Phiền thật đấy!

Quân Ngạn Diên không nghĩ cô sẽ tìm đến tận công ty anh cả chỉ để tìm xin sự giúp đỡ.

Trước đó Phó Diệu Kiên không muốn gã xen vào bất kỳ chuyện gì trong gia đình cô, gã cũng đã làm đúng theo ý cô muốn, không can hệ vào.

Đến giờ không hiểu lại gặp vấn đề gì, cứ phải một mực tìm đến họ.

Chẳng phải chỉ ngủ cùng một lão già thôi sao?

Cô không muốn lần đầu của mình bị gã mua, gã không ý kiến, sau cùng người mua mình lại là một lão già khiến cô gần như điên tiết lên.

Đúng là không thể lường trước, nhưng một khi đã lựa chọn bán đi rồi thì cô còn hy vọng sẽ có quyền được chọn người mua nó sao?

Quân Ngạn Diên chờ đợi thêm một lúc cũng không thấy anh nói thêm gì thì quay đầu bước tiếp.

“Lần sau nếu chị ta có tìm đến anh cứ mặc kệ đi, nguyên nhân thì… chắc anh cũng biết mà phải không?” Gã nhướng mày hỏi.

“...Ừm.”

Mặc dù hai nhà Quân - Phó từng có giao tình, thế nhưng cuộc chơi giữa họ lại kết thúc trong sự không vui.


Quân An Trạch cũng đâu rảnh rỗi đến mức tự chuốc thêm phiền phức cho mình, không cần gã nhắc, anh cũng sẽ làm như vậy.

Sau khi kiểm tra cơ thể xong một lượt, Quân Yến Thanh liền đi lên phòng nghỉ ngơi. Cậu cũng không quan tâm bác sĩ sẽ nói lại gì với anh trai, dù sao cũng là vết thương nhỏ mà thôi.

Về đến phòng, cậu ngồi lên giường lấy điện thoại ra gọi cho Galvin hẹn ông cùng dùng bữa vào một dịp khác.

Cuộc gọi vừa đến, người bên đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy: “Yến Thanh, con gọi cho chú có việc gì sao?”

Quân Yến Thanh nói bằng giọng điệu đầy tiếc nuối: “Con xin lỗi, buổi ăn chiều nay có lẽ con không thể đi được rồi.”

“Sao vậy?”

“Con cảm thấy không được khỏe cho lắm nên đã xin về nhà trước rồi ạ. Khi nào khỏe lại, con hẹn lại chú đi ăn nhé?”

Galvin nghe vậy liền quan tâm hỏi thăm: “Thế con đã ăn uống gì chưa?”

“Một lúc nữa con sẽ ăn ạ.”

“Được rồi, vậy con cứ nghỉ ngơi đi. Nhớ ăn uống đàng hoàng đấy, khi nào khỏi bệnh thì cứ gọi cho chú, bất cứ khi nào cũng được.”

Nếu không phải ông cùng nhà họ Quân có chút uẩn khúc nhỏ, sợ rằng Galvin đã sớm lái xe chạy đến đó để thăm cậu.

Nói chuyện với ông xong, cậu tắt máy, mở tủ quần áo ra lấy đồ bước vào phòng tắm.

Lát sau khi bước ra, cậu nhìn thấy điện thoại mình đang sáng lên, lại gần thì phát hiện đang có ai đó gọi mình.

Bởi vì thường xuyên đem điện thoại đến lớp nên cậu có thói quen tắt âm để tránh làm ảnh hưởng đến mọi người, về đến nhà cũng quên béng luôn việc mở lại.

Đối phương cũng đã gọi đến hơn năm cuộc điện thoại, nhưng tất cả đều bị cậu lãng quên.

Quân Yến Thanh cầm điện thoại lên xem tên người nhận, phát hiện ra đó chỉ là một dãy số lạ thì đắn đo một lúc mới nghe máy.

Còn chưa kịp mở lời, bên kia người gọi đã lên tiếng trước.

Giọng đối phương run run, nghẹn ngào như sắp khóc: “Yến Thanh Yến Thanh, cứu chị...”


Cậu nhíu mày, bán tín bán nghi hỏi: “Cô là…?”

“Là chị, Phó Diệu Kiên!”

Phó Diệu Kiên? Đây chẳng phải là nữ chính sao? Nhưng tại sao cô lại có được số điện thoại của cậu?

Quân Yến Thanh vờ như không quen biết, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi cô gọi nhầm số rồi.” Nói xong cậu cũng tắt máy cái rụp, cũng chẳng quan tâm đến sự việc diễn ra bên phía cô lúc này là gì.

Chẳng phải thời điểm này cô cùng nam chính đã gặp mặt rồi hay sao? Muốn kêu cứu, tại sao lại không gọi đến nam chính nhờ vả mà tìm đến cậu?

Cậu chỉ sợ cô đang muốn tính kế mình.

Bụng dạ cồn cào khiến cậu xao lãng khỏi dòng suy nghĩ, nhớ đến hộp cơm Tần Diệc Tẫn đưa cho mình, cậu bước xuống nhà tìm mở ra ăn.

Là cơm gà xối mỡ, căn tin trường cậu rất hiếm khi bán, mỗi lần như vậy là y như rằng phải xếp hàng thật sớm mới có thể tranh được suất mua.

“Hửm, hôm nay dì Thu không nấu cơm sao?”

Quân Ngạn Diên mắt nhắm mắt mở bước xuống, nhìn thấy phần cơm trước mặt cậu thì thắc mắc, kế đến lại tự trả lời cho mình.

“À phải rồi, vừa nãy là thằng nhóc họ Tần đưa cho em. Quên mất.”

Quân Yến Thanh cảm thấy gã ngủ nhiều đến sắp mộng mị rồi.

“Anh chuẩn bị đi đâu à?”


“Ừm, có chút việc.” Ánh mắt gã đánh sang hộp cơm gà, miệng cảm thán một câu: “Nhìn cũng ngon quá nhỉ?”

Cậu đẩy hộp cơm đến hỏi: “Anh có muốn ăn không?”

Quân Ngạn Diên không suy nghĩ nhiều, lập tức từ chối: “Thôi không cần, đồ tên đó mua anh nuốt không nổi.”

Gã sợ một khi ăn bản thân sẽ bị oán khí của hắn làm cho nghẹn chết mất.

“Anh ra ngoài có chút việc, chút nữa sẽ trở về, nếu anh cả hỏi thì cứ việc nói anh còn đang ngủ trên phòng.”

“Dạ em biết rồi.”

Cũng không định kể ra việc Phó Diệu Kiên gọi mình cho anh biết, Quân Yến Thanh chưa biết rõ mối quan hệ giữa gã cùng cô đã phát triển đến đâu. Lỡ như nói gì khiến gã không hài lòng, đến lúc đó người thiệt chỉ có cậu.

Mặc kệ ai làm gì thì làm, cậu một lòng chỉ nghĩ đến ăn uống, chuyên tâm giải quyết cho xong hộp đồ ăn của mình.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương