Bỗng nhiên Chung Thành Lâm đứng dậy : “Anh, em còn chuyện công ty muốn nói với anh, chúng ta tìm chỗ nào an tĩnh hơn đi.”

Chung Nhất Thần thản nhiên nhìn hắn một cái, tay cố ý dùng sức nhéo mạnh lên mông Lâm Tự mấy cái cho thỏa sau mới buông ra, ngón tay gõ nhẹ lên bàn : “ Các cậu cứ uống tự nhiên, ghi vào hóa đơn của tôi.” 

“Cả hai anh đẹp trai đều đi sao? Gấp cái gì chứ, sao không ngồi thêm một lát?” Trần Nguyên vốn không nhận ra tình huống hiện tại, người đã đi xa còn cố gọi to “ Hai anh cho em số điện thoại điện thoại đi. Ê..Ê!! Hứ, gì chứ, không thèm để ý luôn cơ mà… Hứ..”

Trần Nguyên quay lại sa lông ngồi, dùng khuỷu tay chọc Lâm Hưởng : “ Này, đần ra đấy làm gì? Cho tôi số sếp cậu đi, mau lên.”

Lâm Hưởng không nói gì, khóe miệng giật giật. Bảo lấy số trưởng phòng, giám đốc chi nhánh cậu cho  ngay, nhưng người ta là tổng giám đốc và phó tổng giám đốc đó, nhân viên quèn làm gì có cái phúc lưu số chứ.

Cậu cầm ví, nói với Trần Nguyên : “ Cậu cứ chơi đi, tôi đưa em trai về trước.”

Trần Nguyên nhìn Lâm Tự, gật đầu : “ Vậy cậu cứ đi đi, để ông đây một mình ngồi nơi đây gặm nhấm nỗi đau thất tình.”

Lâm Hưởng đá mông hắn , mắng : “Gớm quá đi mất”. Quay người đi tới gần Lâm Tự, nhìn em trai mình còn ngồi một góc khóc nức nở , không biết phải nói gì, cậu thở dài chọc chọc vai thằng nhỏ : “ Chúng ta về nhà nhé?”

Lâm Tự ủy khuất bĩu môi, ngẩng đầu nhìn cậu , đầu gật gật.

Lâm Hưởng nhăn nhó nửa ngày cuối cùng vẫn phải duỗi tay về phía thằng bé, Lâm Tự nắm lấy ngay tức khắc, tay kia ôm chặt cánh tay Lâm Hưởng, bộ dạng y như cô vợ nhỏ sợ hãi chốn đông người. Hai người cứ thế dính lấy nhau rời quán bar.

Lâm Hưởng gọi taxi. Tuy rằng cậu không thiếu tiền nhưng bình thường vẫn thích đi làm bằng xe bus hơn là tự đi xe, vừa tiết kiệm tiền vừa góp phần bảo vệ môi trường. Nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, có cho vàng cậu cũng không dám mang thằng em khóc đến tê liệt khóe miệng nhà mình lên xe bus.

Lâm Tự tựa đầu lên vai cậu, nước mắt vẫn tuôn rơi ướt đẫm vai áo khoác.

“Anh hai, em… em… không phải em không muốn đi làm… Xế chiều hôm nay bên công ty Đằng Phong gọi tới nói đi làm vào ngày mốt… nhưng mà.. ban nãy.. anh ta….”

Trong đầu Lâm Hưởng tái hiện lại hình ảnh ban nãy trong quán, suy tư không biết cậu có nên để câu chuyện trôi theo kịch bản vốn có của nó hay làm theo lí trí mình, cuối cùng đánh thở dài : “ Em không đi làm cũng được. Hay là chúng mình đi nhà sách mua sách vở cho em, em ở nhà học dần, năm tới quay lại học cấp ba thử xem?”

Nói thật cậu vốn không thích cái thể loại thụ mít ướt nhõng nhẽo thế này, hơn nữa tự nhiên thằng nhóc này từ trên trời rơi xuống gọi cậu là anh trai, thử hỏi làm sao mà dễ dàng tiếp nhận đây. Nhưng nói sao thì nói, nhìn đứa nhỏ trước mắt bị khi dễ, cho dù là người không quen biết cậu cũng không nỡ nhắm mắt làm ngơ, huống gì trên danh nghĩa thằng bé vẫn làm em trai cậu.

Tuy rằng cậu nói vậy, Lâm Tự lại chẳng nói gì, trầm tư không hiểu đang suy nghĩ chuyện gì.

Lâm Hưởng có chút buồn bực, chẳng lẽ ông đây “Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” sao? Vốn đúng theo nội dung truyện ông đây phải là thằng khốn nạn ghen ăn tức ở với em trai. Nhưng bảo ông chạy tới hãm hại đứa bé thuần khiết, không hiểu sự đời thế này thì ông làm không nổi.

Mặc kệ! Mẹ nó! Ông đây là người viết ra truyện cơ mà, muốn thay đổi thế nào là quyền của ông.

Tới một quán mì ven đường, Lâm Hưởng bảo tài xế dừng xe dắt em trai đi giải quyết cơm chiều. Lâm Tự nói trong nhà còn nhiều đồ ăn lắm, Lâm Hưởng nói buổi tối tự làm khổ mình làm gì, đồ ăn thì vứt vào tủ lạnh, mai lôi ra nấu cũng không hỏng được.

Lâm Hưởng gọi vài món, Lâm Tự nhịn không được nói : “ Anh hai, gọi nhiều như vậy ăn không đâu. Đồng tiền khó kiếm, anh đừng tiêu như nước thế.”

Trong lòng Lâm Hưởng tự nhủ anh trai cưng bây giờ không còn là anh của ngày hôm qua nữa, tuy rằng hai anh em vẫn như trước chịu kiếp nghèo nàn , làm dân quèn cho đám tư bản độc ác hút đến giọt máu cuối cùng nhưng anh trai cưng giờ là tác giả đứng top các diễn đàn đam mỹ đó, các anti fan trung thành còn không ngại ngày ngày vì anh bỏ tiền thuê người chửi cùng cơ mà. Chỉ riêng việc viết truyện anh cũng có đủ tiền mua cho cưng thêm cái xe, cái nhà nữa, làm gì đến mức xót vài đồng tiền ăn tối chứ.

Cơm nước xong xuôi hai người đi bộ về nhà, không ngờ lại gặp Chung Thành Lâm dưới lầu.

Lâm Hưởng xoay người lên lầu, tinh ý giữ không gian riêng cho họ, không ngờ Chung Thành Lâm lại nói : “ Lâm Hưởng,tôi có việc tìm cậu.”

Lâm Hưởng quay đầu lại nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Chung Thành Lâm. Tìm tôi làm cái gì? Đến tính sổ à? Anh tưởng anh thay trời hành đạo, anh tưởng anh có quyền qua mặt công an tòa án đấy à?  Em trai tôi liên quan gì tới anh? Ông đây đối xử với nó tốt hay không anh có quyền quản chắc?

( Bị chồng gọi ra cảnh cáo tội ngược đãi em ruột =)))))

Lâm Tự nhéo tay Lâm Hưởng, nhỏ giọng nói : “ Anh hai, em lên nhà trước nha.”

“Ờ” Lâm Hưởng thản nhiên gật đầu, khóe miệng nhếch lên nhìn Chung Thành Lâm.

Cậu lê lết đôi giầy, chậm rì rì bước tới cạnh hắn, thản nhiên ngồi xuống : “ Có việc gì?”

Chung Thành Lâm lạnh lùng nhìn bộ dáng lưu manh của cậu, sâu thẳm trong con ngươi có phần ảm đạm : “ Lâm Hưởng, nếu cậu còn muốn yên ổn ở lại cái công ty này thì cẩn thận hành vi và thái độ của mình. Công ty này không cần loại người máu lạnh như cậu.”

Lâm Hưởng vốn đang ngả ngớn lắng nghe, thấy vậy liền ngồi thẳng dậy, miệng khép chặt,  mặt trầm xuống.

“Công ty đã thông qua trường hợp của Lâm Tự, tôi hy vọng cậu là anh trai cũng nên đối xử với cậu ấy tốt một chút. Đừng cho rằng tôi không biết gì, cậu thích anh trai tôi đúng không? Nếu thích anh tôi cũng đừng dâng em trai mình ra làm mồi nhử, chẳng lẽ cậu không nhận ra anh tôi có hứng thú với Lâm Tự? Nếu muốn đạt được thứ mình muốn thì tự dùng sức mình đi, đừng dẫm đạp lên người khác.”

Lâm Hưởng: …

Mẹ nó ông đây mù rồi mới coi trọng mi! Biết, biết cái con khỉ. Ông đây vốn không phải cái thằng Lâm Hưởng trước kia.

Đám người này tự nhiên chạy tới thế giới thực tại đã khiến cậu phát điên, giờ còn không ngại phiền mà chọc ngoáy cậu. Lâm Hưởng vỗ mông đứng dậy, hừ lạnh : “ Tôi đây cũng thay em trai mình cảm ơn phó tổng giám đốc quan tâm. Ngài còn chuyện gì không? Không có gì thì chào, ngài tự đi không tiễn.”

Lâm Hưởng xoay người đi mất, sau lưng vẫn còn nghe giọng nói của Chung Thành Lâm : “ Lâm Hưởng” Chung Thành Lâm chậm rãi nói từng chữ : “ Nhớ kĩ lời tôi nói ngày hôm nay.”

Lâm Hưởng không nhịn được đá rầm một cái vào cổng sắt, cửa sắt bị va chạm vang lên tiếng động chói tai.

Nhớ cái con mẹ mày! Có bản lĩnh xem làm gì được ông! Ông vi phạm pháp luật gì chứ? Chẳng qua viết tiểu thuyết hơi máu chó tí thôi mà. Mấy người không biết điều chạy vào cuộc sống của ông, quấy rầy sinh hoạt hoàn mĩ của ông, ông chưa chửi thì thôi còn ở đấy mà kiêu ngạo. Fuck!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương