Thân Tự Cẩm có chút đầu nặng chân nhẹ, mí mắt rất nặng, khó chịu một đêm không ngủ ngon giấc, lại gặp phải ác mộng, ra rất nhiều mồ hôi.
Ngày thứ hai ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, thân thể tựa hồ khá hơn một chút, nhưng vẫn còn choáng, nàng không để ý, xuống lầu bắt đầu làm cơm trưa.
"Bang —— "
Thân Tự Cẩm tay không còn khí lực, bát không có cầm chắc đã trực tiếp rơi xuống đất, nàng chậm rãi chớp chớp mí mắt, mới hậu tri hậu giác ngồi xổm người xuống, bị mảnh vỡ thủy tinh cắt, Thân Tự Cẩm không có chú ý, ngón tay bị cắt chảy máu, tí tách rơi trên mặt đất.
Xa Cố Lai xuống lầu uống nước thời điểm đã nhìn thấy một màn này, thân hình cô gái gầy nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt thẳng sững sờ mà nhìn xem ngón tay bản thân đang nhỏ máu, lộ ra cái cổ tái nhợt nhỏ gầy, giống như là một khúc cành cây nhỏ rơi xuống đất tuyết, sinh ra mấy phần suy nhược.
Xa Cố Lai nhìn như không thấy, ánh mắt lãnh đạm, hoàn toàn không quan tâm thương thế của nàng, chỉ muốn tự mình đi uống nước.
Cô đi qua người Thân Tự Cẩm, đi vào bên trong phòng bếp uống nước.
Toàn bộ quá trình Thân Tự Cẩm đều không có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn ngón tay của mình, cả người như một con rối gỗ ngồi ngẩn ra, không có chút động tác nào.
Xa Cố Lai nội tâm nghi ngờ, nhưng lại không tâm tình hỏi, đang nghĩ lên lầu, nhưng trong ánh mắt thoáng nhìn giọt máu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt sàn trắng tinh, người trọng sạch sẽ như Xa Cố Lai thực tế không chịu nổi, bước chân lên lầu dừng lại.
"Cô đang làm gì?" Xa Cố Lai quay đầu hỏi, tiếng nói lạnh lùng, "Cô bị ngu à.
"
Lời vừa dứt xong mấy phút, Thân Tự Cẩm đều không có phản ứng, Xa Cố Lai đều nhanh không có kiên nhẫn, cô mới lơ mơ a một tiếng.
Thân Tự Cẩm thật ra cũng không thế nào nghe rõ Xa Cố Lai nói cái gì, nàng thậm chí cũng không cảm nhận được Xa Cố Lai đến, đầu nàng choáng váng lợi hại, mặt rất nóng, toàn thân cũng không có khí lực, lỗ tai luôn luôn ong ong, phản ứng rất chậm rất chậm, suy nghĩ giống như chết chìm ở trong biển hỗn độn, nặng nề mà chậm chạp.
Nàng nghe không rõ Xa Cố Lai đang nói cái gì, cho là cô đói, liền muốn nhanh đi nấu cơm, nàng nghĩ đứng lên, nhưng toàn thân quá mềm, ngón tay cũng thật lạnh, giống như có gì đó âm ấm vẫn luôn chảy ra, nàng có cảm giác rất muốn ngủ.
Xa Cố Lai nhìn nàng chậm chạp không dậy nổi, trên ngón tay máu rất nhanh liền trên sàn nhà đọng lại thành một vũng máu nhỏ, hết lần này tới lần khác nhìn bản thân nàng như không có cảm giác.
Xa Cố Lai căn bản không muốn quản nàng, nội tâm ước gì nàng tranh thủ thời gian chảy máu lưu chết mất được rồi, nhưng là mắt thấy mặt sàn bị máu nhiễm không còn hình dáng, cô nhìn xem đều phát phiền, lại thêm Thân Tự Cẩm cái tên điên này cũng không biết hiện phát điên gì nữa, một điểm phản ứng cũng không có, Xa Cố Lai đành phải từ phòng khách tìm ra băng keo cá nhân.
Thân Tự Cẩm suy nghĩ thanh tỉnh một chút, vừa định đem những mảnh vỡ này nhặt lên, một đôi tay bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của mình, Thân Tự Cẩm gầy gò giống con thỏ con không xương liền trực tiếp bị xách tới ghế sofa phòng khách.
"Tự dán.
" Xa Cố Lai đem băng keo cá nhân trực tiếp ném tới trên mặt bàn.
Động tác của cô thực sự quá mạnh, Thân Tự Cẩm đầu càng hôn mê, ngồi ở trên ghế sofa, đầu gục thấp dần, mí mắt nửa nhắm nửa mở.
Nàng một chút khí lực cũng không có.
Xa Cố Lai nhìn nàng ngốc như con thỏ dường như không có phản ứng gì, cười lạnh một tiếng.
Thân Tự Cẩm tay đã đều là máu, uể oải rũ xuống trên ghế sofa, ghế sofa đệm đều dính vào máu, Xa Cố Lai nội tâm quả thực phát phiền.
Cô đi qua, mở ra băng keo cá nhân, động tác thô lỗ giúp nàng dán lên.
Thân Tự Cẩm tầm mắt mông lung thấy Xa Cố Lai ngồi xổm thân, tóc dài đen nhánh rũ xuống ở một bên gương mặt, lông mi cuốn vểnh nồng đậm buông thõng nhìn xuống, màu da trắng sáng, mặt mày diễm lệ tinh xảo thẳng tắp hiện ra ở trước mắt nàng.
Nàng ngơ ngác nhìn Xa Cố Lai băng bó vết thương, ngón tay của cô ấm áp, dán cho ngón tay lạnh băng của bản thân, có một nháy mắt, Thân Tự Cẩm cảm thấy ngón tay của mình bị bỏng đến.
"Cám ơn.
" Thân Tự Cẩm thì thào nói một tiếng.
Xa Cố Lai không để ý tới nàng, tùy ý giúp nàng băng bó một chút, thấy không chảy máu nữa, liền đi thu thập những mảnh vỡ kia.
Thái độ của cô qua loa lãnh đạm, căn bản không phải đang quan tâm nàng, chỉ là nghĩ để máu của nàng đừng có lại làm dơ bẩn mặt sàn cùng ghế sofa.
Nhưng Thân Tự Cẩm mơ hồ suy nghĩ, Xa Cố Lai là đang quan tâm nàng, nàng thật có rất lâu rất lâu không có được người quan tâm.
(Tội ẽm quá mn ạ)
Trước kia nàng cũng thường xuyên bị thương, cũng khát vọng được người quan tâm, đáng tiếc bên nàng người quá ít, mẹ đối với nàng bị thương nhìn như không thấy, nàng không có bạn, trên thân dù bị thương rơi lẹ nàng đều không thể kể cho người khác.
Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân rất vô dụng, Xa Cố Lai chỉ là giúp nàng băng bó một cái rất nhỏ rất nhỏ vết thương, nàng lại cảm thấy Xa Cố Lai không thể tốt hơn nữa.
Tối thiểu nhất nàng không có coi nhẹ miệng vết thương của mình.
Chính là một điểm vết thương có thể làm nàng thành phế vật.
Nàng mở hồ nghĩ.
Xa Cố Lai khả năng đã đi rồi, nàng nghe thấy âm thanh cô lên lầu, Thân Tự Cẩm ngủ ở trên ghế sofa, toàn thân một trận nóng một trận lạnh, trong mơ mơ màng màng mà ngủ.
Một giấc này ngủ tới hơn tám giờ tối, nửa đường Xa Cố Lai xuống tới nhìn mấy lần, lãnh đạm liếc mắt nhìn nàng ngủ trên ghế sofa, cô đi tới, kêu nàng vài tiếng, không thấy nàng trả lời.
Xa Cố Lai trong túi quần áo nàng lục tìm điện thoại, nhưng đã tắt máy.
Cô muốn ra ngoài, nhưng là cửa lớn đến cửa sau cơ hồ đều bị khóa trái, cô không biết chìa khoá ở nơi nào.
Thân Tự Cẩm cái tên điên này đem tất cả cửa đều khóa trái.
Đồ dở hơi.
Cô thần sắc băng lãnh, ánh mắt còn như dao nhỏ, trên người Thân Tự Cẩm quét một vòng, chậm rãi đến gần nàng, tay chậm rãi xoa lên cái cổ trắng nõn yếu ớt của Thân Tự Cẩm, chậm rãi nắm chặt.
Thân Tự Cẩm thần sắc càng ngày càng thống khổ, Xa Cố Lai mới thu hồi tay.
Được rồi, giết người là phạm pháp.
Lại chết như vậy, vẫn là quá nhẹ một chút.
Cô tém tóc rối bên tai, không nhìn thần sắc thống khổ, cuộn thành một đoàn của Thân Tự Cẩm mà bỏ đi rồi.
Thân Tự Cẩm là bị lạnh tỉnh, há miệng run rẩy ngồi dậy đến, đối trước mắt hắc ám mờ mịt một hồi lâu, đầu hôn mê mới ý thức được đã là buổi tối.
Nghĩ đến bản thân ngủ một ngày, cũng còn không cho Xa Cố Lai ăn cơm, sợ Xa Cố Lai không vui, nàng chống đỡ ghế sofa, động tác trì trệ đứng lên.
Hô hấp của nàng rất nặng, thân thể giống như là bị đổ chì, thật lạnh, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Có thể nàng đã đổ bệnh.
Nàng nghĩ.
Đợi lát nữa tùy tiện uống một chút thuốc vậy.
Thân Tự Cẩm chậm rãi đi lên phòng Xa Cố Lai, mí mắt rất nặng, tiếng nói cũng khàn khàn vô cùng, "Xa Cố Lai! "
Phòng một lát sau mới truyền tới trả lời.
"Chuyện gì.
"
"Chị ăn cơm chưa?"
"Không muốn ăn, cô đi đi.
" Thanh âm của Xa Cố Lai lạnh lùng, như người không có nhân tình.
"Thật xin lỗi.
" Thân Tự Cẩm trước khi đi lại nói một câu, "Tôi hôm nay! Có chút không quá dễ chịu, ngày mai nấu cơm cho chị.
"
Xa Cố Lai không có trả lời.
Thân Tự Cẩm mấp máy môi tái nhợt, đi đến gian phòng của mình, một chút liền nằm ở trên giường của mình, nàng muốn tìm chút thuốc, nhưng không còn khí lực.
Nàng khó khăn vén chăn lên, đem bản thân co rụt vào, giống con thỏ nhỏ không có cảm giác an toàn, ngoan ngoãn núp ở trong chăn mền của mình, không nhúc nhích.
Nàng rất lạnh.
*
Thời tiết hôm nay rất tốt, khó có được xuất hiện ánh mặt trời, Xa Cố Lai nằm trên giường thật lâu, muốn đi ra sân ngồi một chút.
Chân của cô đã gần lành, nhưng vẫn là không thể nhiều đi.
Sân rất lớn, hai bên trồng rất nhiều cây ngô đồng, lá cây khô héo chất đầy một chỗ, chó con màu vàng giẫm đạp lên chạy tới, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Xa Cố Lai ngồi ở trên ghế dài, thần sắc nhạt nhẽo mà nhìn xem chó con.
Trấn nhỏ ánh mặt trời sẽ không ác liệt, phơi người làm da dẻ thật tốt, Xa Cố Lai khó được thanh nhàn, trước kia làm công tác không xong, không có quan hệ xã hội, cấp dưới khó quản lý nghệ sĩ, còn phải đối mặt mấy người điên dây dưa, thần kinh luôn luôn kéo căng cùng lúc online, một khắc cũng vô pháp để cô nghỉ ngơi.
Giống bây giờ có thời gian hưu nhàn nghỉ ngơi trên thực tế rất ít, cô từ từ nhắm hai mắt, an tĩnh hưởng thụ.
"Bành —— "
Xa Cố Lai mở mắt ra, thấy sân tường có mấy người nam nhân động tác vụng về bò lên, sau đó lại rớt xuống đất.
Đầu tường đặt rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, nam nhân này giống như không sợ đau nhức, lại tự mình leo lên.
Xa Cố Lai mắt lạnh nhìn một đám nam nhân này.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì quên thân bảng danh sách, cho nên mấy ngày nay đổi mới không ổn định, phải khống chế số lượng từ, ngượng ngùng a các vị thân yêu.
Sau đó chúc mừng năm mới nga, một năm mới vạn sự thuận ý, hảo hảo sống sót, thật vui vẻ ^_^
Cảm tạ xem duyệt: D
Editor: hiện tại mình đang có hứng edit nên trước khi 15/8 nhập học có thể mình sẽ edit 1 nửa hoặc hơn nửa bộ này, tánh mình làm gì cho xong chứ ngâm lâu mình ngán lắm:3
Cảm ơn mn ủng hộ, nhớ vote và cho mình 1 follow nhé!!!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook