Một lát sau, Nhiếp Bắc trở về, nói với Khương Quy chuyện đã xong.Khương Quy liền ngay tại chỗ biểu diễn một màn vui mừng đến bật khóc.Người nào, mà không bị bức đến một mức độ nhất định, họ sẽ không biết được chính mình có khả năng diễn nghệ thiên phú như vậy.

Nàng đại khái cũng là như vậy đi, tổ truyền ảnh hậu đã chậm trễ truyền lại tay nghề cho nàng. *Khương Quy ngồi trên khoang thuyền của nhân viên, nhìn dòng nước cuồn cuộc chảy siết không khỏi cảm thấy tâm trạng thật tuyệt vời. Hồi tưởng lại thành quả hai ngày nay nàng đạt được, Khương Quy vừa lòng gật đầu, đi vào thế giới này nàng liền cảm thấy uất khí, trong lòng bao trùm đầy ngột ngạt, hiện giờ rốt cuộc cũng đã tiêu tan. Giữa hành trình, Khương Quy lấy lý do tóc có rận, vì thế lấy kéo cắt phăng mái tóc dài.

Kỹ năng cắt tóc vô luận là Khương Lai Đệ hay vẫn là Khương Quy đều không được tốt, cho nên đầu tóc sau khi cắt xong nhìn giống như bị chó gặm, xấu đến muốn mệnh.

Khương Quy muốn chính là hiệu quả này, một tiểu cô nương lẻ loi hành tẩu bên ngoài chính là một miếng thịt tươi.Từ đây sẽ không có thiếu nữ Lai Đệ, chỉ có thiếu niên Khương Quy. Bảy ngày sau, thuyền hàng cập bến Thượng Hải, không hổ là thành phố lớn nhất, trên bến tàu người đến người đi vô cùng sung túc, kiến trúc lại cực kỳ phồn hoa. Nhiếp Bắc cố ý hướng quản sự xin nghỉ, để đưa Khương Quy đi tìm tộc thúc của nàng. Cái gọi là tộc thúc, đương nhiên là Khương Quy bịa ra để lừa gạt Nhiếp Bắc, bằng không làm sao Nhiếp Bắc đồng ý mang nàng đến một nơi xa lạ như Thượng Hải.


Bất quá đối với Khương Quy mà nói, tuy rằng nơi này không quen, nhưng thành thị đối với nàng lại thập phần quen thuộc, đây là quê nhà chân chính của nàng, nàng đã ở thành thị sinh sống hai mươi mấy năm.

Tuy rằng nàng biết đây là quê nhà cũng không hẳn là quê nhà, nhưng là nàng vẫn không chút do dự lựa chọn ở lại thành thị bắt đầu một cuộc sống mới. “Cảm tạ.” Khương Quy trịnh trọng hướng Nhiếp Bắc nói lời cảm tạ.Nhiếp Bắc cười nói: “Ngươi này, một đường đi tới đây ngươi đều cùng ta nói bao nhiều lần cảm tạ rồi.”Khương Quy cũng cười, nàng ngượng ngùng nòi: “Tiểu Bắc ca, ta đi vệ sinh một chút.”Nhiếp Bắc liền nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi.” Khương Quy nhìn hắn, nhẹ nhàng cười một cái, xoay người rời đi. Nhiếp Bắc nhìn đông nhìn tây để chờ thời gian trôi qua, đợi hồi lâu vẫn không thấy Khương Quy trở lại, không khỏi cảm thấy lo lắng, hắn đi đến hướng nhà vệ sinh. Không tiện đi vào, hắn đang muốn tìm một nữ nhân đi vào nhìn giúp, liền nghe đại nương ở cửa thu phí hét to: “Tiểu tử, bằng hữu của ngươi đã đi rồi, nhờ ta nói với ngươi, không cần đi tìm nàng.

Nha, còn có một phong thư để lại cho ngươi.” Nhiếp Bắc ngẩn ngơ, không dám tin tưởng lặp lại: “Đi rồi, nàng đi đâu vậy?”“Ta làm sao mà biết a!” Đại nương một bên bận rộn thu tiền một bên đáp lại Nhiếp Bắc. Nhiếp Bắc không kịp định thần lại nói: “Nàng như thế nào lại đi!”Đại nương thuận miệng nói: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây! Nhìn xem trong thư nàng nói gì chẳng phải sẽ biết.” Nhiếp Bắc hồi thần chạy nhanh đến nhận thư, liền ngay tại chỗ mở ra: “Tiểu Bắc ca, ta đi rồi, ngươi không cần tìm ta, ta có thể sống tốt.

Trong bao quần áo là một chút tâm ý của ta dành cho ngươi, cảm tạ ngươi từ trước đến nay vẫn luôn chiếu cố ta.

Mặc khác, ta có một thỉnh cầu, ngươi hãy lấy từ trong đó ra 50 khối đại dương lấy danh nghĩa của ngươi nghĩ cách đưa cho Nhị Hổ nương, chớ nhắc đến ta, đạ tạ! Trân trọng!” Nhiếp Bắc trợn mắt há hốc mồm, hắn cảm thấy đầu óc của hắn thật có chút không đủ dùng, sửng sốt ước chừng một phút mới hỏi: “Nàng đi bên nào?”Đại nương nói: “Chỗ này nơi nơi đều là người, làm sao tìm được.” Bất quá vẫn là chỉ cho hắn một phương hướng. Nhiếp Bắc chạy nhanh theo hướng đại nương chỉ, biển người mênh mông tự nhiên là không thể tìm thấy, hắn chỉ có thể đứng một bên nôn nóng mà bất lực không thể làm gì. Chuyện tới giờ phút này, hắn mới phản ứng được, căn bản là không có tộc thúc gì ở Thượng Hải, nàng một tiểu cô nương sẽ như thế nào mà dừng chân được ở Thương Hải, nàng nói nàng có thể, Nhiếp Bắc lại không dễ dàng tin tưởng như vậy, kiếm ăn nào có dễ dàng như vậy. Lúc này, hắn chợt nhớ tới bao quần áo được nàng nhắc qua ở trong thư, nàng có hai cái tay nải, một cái nàng cõng trên người, một cái hắn hỗ trợ mang, nguyên lai là nàng cố tình.


Nhiếp Bắc tâm tình phức tạp thở dài một hơi, hắn tùy ý mở ra tay nải, mới vừa liếc mắt một cái, đột nhiên khép lại, hắn cảnh giác nhìn chung quanh, rồi cố gượng ép chính mình làm cho bản thân cực kỳ tự nhiên đi trở về. Đi đến nơi an toàn, Nhiếp Bắc lại lần nữa mở tay nải ra, lập tức hít hà một hơi, thiếu chút nữa bị lóe mù đôi mắt.

Hai đầu *cá đỏ dạ lớn, năm đầu cá đỏ dạ nhỏ tất cả đều được đúc bằng vàng, một ống đồng bạc, mấy thứ này ít nhất giá trị tới một ngàn khối đại dương.

(*cá đỏ dạ còn được gọi là cá đù, khô cá đù chúng ta hay ăn đấy, cá đỏ dạ VN cũng có chỗ gọi như thế, nhưng mình hay gọi cá đù… nghe đỏ dạ hơi lạ cho nên chú thích lại hì hì) Nhiếp Bắc ngây ra như phỗng, nàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Từ từ, Khương gia bị Uông Thu Nguyệt trộm đi toàn bộ tài sản, kia thật là Uông Thu Nguyệt trộm? Nhiếp Bắc ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ánh vàng rực rỡ của những thỏi vàng, chân tướng đã dần lộ diện, sự thật chỉ có một -------Lai Đệ trộm. Nhưng hắn lại khó có thể tin được sự thật này, sao có thể, Lai Đệ? Như vậy nhỏ, như vậy yếu ớt đáng thương Khương Lai Đệ! Nhiếp Bắc cảm thấy chính mình khả năng nhìn không thấu tiểu cô nương kia.

Dám trộm tiền, còn không bị hoài nghi, dám một mình ở lại Thương Hải mưu sinh, thật sự là nhỏ yếu đáng thương? Hắn không khỏi nhớ lại ngày đó Lai Đệ nói với hắn, Nhiếp lão tam nói Khương Thiên Tứ là nhi tử của hắn.


Nhiếp lão tam thật sự nói? Ngày đó lúc hội thẩm, Nhiếp lão tam cùng với Uông Thu Nguyệt bộ dạng không giống như đang diễn kịch, lúc ấy hắn liền thấy có chút kỳ quái, chỉ là không nghĩ nhiều.

Hiện tại nghĩ tới, hắn phi thường nghi ngờ rằng mình bị lừa. Nhiếp Bắc trong lòng khó tả xoa xoa mặt mình, cảm thấy mình bị hung hăng dạy cho một bài học: Không được trông mặt mà bắt hình dong. Lại nói Khương Quy sau khi rời đi, nàng liền tìm một địa phương thích hợp thay lên bộ quần áo đẹp của Khương Thiên Tứ, trên mặt bầm tím cũng đã nhạt đi rất nhiều, thu thập một chút, liền nhìn giống một thiếu niên con nhà bình thường. Khương Quy giả thành một trưởng tử trong nhà nghèo khổ, bị kế mẫu độc ác đuổi ra khỏi nhà, thành công thuê được một căn phòng trong một hẽm cũ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Chủ nhà là một lão thái thái người bản địa trong nhà mở ra một tiệm bán xì dầu và tạp hóa.

Trong sân nàng ở có ba hộ, một hộ người thuê là phu thê giáo viên trung học, một hộ khác người thuê là một phóng viên viết báo.

Thoạt nhìn đều là những người lịch sự, đàng hoàng, Khương Quy đối với chuyện này thực vừa lòng, cho nên chẳng sợ tiền thuê có chút đắt, nàng cũng không ngại, nàng thật không thiếu tiền, nàng chỉ cần một nơi an toàn để ở. Thiện lương lão thái thái thập phần đồng tình Khương Quy một tiểu tử đáng thương bị kế mẫu độc ác đuổi ra ngoài liền quan tâm hỏi: “Ngươi về sau có tính toán như thế nào?” “Ta muốn tìm một chỗ để làm việc, ta đã mười sáu tuổi, có thể tự nuôi sống chính mình.” Khương Quy đem tuổi của mình nâng lên thêm hai tuổi, cho dù tuổi nào cũng không hợp với vẻ ngoài nhỏ gầy của nàng, Khương Quy đỗ lỗi do kế mẫu độc ác tra tấn gây ra.

Lấy Khương Lai Đệ trải qua mà nhìn, cũng không thật sự là nói dối, nương thân sinh của nàng Lâm Uyển Nương cái người này so với kế mẫu còn ác độc hơn. Kim lão thái thái liền lo lắng nói với nàng một sự thật: “Nhìn ngươi như vậy sợ là khó xin được việc làm.” Khương Quy nói: “Thử đi tìm một chút, ta đã tốt nghiệp trung học, hẳn là có thể làm một số giấy tờ đơn giản, ta còn biết tính sổ, còn học được một chút trung y, chỉ cần chịu khổ một chút chắc sẽ nuôi được chính mình.” Kim lão thái thái kinh ngạc: “Ngươi học qua trung học.” Năm nay người học quá trung học đã là rất tốt, có nhiều người chữ to còn không biết được mấy cái, ánh mắt bà nhìn Khương Quy tức khắc thay đổi, đừng nhìn đứa bé như vậy nhỏ, nhưng nó lại là cái người biết chữ a…. Khương Quy thẹn thùng cười. “Ngươi còn học qua trung y?” Kim lão thái thái phản ứng lại nói. Khương Quy đáp: “Ngoại tổ phụ của ta lúc sinh thời là một đại phu, phụ thân ta chính là đệ tử của người….” Khương Quy thanh âm nhỏ dần, để cho Kim lão thái thái tự mình bổ não. Kim lão thái thái bổ não xong hoàn toàn: Đại khái phụ mẫu hắn như vậy mới bên nhau, lão nhạc phụ đem tay nghề của mình truyền hết cho chàng tế, chàng tế lại ngay sau khi nữ nhi của mình chết liền cưới kế thê, kế thê còn đem đuổi ngoại tôn của mình ra khỏi nhà.


Kim lão thái càng nghĩ càng thấy từng trận thổn thức, thế đạo ngày nay a, *lễ nhạc tan vỡ, lòng người không bao giờ già.( Lễ = lễ nghĩa, nhạc = âm nhạc…thời đó người ta thường hay nói “tư tưởng lễ nhạc”) Khương Quy nói tiếp: “Ta khi còn nhỏ liền đi theo ngoại tổ phụ mà lớn lên, mưa dầm thấm đất ta học được không ít tri thức về dược lý.” Lời này là thật sự, tổ tông trong nhà của nàng, phụ thân cùng thúc thúc đều là hành nghề y, tổ phụ cùng ngoại tổ phụ đều là trung y, phụ thân làm bác sĩ ngoại khoa.

Trong nhà thúc bá, huynh muội, a di không phải hành nghề y thì cũng chính là nghề liên quan tới y, nàng cũng chính là một người đang theo học y. Kim lão thái thái coi trọng, bà là người Thượng Hải, quan hệ rộng.

Không mất mấy ngày Kim lão thái thái lại đến tìm Khương Quy, nói có một dược đường đang chiêu mộ học đồ, năm thứ nhất chỉ bao ăn không có tiền lương, năm thứ hai bắt đầu xem năng lực phát tiền lương, hỏi nàng hay không đi muốn đi nộp đơn. Có thể tiếp tục học y, Khương Quy cầu còn không được, may mắn gặp được quý nhân mới có được cơ hội này.

Lại nói đến, trừ bỏ người nhà họ Khương, một đường này nàng gặp gỡ đều là người tốt. Ứng tuyển rất suôn sẻ, so với những người khác, Khương Quy vừa hiểu chữ nghĩa vừa hiểu dược lý, đặc biệt một tay công phu bào chế dược liệu thập phần lão luyện.Chưởng quầy cũng rất phúc hậu, không xem Khương Quy như người mới tới cầu học, mà đối đãi với nàng rất tốt còn đưa cho Khương Quy năm khối đại dương tiền lương, quả thật là một bất ngờ ngoài ý muốn. Quay về Khương Quy liền mua bốn hộp điểm tâm cảm tạ Kim lão thái thái, cứ như vậy nàng mở ra một sinh hoạt mới. Bên đây Khương Quy tại Thượng Hải sinh hoạt thuận bờm xuôi gió dần tiến vào quỹ đạo. Ở một bên khác vận mệnh của người một nhà Khương gia lại bắt đầu bị lệch khỏi quỹ đạo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương