gì, Hình chó điên rốt cuộc ép vợ mình đánh người??

——Tôi, tôi vừa mới đến đã thấy cảnh vợ tôi đấm người!

—— Chế cười nãy giờ mấy em ơi!!!

"Em mẹ nó..." Hắn hung dữ quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt đáng thương với đôi mắt ướt đẫm và chóp mũi phủ một tầng mồ hôi mỏng của Hoài Giảo, Hình Việt dừng lại, hạ giọng:

"Sao em lại tức giận thành ra như này rồi?"

Trên khuôn mặt lạnh lùng, hung tợn của người đàn ông này lại in dấu nguyên một bàn tay, vô thức lộ ra một chút hề hước khó tả.

Tuy đấm người một cái rồi nhưng Hoài Giảo vẫn muốn khóc.

Vừa rồi cậu thực sự rất sợ hãi, mặc dù sau đó Hình Việt nói rằng hắn làm thế chỉ để hù dọa cậu, nhưng lúc đó, bầu không khí khủng khiếp cận kề cái chết khiến Hoài Giảo gần như bị đoạt đi không khí, đến bây giờ vẫn còn cảm giác hô hấp chưa bình ổn.

Hình Việt nhìn thấy Hoài Giảo khóc, hắn cũng không dám tỏ ra quá quan tâm trước mặt người khác, chỉ có thể đỏ bừng khuôn mặt tuấn tú, cố ý dùng giọng lạnh lùng nói: " Không phải đã nói chỉ doạ em thôi sao, em dám chạy trốn tôi cũng đâu có làm gì, em lại còn giận tôi."

"Hai bình bên trái là axit mạnh, bên phải là nước chanh. Nếu không phải tôi bảo Lâm Chi Chi lựa chọn, đầu heo Trác Dật đã chọn bên trái để đầu độc em rồi."

Đầu heo Trác Dật:...

Nếu không phải hắn vừa rồi nhìn thấy người này bị Hoài Giảo tát một phát trước mặt nhiều người như vậy, Trác Dật có lẽ sẽ không thể nhịn cười lạnh hai tiếng.

Hoài Giảo ngồi trên thảm, vẫn cúi đầu khịt mũi. Thật ra cậu không thích khóc trước mặt người khác, nhưng lần nào cậu cũng bị bắt nạt không chịu được.

Hình Việt còn ở đó giả vờ lạnh lùng giải thích với cậu.

Hoài Giảo lau những giọt nước mắt hoặc nước chanh trên mặt, Hình Việt nắm hai tay buông xuống của cậu, Hình Việt lại không nhịn được, nâng cằm cậu lên, cau mày nhìn cậu.

"Sao lúc nào em cũng khóc vậy." Lời nói cứng rắn nhưng thực ra nghe không có chút tự tin nào.

Hoài Giảo hai mắt đỏ hoe, lông mi dính vào nhau thành từng sợi, cuộn tròn không đều, cậu lau mặt, ngón tay chùi lung tung tạo thành một đống vệt màu đỏ hồng trên mặt.


Thật sự hết cứu, Hình Việt nhìn nhìn một lúc, vậy mà vẻ mặt lại ngơ ngác rồi lại cúi đầu về phía Hoài Giảo.

Người này thực sự nhớ ăn nhưng không nhớ đánh.

Không biết hắn có bị Hoài Giảo đánh đến hư đầu không, Hình Việt một bên mặt đã sưng tấy, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn hôn Hoài Giảo.

Hoài Giảo cau mày, mím môi, giơ tay đánh hắn lần nữa.

Cổ tay bị Hình Việt bắt được giữa không trung, hắn vừa mắng bản thân vì bị mê hoặc, Hình Việt làm mặt sợ hãi, hung ác nói: "Chưa xong à? Nếu đánh tôi lần nữa, tôi sẽ ra tay đấy. "

Hoài Giảo nhăn mũi, rút ​​tay ra khỏi người hắn.

...

Một hình phạt giống như trò cười kết thúc bằng việc Hình Việt bị ăn tát đến mức in năm ngón tay trên mặt.

Dường như hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười, sau khi Hoài Giảo ngừng khóc, Hình Việt có chút xấu hổ rời khỏi đại sảnh.

Trong đại sảnh lại có một khoảnh khắc im lặng.

Như trước đây, khi Hình Việt rời đi, người đàn ông kỳ lạ sẽ phụ trách giám sát họ.

"Em không sao chứ, Hoài Giảo..." Trác Dật thanh âm trầm thấp, lúc này hắn mới có cơ hội một mình nói chuyện với Hoài Giảo

Vừa rồi Hình Việt đối xử tệ với Hoài Giảo, hắn bị trói, bất đắc dĩ đành phải mở to mắt nhìn Hoài Giảo bị ức hiếp.

Cho dù cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, Trác Dật vẫn cảm thấy ngột ngạt vì cảm giác bất lực đó.

Hoài Giảo nhẹ nhàng đáp lại.

Lúc này nói chuyện không khí không tốt lắm, nhất là sau hình phạt vừa rồi, mọi người đều biết rõ lựa chọn của Lâm Chi Chi.

Hoài Giảo vẫn chưa bao giờ đoán được ác ý khó hiểu của đối phương đối với mình đến từ đâu.

Mấy lần trước chỉ là mắng chửi, lần này thật sự rất nặng, liên quan đến mạng người.

"Lâm Chi Chi, ý của cô là?" Lục Văn chậm rãi hỏi.

Hoài Giảo sửng sốt một lát, đồng thời nhìn Lâm Chí Chi.

- ---

Editor: Cmt đi mọi ngừi, tui thích đọc cmt lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương