Có thể là chuyện ngày đó để Thân Tự Cẩm thật thương tâm, Xa Cố Lai phát hiện nàng trầm mặc, thậm chí tin nhắn cũng không có đáng yêu mềm manh như trước, Xa Cố Lai giỏi về quan sát lòng người, vẻn vẹn là từ mấy câu liền có thể nhìn trộm ra chữ sau lưng cứng nhắc.

Vì cái gì?

Có tức giận như vậy sao?

Xa Cố Lai không hiểu được, dưới cái nhìn của cô Thân Tự Cẩm đây hoàn toàn chính là chuyện bé xé ra to, trước đó còn cảm thấy nàng ngoan, nói cho cùng vẫn là tính tình trẻ con.

Xa Cố Lai không hiểu sao bực bội.

Cô cảm thấy châm chọc, Thân Tự Cẩm là cái gì, còn dám quăng sắc mặt cho cô, đây hoàn toàn vượt ra khỏi khống chế của Xa Cố Lai.

Sau khi nhắn Thân Tự Cẩm xong, Xa Cố Lai lái xe tới đón nàng, dự định mang nàng tới một chỗ, Thân Tự Cẩm vừa mới bắt đầu không muốn, nhưng thái độ Xa Cố Lai cường thế, Thân Tự Cẩm không cự tuyệt nữa.

Xa Cố Lai mang Thân Tự Cẩm đi tới một lễ trao giải, nơi này có rất nhiều cá sấu thương mại lớn cùng minh tinh lớn*, nói tóm lại, người rất nhiều.

Xa Cố Lai biết Thân Tự Cẩm có chút sợ loại trường hợp này, cô chính là cố ý bắt được điểm này, muốn để Thân Tự Cẩm trong hoàn cảnh như thế hoàn toàn ỷ lại cô, muố giết chết tính nết trẻ con của nàng.

Xa Cố Lai không thích Thân Tự Cẩm ỷ sủng mà kiêu, ở trong mắt cô, Thân Tự Cẩm chỉ là một người đê hèn, là tên điên không quan trọng gì, đã lựa chọn yêu cô, như vậy nàng nên đem tất cả tâm tư đều thả trên người cô, trở thành chó con ngoan ngoãn của cô, cuối cùng mặc người vứt bỏ, lệ rơi đầy mặt.

Nàng có tư cách gì làm vậy.

Chỉ có người được yêu mới có thể tùy hứng, Thân Tự Cẩm không có.

Cho nên Xa Cố Lai cảm thấy buồn cười.

"Vì cái gì dẫn em tới nơi này." Thân Tự Cẩm nhìn người đông đúc, có chút muốn đi.

"Đi theo chị." Xa Cố Lai qua loa nói, phối hợp đi lên phía trước, "Đi nào."

Thân Tự Cẩm nhấp một chút môi, do dự một chút, nhấc chân đi theo.

Lễ trao giải còn chưa bắt đầu, rất nhiều người đều nịnh nọt nói chuyện phiếm với nhau, Xa Cố Lai nói chuyện với người khác, để Thân Tự Cẩm ở nơi hẻo lánh.

Người nơi này mỗi người đều quang vinh xinh đẹp, Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân cùng bọn họ không hợp nhau, nàng không quá ưa thích loại môi trường thương mại như thế, chỉ có thể tận lực hướng trong góc co lại.

Xa Cố Lai dùng ánh mắt còn lại liếc mắt nhìn Thân Tự Cẩm, khóe môi hơi hơi câu lên, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với người khác.

Trong phòng khách âm thanh rất ồn ào, Thân Tự Cẩm bên cạnh âm thanh tựa hồ còn hư*, tư tư mà vang lên, Thân Tự Cẩm nghe trái tim nhảy rất nhanh, rầu rĩ đau nhức.

Có nhân viên công tác đến điều âm, âm thanh tư tư kia lại vang hơn, lâu dài mà sắc nhọn.

Lỗ tai Thân Tự Cẩm cũng chui lên từng đợt ù tai bén nhọn, giống như là một cây châm thon dài trong lỗ tai không ngừng đâm chọc, nàng che lỗ tai, muốn che bớt tiếng ù bên trong tai.

Nhân viên công tác nhìn thấy nàng dị thường, hảo tâm hỏi một câu, "Cô thế nào rồi?"

Thân Tự Cẩm cảm giác có người nói chuyện cùng nàng, nàng ngẩng đầu, lại thấy một gương mặt mơ hồ dữ tợn, hoàn toàn thấy không rõ hình dạng.

Nàng bị hù lui về sau một bước.

Nàng lại nhìn người ở phía đại sảnh, mặt mỗi người đều mơ hồ, Thân Tự Cẩm hoảng loạn.

Lại tới.

Những người này lại tới.

Thân Tự Cẩm muốn rời khỏi nơi này, nhưng bước chân căn bản không động được, thậm chí lời nói đều không nói được.

Xa Cố Lai vẫn luôn âm thầm quan sát đến Thân Tự Cẩm, thấy nàng biểu tình không thích hợp, liền cảm giác được đã đến lúc rồi.

Cho nàng giáo huấn không sai biệt lắm.

Xa Cố Lai đi qua, "Thân Tự Cẩm."

Thân Tự Cẩm lỗ tai rất ồn ào, nghe không rõ người khác nói chuyện, bởi vậy cũng không nghe thấy Xa Cố Lai nói.

Xa Cố Lai thấy nàng không để ý tới người khác, cho là nàng còn đang hờn dỗi, Thân Tự Cẩm lúc tới cũng là thế này không thích nói chuyện.

Cô cảm thấy không thú vị chết rồi.

Còn tưởng rằng nàng sẽ trong trường hợp này cảm thấy sợ từ đó ỷ lại chính mình.

Kết quả còn cáu kỉnh.

Sao có thể tức giận lâu như vậy.

Dần dần, Xa Cố Lai không nhịn được.

Cô quay người, dự định mặc kệ nàng.

Thân Tự Cẩm đột nhiên bắt được tay áo của cô, tầm mắt của nàng vẫn là màu xám tro mơ hồ, chỉ bằng cảm giác nhận ra đây là Xa Cố Lai, nàng dường như muốn tóm lấy rơm cứu mạng, "Xa Cố Lai, em muốn rời khỏi nơi này."

"Những người này thật đáng sợ, em muốn rời đi, mang em ra ngoài đi."

Đại sảnh thanh âm quá ồn, Xa Cố Lai không nghe được trong lời nói của Thân Tự Cẩm đang run rẩy.

Cô dường như cười một chút, xích lại gần nàng, "Em còn đang tức giận sao?"

Thân Tự Cẩm chỉ muốn rời khỏi nơi này, đại não cũng không còn suy nghĩ, "Không có, không hề tức giận."

"Vậy em hoàn toàn ỷ lại vào chị đi."

Hoàn toàn ỷ lại vào tôi, sau đó bị tôi vứt bỏ.

Thân Tự Cẩm không ngừng gật đầu, nắm chặt tay áo tay cô chặt hơn, "Cố Lai, em muốn rời khỏi nơi này."

"Được, chị mang em rời đi."

Xa Cố Lai đem Thân Tự Cẩm đưa đến phòng nghỉ, vừa muốn mở ra cửa, lại chạm mặt với Trần Hữu Phồn đang đi tới.


"Chị."

Trần Hữu Phồn hôm nay cũng tới tham gia hoạt động, nhìn thấy Xa Cố Lai, liền vẫn luôn đi theo cô.

"Trần Hữu Phồn, cậu theo dõi tôi?" Xa Cố Lai lạnh lùng nói với Trần Hữu Phồn.

Thân Tự Cẩm nhìn người đàn ông đối diện một chút.

Nàng nghĩ tới hắn là ai, là nam phụ của quyển sách này.

Trong sách, nam phụ này là cái mặt cười bệnh kiều, đối nữ chủ dục vọng chiếm hữu cực mạnh, cùng nam chủ là tình địch, đã từng dựa vào thủ đoạn không vinh quang, kém chút muốn đem nữ chủ hủy đi.

Nàng thiếu chút nữa đã quên còn có một nam phụ đang nhớ Xa Cố Lai, có thể là sợ Xa Cố Lai dao động, nàng lặng lẽ nắm chặt ngón tay Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai dùng đuôi mắt nhìn nàng một cái, ngược lại không có bỏ qua.

Ánh mắt của Trần Hữu Phồn ở giữa hai người lưu luyến, không biết vì cái gì, hai người các nàng cho hắn một loại cảm giác mập mờ kỳ lạ.

Trần Hữu Phồn nói không rõ đây là cái gì, chẳng qua là cảm thấy Thân Tự Cẩm chướng mắt, bất luận là người nào tới gần Xa Cố Lai, vô luận là nam hay là nữ, hắn đều cảm thấy đáng chết.

Xa Cố Lai tiếp xúc với hắn thấy hắn dùng ánh âm lãnh nhìn Thân Tự Cẩm, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu, "Mắt chó của cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Trần Hữu Phồn nhún vai, "Đừng nóng giận nha chị, em có lời muốn cùng chị nói."

"Tôi không muốn nghe." Nói liền muốn đi vào.

"Tang Hòa." Trần Hữu Phồn kéo dài ngữ điệu, "Là ai chứ? Giống như là một cô gái rất khỏe mạnh a."

Xa Cố Lai ánh mắt đột nhiên lạnh, Trần Hữu Phồn cái tên điên này, nóng lòng nhìn người khác gãy tay gãy chân, chỉ cần hắn muốn, liền có thể bỏ qua pháp luật chuyện gì cũng có thể làm.

Xa Cố Lai ánh mắt xoay xoay, nghĩ tới điều gì, "Đi chỗ khác nói."

Nói xong liền bỏ tay Thân Tự Cẩm ra, Thân Tự Cẩm hiện tại không dám ở một mình, nàng cầm cổ tay Xa Cố Lai, buồn bã nói "Cố Lai, có thể hay không khoan hãy đi."

Xa Cố Lai cường ngạnh rút tay mình về, không thấy trong mắt nàng hoảng sợ, ngữ khí bình tĩnh "Chị rất mau sẽ trở lại."

Cô đưa Thân Tự Cẩm vào phòng nghỉ, sau đó đóng cửa lại.

Thân Tự Cẩm nhìn cửa chậm rãi đóng lại.

Cuối cùng triệt để đóng lại.

Nàng không kịp khó chịu, đứng không vững thân dường như ngồi xuống, lỗ tai còn có lưu lại tiếng ù, não cũng đau lên.

Vẫn là những âm thanh kia muốn nàng đi chết.

Từ khi gặp được Xa Cố Lai, sau đó cùng cô kết giao, mỗi ngày chỉ có bình bình đạm đạm vui vẻ, cũng giống người bình thường có quan hệ với người rất tốt, nàng đã rất ít bị nghe lại những âm thanh này, mỗi ngày đều rất hạnh phúc.

Nàng thậm chí nghĩ những âm thanh này cùng gương mặt dữ tợn từ đây sẽ không xuất hiện nữa.

Thế nhưng là vì cái gì lại xuất hiện đây.

Nàng không rõ.

"A ——" Thân Tự Cẩm thống khổ ôm đầu, đầu dán trên mặt đất lạnh như băng, trận ù tai kia càng ngày càng điên cuồng, gần như muốn đâm xuyên lỗ tai của nàng.

Nhanh đi chết đi.

Bọn họ đều muốn hại cô.

Những âm thanh này nói như vậy.

Không có người sẽ thật thích cô.

Cô là tồn tại làm người chán ghét, nhanh đi chết đi.

Âm thanh của mẹ nàng lại xuất hiện ở bên tai.

Thân Tự Cẩm không ngừng lắc đầu.

Nàng muốn nói không phải như vậy.

Có người thích nàng, nàng có thể được yêu, mẹ đã sai lầm.

Ví dụ như ——

Xa Cố Lai yêu nàng, là có người yêu nàng.

Âm thanh bên tai lại càng thêm sắc bén, giống như tiếng cười khàn khàn điên cuồng ở trong tai nàng vờn quanh, tựa hồ đang cười nhạo nàng tự cho là đúng.

Mặt nàng đầy nước mắt, trong lòng vẫn luôn khát vọng Xa Cố Lai có thể trở về.

Tựa như cái đêm trời mưa kia, lần nữa lựa chọn nàng.

Không muốn bỏ lại nàng.

Thân Tự Cẩm buồn rầu nghĩ.

Cố Lai.

Lỗ tai đau quá, đầu cũng đau quá.

Nơi này thật là khủng khiếp, chị có thể hay không nhanh lên đến bên cạnh em.

Thân Tự Cẩm vẫn luôn đang mong đợi cửa mở ra.

Nhưng cửa vẫn không mở.

Tựa như bị tù u ám chuột, không có người sẽ nguyện ý đi cứu chuột.


Hốc mắt của nàng ướt át đỏ thẫm, đôi mắt như lời chào cảm ơn điện ảnh, chậm rãi biến thành đen, cuối cùng trở nên yên lặng yên lặng.

Lỗ tai của nàng vẫn như cũ rất đau, những âm thanh này cũng ầm ĩ làm sắc mặt nàng trắng bệch một mảnh.

Nàng chịu đựng không nổi.

Thân Tự Cẩm đột nhiên hung hăng cắn cổ tay của mình, đây là phương pháp nàng trước kia thường dùng, dùng đau đớn của cơ thể để xoa dịu tinh thần thống khổ.

Chỉ cần cơ thể càng đau nhức, nàng liền có thể chậm rãi quay về hiện thực.

Nàng lờ mờ cảm thấy Xa Cố Lai có thể sẽ không tới, đây là một loại cảm giác làm người ta bi ai.

Nàng giống như trước kia, dùng phương thức cực đoan cứu rỗi chính mình.

*

Xa Cố Lai đi theo Trần Hữu Phồn đi tới một hành lang vắng vẻ, lạnh lùng hỏi "Có chuyện gì thì mau nói đi."

Trần Hữu Phồn nghĩ nghĩ, cười lên, "Đã quên rồi."

"Tên điên."

"Không có cách nào nha, cùng chị nói một câu thật quá khó khăn, chỉ phải dùng chút thủ đoạn." Trần Hữu Phồn tham lam ngắm nhìn gương mặt Xa Cố Lai, "Chị quan tâm người cũng thật nhiều đó, nào là Tang Hòa nào là Thân Tự Cẩm."

"Ai nói với cậu tôi quan tâm Thân Tự Cẩm?" Xa Cố Lai nhéo lông mày.

Trần Hữu Phồn thở dài một tiếng, "Thì ra chị không thích cô ta à, vậy xem ra chị quan tâm Tang Hòa rồi, thật sự là khó chịu đó."

"Cậu muốn động cô ấy?" Xa Cố Lai tại dùng ngữ khí trần thuật nói.

Trần Hữu Phồn dáng vẻ không đứng đắn, "Ai biết được? Nói không chừng ngày nào đó em liền đem nàng giết đi." Ngữ khí lại chuyển, cười hì hì, "Đùa thôi, nếu như cô ta cùng chị thân thiết, vậy thì liền khó nói chắc."

Xa Cố Lai hai mắt đen nhánh, phút chốc cười một chút, chậm rãi nói "Cậu giết người vẫn ít sao? Nghe nói trợ lý của cậu tự sát, thật là như vậy sao?"

Trần Hữu Phồn ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, không còn vẻ mặt tươi cười, thần sắc âm lãnh, "Chị có ý gì?"

Xa Cố Lai dựa vào tường, khuôn mặt buông lỏng, lời nói ra lại u ám lạnh lùng.

"Ngày mười hai tháng ba, biệt thự Suối Sơn, cà vạt."

Tưởng chừng mấy chữ bình thường, lại làm cho khuôn mặt của Trần Hữu Phồn mất đi huyết sắc, hắn bóp lấy yết hầu Xa Cố Lai, ngũ quan dữ tợn lên, "Chị biết cái gì rồi!"

Xa Cố Lai muốn chính là hiệu quả này, thần sắc nhạt nhẽo bình tĩnh, không thấy chút nào bối rối, "Cậu đoán xem."

Trần Hữu Phồn mất đi lý trí, kém chút muốn bóp chết Xa Cố Lai, may mà hành lang xa xa có người đi tới.

Trần Hữu Phồn buông lỏng cô, thời khắc rời đi, ý vị không rõ nói "Chị, em đột nhiên cảm thấy mỹ nhân câm cũng rất thích hợp với chị."

Xa Cố Lai sờ sờ yết hầu, khóe môi lạnh lùng cười một chút.

Mục đích của cô đã đạt được.

Trần Hữu Phồn, tôi nhất định sẽ phá hủy cậu.

Xa Cố Lai vốn là muốn đi tới đại sảnh, đột nhiên nghĩ tới Thân Tự Cẩm còn ở phòng nghỉ, vừa muốn trở về, mấy đồng bạn đã từng hợp tác lôi kéo cô nói một đống chuyện.

Xa Cố Lai không tiện cự tuyệt, chờ nghĩ tới muốn đi nghỉ ngơi phòng tìm Thân Tự Cẩm đã qua nửa giờ.

Không biết Thân Tự Cẩm ở phòng nghỉ làm cái gì, vì sợ Thân Tự Cẩm lại cáu kỉnh, cô cầm một chút hoa quả dỗ dành nàng.

Xa Cố Lai đi tới phòng nghỉ, mở cửa, Thân Tự Cẩm đúng lúc từ phòng vệ sinh ra tới, màu môi trắng bệch, con mắt cũng hồng hồng.

"Chuyện gì xảy ra?" Xa Cố Lai đóng cửa lại, nhíu mày, ngón tay dán lên đôi mắt đỏ hoe của Thân Tự Cẩm, "Em khóc sao?"

Thân Tự Cẩm quay mặt chỗ khác, nhẹ giọng "Em..."

Nàng lúc đầu muốn cùng cô tố khổ, nói mình lại nghe thấy những âm thanh này, nàng lòng tràn đầy ủy khuất đều muốn nói cho Xa Cố Lai.

Nhưng nhìn đến cô một khắc này, những lời kia tất cả đều nghẹn ở trong cổ họng, vô luận như thế nào đều không nói được.

Là vì cái gì đây?

Vì cái gì nàng đột nhiên không muốn nói đây?

Nói thật, Thân Tự Cẩm cũng không biết.

"Vừa mới xem phim nên khóc." Thân Tự Cẩm hơi hơi nhếch lên một nụ cười tái nhợt, "Quá cảm động, nhịn không được nên khóc."

"Vô dụng như thế à." Xa Cố Lai nói nàng, đem hộp quà nhỏ trong tay cho nàng, "Đây là hoa quả thượng hạng, đặc biệt để người đứng ra tổ chức chuẩn bị cho em."

Thân Tự Cẩm liếc mắt nhìn hoa quả bên trong.

Nho, quả cam cùng một chút đều là mang tử hoa quả.*

(này là trái gì vậy mn)

Nàng nhớ kỹ trước đó cùng Xa Cố Lai nói qua, nàng ghét nhất ăn chính là mang tử hoa quả.

Xa Cố Lai là quên mất hay vẫn là... Căn bản là không có để bụng nàng.

Rõ ràng nàng đều nhớ thứ Xa Cố Lai yêu thích.

Thân Tự Cẩm trong lòng có chút không cân bằng ủy khuất, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.


Thân Tự Cẩm con mắt trống trơn mà nhìn chằm chằm vào những hoa quả này, cho đến khi nghe Xa Cố Lai hỏi nàng là có thích ăn không, nàng mới trả lời.

"Thích."

Nàng nói như vậy.

"Thích là được." Xa Cố Lai nói, "Trở về thôi."

"Được." Thân Tự Cẩm gật đầu, đem tay phải không tự chủ giấu ở phía sau, đi theo Xa Cố Lai rời khỏi nơi này.

Bên ngoài sắc trời đã tối, Thân Tự Cẩm nhìn kiến trúc bên ngoài lóe lên, bất thình lình mở miệng, "Cố Lai, chị hôm nay vì sao dẫn em tới nơi này?"

Xa Cố Lai không biết nàng vì cái gì hỏi như vậy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc trả lời nàng "Đã nói rồi là để em bồi chị."

"Chị có Tiểu Hứa, loại trường hợp này rõ ràng cô ấy so em càng thích hợp hơn." Thân Tự Cẩm buông thõng mắt, nhẹ nhàng hỏi.

Thân Tự Cẩm tiếng nói trời sinh thanh mềm, mặc kệ nàng dùng ngữ khí gì nói chuyện, đều khiến người ta cảm thấy mềm nhũn, nghe không ra trong đó có ý vị khác, cho nên Xa Cố Lai cũng không nghe ra sự khác thường trong lời nói của Thân Tự Cẩm.

Xa Cố Lai không thích giải thích, càng không thích hướng Thân Tự Cẩm giải thích những điều này.

Cô nhẫn nại tính tình, tận lực ôn hòa ngữ khí "Chúng ta gần đây gặp mặt rất ít, chị muốn gặp mặt em, không được sao?"

"Là như vậy sao?" Thân Tự Cẩm nắm chặt lại tay phải, thấp giọng "Chị chỉ là bởi vì muốn gặp em mới dẫn em tới sao?"

Xa Cố Lai lái xe, ừ một tiếng.

Thân Tự Cẩm nửa tin nửa ngờ, đối yêu thích của Xa Cố Lai để nàng không có lý do tin tưởng cô, nhưng là trong tiềm thức luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

"Em là không tin chị?" Xa Cố Lai ngữ khí lạnh xuống.

"Không, không có." Thân Tự Cẩm vội nói, chớp chớp mắt, nàng cuối cùng vẫn là sợ Xa Cố Lai tức giận.

Thật ra nàng còn có cái khác muốn hỏi, nàng muốn hỏi cô cùng Tang Hòa thật ra chỉ là cấp trên cấp dưới thôi sao?

Vì cái gì Xa Cố Lai nghe tên Tang Hòa lại kích động như vậy, thậm chí bỏ lại nàng trong phòng nghỉ.

Đêm mưa lần trước, Xa Cố Lai cũng là nghe tên Tang Hò dự định bỏ lại nàng.

Nàng cùng Tang Hòa, Xa Cố Lai luôn luôn lựa chọn cái sau.

Thật giống như nàng có thể bị tùy ý ném xuống.

Nếu như nàng hỏi như vậy, Xa Cố Lai sẽ trả lời nàng sao?

Cô có tức giận không?

Thân Tự Cẩm nghĩ mãi mà không rõ, nàng không biết quan hệ của hai người vì cái gì đột nhiên trở thành như vậy, nàng bắt đầu khắp nơi sợ hãi Xa Cố Lai tức giận, rõ ràng nhiều khi đều là Xa Cố Lai sai, hoảng loạn lại chỉ có bản thân nàng.

Đây quả thật là bình thường yêu sao?

Không thể phủ nhận, nàng vẫn là yêu Xa Cố Lai, nhưng Xa Cố Lai giống như không có thích nàng.

Là ảo giác sao?

Thân Tự Cẩm nắm chặt cổ tay phải, nơi đó rõ ràng đau đớn, lại làm cho nhân tình tự.

Trái tim của nàng có chút khó chịu.

*

Sau đó mấy ngày, Xa Cố Lai lại bắt đầu vội chuyện liên quan tới Trần Hữu Phồn, đoạn video kia không cách nào chữa sửa được hình ảnh, nhưng có thể nghe được âm thanh, Xa Cố Lai để người đem thanh âm tách ra, sau đó lại đi làm chuyện khác.

Thân Tự Cẩm tìm cô mấy lần, nhưng đều bị cô ngó lơ, nàng cảm thấy thương tâm, có một ngày Xa Cố Lai chủ động tìm tới nàng, nói cho nàng một số việc.

*

Xa Cố Lai ở công ty bận đến nửa đêm mới tan tầm, ở trên đường trở về có một chiếc xe đột nhiên vọt tới bên cô, Xa Cố Lai cấp tốc điều khiển tay lái, mặc dù tránh được xe, lại đụng phải cây, cả người hôn mê bất tỉnh.

Đợi cô lần nữa tỉnh lại, liền phát hiện bản thân bị trói ở trên ghế, thân ở một tòa phế trong lầu.

Trần Hữu Phồn ngồi ở đối diện cô.

"Thế nào, đem tôi trói lại muốn đánh gãy chân của tôi sao?" Xa Cố Lai cười giễu hắn một câu.

Trần Hữu Phồn không còn là khuôn mặt tươi cười khiến người chán ghét kia, "Chị, em lúc đầu muốn theo đuổi chị thật tốt, nhưng không nghĩ đến, chị lại biết chút chuyện không nên biết."

Xa Cố Lai dắt khóe miệng, "Ví dụ như, à, tôi biết rồi."

Đôi mắt của cô nheo lại, "Là chuyện trợ lý của cậu bị cậu giết sao?"

Trần Hữu Phồn ánh mắt lạnh lùng, "Chị còn biết bao nhiêu."

"Rất nhiều." Xa Cố Lai không có bị trói mà khẩn trương, vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ.

"Tôi còn biết trợ lý của cậu là bị cậu dùng cà vạt ghìm chết, cậu làm giả hiện trường thành tự sát, lừa gạt người ngoài."

Trần Hữu Phồn khuôn mặt dữ tợn, cười lên, "Em rất hiếu kì, chị là làm sao biết được."

"Vẫn là câu nói kia, chờ cậu chết tôi liền nói cho nghe."

"Đáng chết là chị không phải em!" Trần Hữu Phồn đột nhiên điên cuồng lên, "Là cha mẹ của cô ta đụng chết cha mẹ của tôi, ở bên cạnh tôi làm trợ lý chuộc tội, thật ra chính là nhìn tôi đáng thương, tôi không cần! Cô ta nên cùng cha mẹ mình chết đi!!"

Xa Cố Lai bình tĩnh nhìn hắn, "Cho nên cậu ghìm chết cô ấy."

Trần Hữu Phồn tinh thần cũng không phải rất tốt, đại khái là tội ác ẩn giấu thật lâu bị vạch trần, hắn nhanh chóng mất đi lý trí.

"Là cô ta nói để tôi giết cô ta, cô ta chính là một tội nhân đáng chết, chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Trần Hữu Phồn gương mặt âm lệ vặn vẹo lên, "Tôi cho rằng sẽ không có người phát hiện chuyện này, nhưng lại bị chị phát hiện, chị, mặc dù tôi rất yêu chị, nhưng nếu như chị chết rồi, tôi sẽ càng yêu chị hơn."

"Cậu phải thất vọng rồi." Xa Cố Lai lạnh nhạt tự nhiên.

"Cái gì?"

Một giây sau, vô số cảnh sát vọt vào.

Trần Hữu Phồn giật mình, sau đó kịp phản ứng.

"Chị là cố ý bị bắt."

Xa Cố Lai không nói chuyện, chính là thừa nhận.

"Cố Lai." Thân Tự Cẩm vội vàng lên lầu, thấy coo bị trói lại, nhanh chết khiếp.


Trần Hữu Phồn biết bản thân bị mắc bẫy, hắn quá luống cuống, nghe Xa Cố Lai nói những lời kia, liền gấp không thể chờ bắt cô, không nghĩ tới chính mình lại bị mắc bẫy.

"Chị là làm sao làm được." Trần Hữu Phồn tò mò.

"Trợ lý của cậu đến tìm tôi, cô ấy thế nhưng có thể biết ngày đó bản thân sẽ chết, cho nên để tôi ngày thứ hai đi biệt thự Suối Sơn, mặc dù gian phòng kia bị phá hư rất nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn tìm được cái máy thu hình kia."

Bất quá cái máy thu hình kia bị phá hỏng nghiêm trọng, chỉ có thể khôi phục âm thanh, âm thanh cũng đứt quãng, nghe không rõ lắm, Xa Cố Lai sợ đoạn âm thanh này không có quá lớn chứng cứ đáng tin, không cách nào triệt để hủy đi hắn.

Bởi vậy cô cố ý ở trước mặt Trần Hữu Phồn nói đến chuyện đó, để hắn bối rối, không chừa thủ đoạn nào bắt cóc cô.

Mà cô đã sớm ở trên người cài đặt thiết bị theo dõi cùng máy ghi âm, đem chuyện này sớm nói cho Thân Tự Cẩm, để nàng mang cảnh sát đến, cuối cùng dụ Trần Hữu Phồn nói ra, khiến hắn thú nhận tội ác để máy ghi âm thu lại.

Trần Hữu Phồn không khỏi cười to lên, giống người điên.

"Chị, chị thật rất có mị lực." Trần Hữu Phồn lau đi nước mắt ở khóe mắt, "Em thật rất tò mò, chị sẽ thích hạng người gì."

"Tôi sẽ không thích bất cứ người nào." Xa Cố Lai không có suy nghĩ trả lời.

Thân Tự Cẩm chậm lụt nhìn về phía Xa Cố Lai, ánh mắt mờ mịt, không rõ ý tứ của những lời này.

Cái gì gọi là sẽ không thích bất cứ người nào?

"Vậy thì thật là quá tốt." Trần Hữu Phồn thần sắc điên cuồng, "Chị, nếu chị không có người thích, vậy thì tới đây cùng một chỗ bồi em đi."

Nói liền móc dao ra, Thân Tự Cẩm con ngươi nhanh chóng co rút lại, "Cố Lai —— "

Lạch cạch ——

Bành ——

Trần Hữu Phồn cổ tay bị súng bắn trúng, dao rơi xuống đất.

"Thân Tự Cẩm!" Xa Cố Lai kinh kêu một tiếng.

Xa Cố Lai nhìn thấy tay Thân Tự Cẩm nắm lấy dao, máu từ lòng bàn tay trượt xuống.

"Thế này à." Trần Hữu Phồn phảng phất biết cái gì rồi, đối Thân Tự Cẩm nói "Thì ra chị thích cô ta à."

Hắn cười lên, thấp giọng dùng âm thanh mà hai người có thể nghe được, "Cô thật là xui xẻo đó, lại đi thích một kẻ xấu."

"Cô yêu chị ta, nhưng cô biết chị ta không yêu cô không?" Trần Hữu Phồn thế nhưng biết có thể bản thân phải chết, không nhịn được muốn cho Xa Cố Lai thêm cái chắn.

Trần Hữu Phồn lại tại bên tai nàng nói một câu nói.

"Đối với Xa Cố Lai mà nói, Tang Hòa cùng cô, thì cô có thể bị vứt bỏ, tiểu khả ái."

Nói liền lui về sau, hắn vẫn luôn cười ha ha.

"Chị, chết trong tay chị thật sự quá tốt."

Hắn từ lầu bốn nhảy xuống, ngã chết ở trên mặt đất xi măng.

Thân Tự Cẩm thẳng tắp nhìn thấy người trước mặt chết ở trước mặt mình, phảng phất thấy được thảm cảnh mẹ nàng ngã chết ở trước mắt mình.

Hai tay của nàng kịch liệt run lên, ôm đầu hét lên.

Xa Cố Lai để người cởi dây, vọt tới trước mặt Thân Tự Cẩm, cầm cổ tay của nàng.

"Thân Tự Cẩm!"

"A a a ——" Thân Tự Cẩm đã hoàn toàn bị vây trong cảnh tượng đó, máu trên tay dính đầy khiến sắc mặt nàng trắng như tuyết, làm nàng thần sắc hoảng sợ điên cuồng.

Nàng vẫn luôn thét lên, trái tim Xa Cố Lai cũng không thể nào dễ chịu hơn, cô vẫn luôn hết sức an ủi Thân Tự cẩm mất lý trí.

"Thân Tự Cẩm, là chị, Cố Lai, nhìn chị."

Thân Tự Cẩm thế nhưng có thể nghe được, động tác bình tĩnh một chút, nàng thấy mặt Xa Cố Lai, lại bỗng nhiên nghĩ tới Trần Hữu Phồn cùng lời cô nói.

"Chị ta không yêu cô."

"Cô có thể bị vứt bỏ."

Sau đó là lời nói lạnh như băng của Xa Cố Lai.

"Tôi sẽ không thích bất cứ người nào."

Dần dần, nàng thấy gương mặt xinh đẹp của Xa Cố Lai biến thành một gương mặt màu xám dữ tợn.

"A ——" Thân Tự Cẩm bỗng nhiên đẩy cô ra, tay chống đất gần như là hốt hoảng lui về sau.

Xa Cố Lai bị đẩy trên mặt đất, có chút tức giận "Thân Tự Cẩm!"

Thân Tự Cẩm không biết bản thân làm sao vậy, nàng chỉ là sợ hãi.

Sợ hãi gương mặt người mẹ đã chết, sợ hãi những lời nói kia để người hít thở khó khăn, còn có gương mặt màu xám mơ hồ của Xa Cố Lai.

Bốn phía nàng có rất nhiều người, mỗi người đều là gương mặt màu xám mơ hồ giống nhau như đúc, bọn họ đang đối với nàng nhe răng cười, đều có ý đồ muốn hại chết nàng.

Nàng thậm chí không phân rõ người nào là Xa Cố Lai.

Nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, nàng ôm đầu, dùng tiếng nói run rẩy nói "Cố Lai, em rất sợ hãi..."

Xa Cố Lai để cảnh sát trước đi thu thập thi thể của Trần Hữu Phồn, nơi này hiện tại chỉ có hai người các nàng, Xa Cố Lai ngồi xổm trước nàng mặt, "Không sợ, chị ở đây."

Thân Tự Cẩm ngẩng đầu, gương mặt màu xám lại khôi phục thành gương mặt nguyên bản xinh đẹp.

Nàng nhào vào trong ngực Xa Cố Lai, ôm cô thật chặt, thân thể run lên giống bão tố bên ngoài lá cây.

Trên mặt của nàng đều là nước mắt, con ngươi sáng màu phảng phất mất đi thuần khiết, chỉ có màu đen trống rỗng.

Nàng ôm Xa Cố Lai, trái tim bất an lại khác thường không có tỉnh lại.

Ánh mắt của Thân Tự Cẩm đặt trên mặt Xa Cố Lai, những lời kia lại ngóc đầu xuất hiện trong đầu nàng.

Xa Cố Lai thần sắc hoàn toàn như trước đây bình tĩnh, bài xích ôm người lại không có từ chối nàng.

Thân Tự Cẩm vốn nên vui vẻ, nhưng nàng giờ phút này lại chỉ cảm thấy Xa Cố Lai lạ lẫm.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vì cái gì lại xuất hiện những âm thanh này cùng ảo giác, bởi vì ngươi bắt đầu cảm thấy không hạnh phúc nha Tiểu Cẩm.

Cảm tạ đặt mua: D

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương