Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính
-
29: Hào Môn Thế Gia 29
Mấy năm nay, Chu Hoành Thịnh mỗi ngày đều sống không bằng chết, nếu không phải nghĩ có cơ hội nhất định phải trả thù Tô Cầm Tuyết, lôi kéo Tô Cầm Tuyết xuống địa ngục cùng mình, Chu Hoành Thịnh đã sớm cắn lưỡi tự sát, sớm chết sớm siêu sinh.
Nếu hỏi người Chu Hoành Thịnh hận nhất là ai, ông nhất định sẽ không chút do dự nói tên Tô Cầm Tuyết.
Người đàn bà độc ác này, người khác đều là phu thê hoạn nạn có nhau, bà ta ngược lại, trực tiếp buông xuống mặc kệ người chồng không thể tự mình gánh vác, một mình một người tiêu dao bên ngoài.
Chu Hoành Thịnh vốn dĩ không phải người tốt, nhìn thấy Tô Cầm Tuyết tiêu sái như vậy, mà chính mình chỉ có thể nằm trên giường kéo dài hơi tàn, tâm lý đã sớm vặn vẹo, huống chi, Tô Cầm Tuyết còn căn bản mặc kệ sống chết của Chu Hoành Thịnh, thậm chí nhiều lúc, Chu Hoành Thịnh cảm giác như Tô Cầm Tuyết ước mình chết nhanh lên.
Nguyên nhân chính là vì thái độ của Tô Cầm Tuyết, người bảo mẫu phụ trách chiếu cố Chu Hoành Thịnh cũng đối xử có lệ với Chu Hoành Thịnh, Chu Hoành Thịnh rất nhiều lần thương lượng với Tô Cầm Tuyết, đổi một người bảo mẫu khác cho mình, Tô Cầm Tuyết cũng chưa đồng ý.
Rõ ràng Thẩm Gia Kỳ mỗi tháng đều cho Tô Cầm Tuyết phí sinh hoạt, tuy không biết cụ thể có bao nhiêu, nhưng mà nhìn Tô Cầm Tuyết mặc dù không làm việc, vẫn như cũ có thể đeo bạc mang vàng, trang điểm hoa hòe lộng lẫy là biết, số tiền này không phải là nhỏ.
Theo lý thuyết, có Thẩm Gia Kỳ cấp phí sinh hoạt, đừng nói là đổi cho Chu Hoành Thịnh một bảo mẫu tốt hơn, mướn thêm hai bảo mẫu nữa cũng còn dư dả, nhưng Tô Cầm Tuyết vì bủn xỉn tiêu tiền cho Chu Hoành Thịnh, mướn loại bảo mẫu tiện nghi nhất này, Chu Hoành Thịnh không những không được chiếu cố tốt, còn ba ngày hai đầu bị bảo mẫu nhục mạ, thậm chí còn có, chịu đánh chịu đói cũng là bình thường.
Dưới ngược đãi hằng năm ở đây, Chu Hoành Thịnh rất nhiều lần nảy sinh ý niệm muốn tìm chết, nhưng lại nghĩ lại tưởng tượng, mình chết rồi, Tô Cầm Tuyết chẳng phải có thể quang minh chính đại mà tiêu dao tự tại sao? Không được! Chính mình sinh sống thành cái bộ dạng ma quỷ này, cho dù là kéo Tô Cầm Tuyết cùng nhau trầm luân, cũng tuyệt đối không thể để Tô Cầm Tuyết được yên ổn.
Cho nên, lúc có người tìm Chu Hoành Thịnh, hứa hẹn chỉ cần ông ta đồng ý lên án hành động ác độc của Tô Cầm Tuyết trên truyền hình, liền cho ông một số tiền, Chu Hoành Thịnh đồng ý không chút do dự.
Đối với Chu Hoành Thịnh mà nói, Tô Cầm Tuyết trước kia bất nhân, cũng đừng trách ông ta bất nghĩa, vợ chồng bọn họ, đã sớm xé mặt.
Ở trên trương trình, Chu Hoành Thịnh một lão trung niên nước mắt nước mũi khóc một phen, dựa vào hình tượng thê thảm mà lên án đổi lấy đồng tình của vô số người.
Khán giả một bên đồng tình chuyện bi thảm của Chu Hoành Thịnh, một bên dò theo manh mối Chu Hoành Thịnh đưa, lôi ra vợ con của Chu Hoành Thịnh.
Không bao lâu, võng hữu thần thông quảng đại đã đào được Tô Cầm Tuyết và Thẩm Gia Kỳ, đặc biệt là Thẩm Gia Kỳ, thân là một nửa nhân vật công chúng thời khắc cũng có thể xuất đạo, Thẩm Gia Kỳ tự nhiên cũng có tài khoản Weibo của riêng mình, vốn dĩ bởi vì chuyện của Đặng Đình Đình, hắn cũng đã chịu liên lụy, bị nhóm anti-fan vây công vài lần, hiện tại, trên người có một hắc liêu lớn như vậy, lại nghĩ lại nói, cũng không có khả năng.
Các võng hữu phẫn nộ sau nối đuôi trước mà vọt tới Weibo Thẩm Gia Kỳ, mở rộng trào phúng, cường ngạnh mắng Thẩm Gia Kỳ đến nỗi đóng bình luận, nhưng dù vậy, các võng hữu đang nổi nóng cũng không buông tha hắn.
Đặng Đình Đình cũng được, Thẩm Gia Kỳ cũng thế, hai người bọn họ đều đóng bình luận Weibo, không rên một tiếng, tiếp tục đóng rùa đen rụt đầu.
Nhưng tổ tiết mục không thể như vậy.
Lúc này, đau đầu nhất chính là tổ tiết mục , vốn dĩ tiết mục đã flop, khách quý cùng tuyển thủ dự thi mời đến còn một trước một sau lần lượt xuất hiện hắc liêu, là cái loại tẩy cũng tẩy không sạch, tiết mục tổ đều phát khóc, bọn họ chỉ muốn an ổn quay chương trình, như thế nào lại gặp loại tai bay vạ gió này hả trời.
Các võng hữu phẫn nộ rất nhanh đã chiếm cứ khu bình luận, bắt đầu bức bách tổ tiết mục nhanh chóng đá Đặng Đình Đình và Thẩm Gia Kỳ ra.
"Tổ tiết mục các người rốt cuộc là có chuyện gì thế? Mời khách quý cũng vậy, lựa tuyển thủ dự thi cũng thế, đều là cái loại đạo đức suy đồi, nhân phẩm thấp kém, tổ tiết mục mấy người là trạm xử lí rác rưởi đấy à? Sao mà thu hết mấy thứ rác rưởi này thế? Ông đây đã bị chọc cười.jpg"
"Đặng Đình Đình nhanh lăn khỏi giới giải trí đi, đi cùng với Thẩm Gia Kỳ kia luôn, cái giống gì vậy không biết, một đứa chê nghèo yêu giàu, bất hiếu không chăm sóc cha ruột, còn muốn là minh tinh, mơ mộng hão huyền gì thế.
Hôm nay tôi để lời tôi ở đây, nếu Thẩm Gia Kỳ dám xuất đạo, tôi sẽ kiên định bất di đi theo chửi hắn ta cả đời, quyết không nuốt lời."
"Alo alo~ mọi người qua xem tui phát hiện cái gì nè, thì ra lúc Thẩm Gia Kỳ tham gia vẫn lập nhân thiết quý công tử phú nhị đại nè? Ai cho hắn ta dũng khí thế?"
"Có một nói một, mọi người trào phúng, nhưng ăn dưa vẫn phải ăn hết, không cần phải dẫn tiết tấu, theo tôi được biết, trong sự kiện này, Thẩm Gia Kỳ xác thật không nói sai, hắn ta thật sự đúng là quý công tử phú nhị đại."
"Mấy người tin Thẩm Gia Kỳ là quý công tử phú nhị đại hẳn là không biết đi, cha ruột Thẩm Gia Kỳ đều đã lên tiết mục lên án hắn, chính là cái loại tiết mục nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái ấy, nhóm ăn dưa chưa nhìn thấy mau đi xem nhanh đi, sau khi xem xong, tôi tin mọi người đều thấy ghê tởm Thẩm Gia Kỳ giống tôi."
Hình tượng Chu Hoành Thịnh thật sự quá thảm, cho nên rất dễ dàng nhận được đồng tình từ khán giả.
Nhưng không bao lâu, dư luận liền xoay chiều.
Có người đứng ra phát tin nóng, nói Chu Hoành Thịnh thật ra cũng không phải người tốt lành gì, trước khi xảy ra chuyện chính là một quỷ nghiện rượu, cả ngày không làm việc đàng hoàng, thậm chí còn có tật xấu gia bạo vợ con, còn Chu Hoành Thịnh vì sao lại lưu lạc đến nông nỗi này, còn không phải vì ông ta tự làm tự chịu, nếu không phải ông ta mùa đông say ngã trước cửa nhà, trực tiếp ngủ đến sắp chết, chờ đến ngày hôm sau được người ta phát hiện, tứ chi bị đông cứng, vì giữ mạng, không thể không cắt chi, cho nên nói, kết cục hiện tại của Chu Hoành Thịnh, hoàn toàn là tự làm tự chịu, chẳng trách được người khác.
Các võng hữu ăn dưa ăn đến khúc này, nháy mắt cảm giác dưa trong tay không còn ngọt nữa.
Một quỷ rượu có tật xấu gia bạo, đương nhiên không có người bị hại vô tội hoàn mỹ đáng thương đáng để người xem đồng tình.
Tiếp theo, tựa hồ là ngại lửa cháy chưa đủ lớn, lại có người đứng ra châm thêm chút lửa, tuôn ra tiền căn hậu quả việc Thẩm Gia Kỳ rõ ràng là con trai Chu Hoành Thịnh, vì sao lại trở thành phú nhị đại.
"Đơn giản mà nói, chính là mẹ đẻ Thẩm Gia Kỳ đã từng là bạn thân với phu nhân nhà giàu nào đó, lúc hai người sinh con trộm động tay động chân, ác ý đổi con hai bên."
"Mãi cho đến mười mấy năm sau, nhà giàu đó mới nhận thấy không đúng, điều tra một phen, tìm được con ruột của mình.
Nhưng lúc này, phu nhân gia đình giàu có kia đã xem Thẩm Gia Kỳ như con ruột mà nuôi mười mấy năm, thời gian dài như vậy, nuôi chó cũng sẽ có cảm tình, cho nên, luyến tiếc đem trả đứa con trai tự mình nuôi lớn cũng là nhân chi thường tình."
"Cũng may gia đình giàu có đó không thiếu tiền, nuôi thêm một đứa con nữa cũng không có vấn đề gì, cho nên bọn họ không trả Thẩm Gia Kỳ trở về, mà là để Thẩm Gia Kỳ từ con ruột thành con nuôi, tiếp tục giữ lại.
Cho nên, trên danh nghĩa, Thẩm Gia Kỳ đường nhiên xem như quý công tử phú nhị đại, rốt cuộc pháp luật quy định, con nuôi cũng có quyền thừa kế, Thẩm Gia Kỳ lập cho chính mình nhân thiết quý công tử phú nhị đại, đây không phải là tật xấu, chẳng qua cũng không gây trở ngại ba ruột hắn mắng hắn chê nghèo yêu giàu."
Cuối cùng, người tung tin nóng còn tung ra một tin tức càng quan trọng hơn, thiếu gia thật bị Thẩm Gia Kỳ tu hú chiếm tổ kia không phải ai khác, chính là người đã nghiên cứu phát minh ra game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới mà cực kì nổi bật Thẩm Không Thanh.
Tin tức này vừa ra, các võng hữu nháy mắt nổ tung chảo.
"Vãi l*n! Thế nhưng lại là đại thần Thẩm Không Thanh, mau nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi."
"Đau lòng cho Thẩm Không Thanh đại thần, đang êm đẹp, vì sao lại gặp chuyện như này? Này cũng quá là thảm đi.
Đau lòng.jpg"
"Mẹ đẻ Thẩm Gia Kỳ là ai? Nổ cho tui cái tên, tui muốn đi chửi chết bà ta.
Thật là tức chết bảo bảo.jpg"
"Khó trách Đặng Đình Đình năm đó vu hãm Thẩm Không Thanh đại thần, chính là vì mối quan hệ tốt với Thẩm Gia Kỳ, tính toán ra tay thay Thẩm Gia Kỳ chứ gì, phi! Làm sao lại có người không biết xấu hổ như vậy? Không sai, Đặng Đình Đình, Thẩm Gia Kỳ, tôi đang nói hai người đấy."
"Không phải chứ, xung quanh Thẩm Gia Kỳ này đều là cái loại người gì thế? Cha ruột là quỷ rượu có tật xấu gia bạo, mẹ ruột là hạng buôn người ác ý đổi con nhà người ta, bạn tốt là một quỷ nói dối há mồm không phun ra được một câu nói thật, mọi người tự mình đánh giá đi.
Đéo còn gì để nói.jpg"
Theo dư luận lên men, tổ tiết mục rốt cuộc ngồi không yên, nhanh chóng đăng một bài thanh minh, tỏ vẻ Đặng Đình Đình và Thẩm Gia Kỳ đều sẽ rời khỏi tiết mục, không tiếp tục tham gia quay chương trình, hơn nữa còn đảm bảo, trong vài tập đã phát sóng, phàm là xuất hiện hình ảnh Đặng Đình Đình và Thẩm Gia Kỳ, đều sẽ trực tiếp bị cắt đi, một cái cũng không giữ lại.
Theo tổ tiết mục dẫn đầu lên tiếng, nhưng nhãn hiệu trước đó từng hợp tác cùng với Đặng Đình Đình cái sau tiếp cái trước mà trốn chạy, tuyên bố ngưng hẳn quan hệ hợp tác với Đặng Đình Đình.
Tình cảnh của tiểu hoa mới nổi Đặng Đình Đình còn như thế, càng đừng nói đến Thẩm Gia Kỳ còn chưa chính thức xuất đạo, trên người không có bất luận giá trị thương mại nào.
Qua một chuyện này, Thẩm Gia Kỳ không bao giờ có khả năng lấy thân phận minh tinh thần tượng xuất đạo, thậm chí, toàn bộ giới giải trí đều sẽ không có chỗ cho hắn dung thân.
Mộng minh tinh của mình, hoàn toàn vỡ nát.
Thẩm Gia Kỳ càng nghĩ càng tuyệt vọng, muốn gọi điện thoại chất vấn Chu Hoành Thịnh vì sao muốn làm như vậy, hại chính mình thân danh bại liệt, đối với ông ta rốt cuộc có chỗ tốt gì? Nhưng sau khi lấy di động ra, Thẩm Gia Kỳ bỗng nhiên ý thức được, chính mình căn bản không biết phương thức liên lạc của Chu Hoành Thịnh.
Dưới sự tức giận, Thẩm Gia Kỳ trực tiếp gọi điện thoại đến chỗ của Tô Cầm Tuyết.
Lúc này, Tô Cầm Tuyết đang õng ẹo ở quán bar, mỹ tư tư mà thông đồng mấy soái ca trẻ tuổi, trong ảo tưởng cá nhân của Tô Cầm Tuyết, những soái ca trẻ tuổi tán tỉnh với bà ta đều bị mình mê hoặc, không nghĩ tới, đối phương chỉ coi bà ta như người ngu lắm tiền coi tiền như rác, nhắm đến tiền trong tay bà ta.
Nhận được điện thoại Thẩm Gia Kỳ gọi tới, Tô Cầm Tuyết còn thực ngoài ý muốn, đang muốn nói vài chuyện riêng tư với con trai, gia tăng cảm tình, tiếng chỉ trích không khách khí của Thẩm Gia Kỳ liền từ di dộng truyền tới.
"Mẹ, tôi kêu bà một tiếng mẹ, vì bà là mẹ đẻ của tôi, mặc dù bà chưa nuôi tôi một ngày nào, đối với tôi cũng có đại ân mang thai, thậm chí, mỗi ngày tôi đều trộm rút tiền tiêu vặt ra tiếp tế các người, kết quả, các người lại đối xử với tôi như vậy? Các người có nghĩ tới, làm cho tôi thân danh bại liệt, có thể đem lại cho mấy người chỗ tốt gì không?"
Tô Cầm Tuyết không rõ nguyên do.
"Con trai, con rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
"Đừng giả ngu, Chu Hoành Thịnh là chồng bà, chẳng lẽ bà còn không biết ông ta làm cái gì sao?"
"Chu Hoành Thịnh làm sao vậy?" Tô Cầm Tuyết đã rất lâu không về, nhưng bà tưởng, phế vật Chu Hoành Thịnh chỉ có thể nằm trên giường kéo dài hơi tàn, đến sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác này, chẳng lẽ còn có thể nhấc lên sóng gió gì/
Thẩm Gia Kỳ không trả lời, để Tô Cầm Tuyết tự mình đi xem tiết mục, sau đó liền cúp điện thoại.
Tô Cầm Tuyết bảo soái ca trẻ tuổi bên người hỗ trợ, tìm video tiết mục của Chu Hoành Thịnh, nhìn thấy Chu Hoành Thịnh trên tiết mục rớt nước mắt mà lên án mình, Tô Cầm Tuyết tức giận đến cả người run rẩy, nếu Chu Hoành Thịnh bây giờ ở trước mặt bà ta, phỏng chừng bà còn sẽ trực tiếp lên liều mạng với Chu Hoành Thịnh.
Khó trách Thẩm Gia Kỳ sẽ tức giận như vậy.
Tô Cầm Tuyết theo bản năng mà muốn đi tìm Thẩm Gia Kỳ giải thích, lúc này bà, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là phải dỗ Thẩm Gia Kỳ, không thể để Thẩm Gia Kỳ và mình nội bộ lục đục, bằng không, bao tiền mình vất vả mới trói được liền biến mất.
Tô Cầm Tuyết không dám trì hoán, hoang mang rối loạn mà chạy khỏi quán bar, chuẩn bị về nhà tính sổ với Chu Hoành Thịnh.
Trong nhà, Chu Hoành Thịnh đang ngồi trên xe lăn điện mới mua chờ bà ta.
"Chu Hoành Thịnh, ông điên rồi hả?" Tô Cầm Tuyết trong cơn giận dữ, sải bước tiến lên, tay năm tay mười, hung hăng tát Chu Hoành Thịnh vài bạt tai.
Nếu đổi lại thành trước kia, Tô Cầm Tuyết tuyệt đối không dám động thủ với Chu Hoành Thịnh, nhưng hiện tại, ở trong mắt Tô Cầm Tuyết, Chu Hoành Thịnh chính là con hổ già rụng răng, căn bản không đáng sợ.
"Đúng vậy, tôi điên rồi! Tôi đã sớm điên rồi!"
Chu Hoành Thịnh một bên điên cuồng cười, một bên vụng về điều khiển xe lăn điện vọt thẳng tới chỗ Tô Cầm Tuyết, hai người cùng nhau ngã từ cửa sổ xuống..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook