Lâm Hưởng ra cổng công ty tính bắt xe thì Triệu Nhạc lôi cậu xềnh xệch qua chỗ gửi xe , lấy chùm chì khóa chĩa về cái xe thể thao màu hồng ấn một cái. Lâm Hưởng nhìn biểu tượng con báo màu bạc sáng loáng liền đứng hình luôn. Mẹ nó, Jaguar (*) luôn, lại còn là dòng mới nhất mới ác chiến chứ.

“Anh, anh có bằng lái không?”

Lâm Hưởng gật đầu, bây giờ xu thế chung ô tô có thể không có nhưng bằng lái thì nhất định phải thi.

“Cái này em không dùng nữa. Từ nay anh dùng đi cho dễ đi lại.”

“… Triệu Nhạc, nói thật,anh có bạn trai rồi, cậu đừng như thế.”

“Anh ghét em à?”

“Không ghét.”

“Như vậy chẳng phải ổn rồi sao?”

“…”

“Anh, anh không biết sao, lúc anh nói tới  người kia, trên mặt hoàn toàn chẳng có chút gì là đang yêu cả, cho nên em  vẫn còn cơ hội.”

Lâm Hưởng ho khan một tiếng, quay đầu ra ngoài cửa sổ xe không nói gì nữa. Thằng ranh này ánh mắt sắc bén thật.

Lúc hai người về tới nhà trời cũng đã tối, vừa vào cửa đã thấy Chung Thành Lâm ngồi trước cửa nhà xỏ giày, Lâm Hưởng cho rằng hắn muốn đi về, cậu nghiêng người nhường đường.

Triệu Nhạc dựa vào người Lâm Hưởng, giơ tay chào hỏi : “ Anh đẹp trai, lại gặp rồi. Anh định về à?”

Chung Thành Lâm xỏ giày xong đứng dậy liếc qua Lâm Hưởng, hơi nhếch môi chào hỏi Triệu Nhạc : “Nhà hết xì dầu, tôi định ra siêu thị mua.”

“Để tôi đi cho.” Lâm Hưởng nói.

Chung Thành Lâm nghiêng đầu nhìn cậu, nói : “ Cùng đi đi.”

Nói xong hắn quay người đi trước, Lâm Hưởng dừng lại chờ Triệu Nhạc vào nhà rồi mới chạy theo.

Siêu thị cách nhà không xa, không cần thiết phải đi xe nên hai người quyết định tản bộ. Lâm Hưởng sợ hắn không biết đường nên cố ý đi lên trước, cúi đầu nhìn mũi chân, nửa câu cũng không nói.

Chung Thành Lâm chăm chú nhìn cậu, nói : “ Hôm nay lại bị giữ lại tăng ca à?”

Lâm Hưởng hừ khẽ, biết rồi còn hỏi.

“Tôi sẽ nói với anh hai một tiếng.”

Lâm Hưởng nhún vai không trả lời. Anh mặc kệ bao nhiêu lâu như vậy có thèm mở mồm nói đỡ đâu, bây giờ phởn mỡ giả vờ giúp đỡ gì chứ, đúng là mèo khóc chuột.

“Lâm Hưởng.”

Lâm Hưởng chờ hắn nói chuyện nhưng Chung Thành Lâm chỉ gọi một tiếng rồi thôi. Lâm Hưởng quay đầu lại nhìn hắn, Chung Thành Lâm cũng nhìn cậu. Lần đầu tiên cậu được nhìn thấy nụ cười của hắn, nụ cười dành cho cậu. Lâm Hưởng cảm thấy trái tim bỗng dưng loạn nhịp, bối rỗi quay đi chỗ khác, hai tay đút sâu vào túi áo, cậu quay đầu bước thật nhanh bỏ mặc Chung Thành Lâm đằng sau.

Chung Thành Lâm gọi to từ sau : “ Ê này!”

Lâm Hưởng không quay lại, bước chân cũng không dừng. Bỗng nhiên cánh tay bị túm lấy, sức mạnh kéo giật cậu lại phía sau ngã đập vào lồng ngực Chung Thành Lâm cũng đúng lúc chiếc xe ô tô phóng vụt qua xé tan màn đêm, cái xe phóng qua gần tới nỗi quệt cả vào đầu ngón tay cậu.

Ngón tay tê dại, ngay lập tức cơn đau kéo ý thức cậu trở lại. Cậu chỉ lo cúi đầu nhìn đường không để ý xung quanh có xe cộ hay không. Nếu vừa rồi không có Chung Thành Lâm kéo giật lại, e rằng bây giờ cậu chỉ có nước phơi xác dưới gầm xe.

Nỗi sợ hãi khiến hai chân cậu nhũn ra, may có Chung Thành Lâm ôm lấy thắt lưng nên mới không ngã dập mông.

“Cậu đang nghĩ cái quái gì thế hả? Đi sao không nhìn đường?” Thanh âm Chung Thành Lâm không giấu được tức giận.

Lâm Hưởng hít mạnh một hơi, đẩy Chung Thành Lâm ra rồi kiếm một chỗ bên bệ cây ven đường ngồi xuống, Chung Thành Lâm tới gần cậu mới ngẩng đầu hỏi : “ Có… Có thuốc không?”

Chung Thành Lâm thấy mặt và môi cậu tái nhợt, lấy ra bao thuốc lá đưa cho cậu. Ngón tay Lâm Hưởng run rẩy nhận lấy, vặn vẹo nửa ngày không lấy nổi điếu thuốc ra khỏi bao. Chung Thành Lâm giật lấy bao thuốc lấy một điếu cắm vào miệng cậu, lấy bật lửa châm tận miệng.

Lâm Hưởng hút một hơi thật mạnh, điếu thuốc bị cậu hít một hơi hết luôn một phần ba. Cậu nhắm mắt lại cảm nhận cái vị đắng nồng bên trong khoang miệng, một lúc sau mới nhả hơi ra, kèm theo một trận ho sặc sụa.

Vị thuốc lá cay nồng như vậy vẫn không thể xóa tan mùi vị máu lan trong tâm trí cậu,nhắm chặt mắt lại bầu trời đỏ như máu, thế giới xung quanh nhuốm đầy màu lại xuất hiện.

Lâm Hưởng khoanh tay đặt lên đầu gối, đầu vùi sâu vào giữa hai khuỷu tay, cả người như con tôm run rẩy không ngừng, điếu thuốc trên tay chậm rãi cháy dần, tàn thuốc rơi xuống mặt đất lóe đỏ rồi tắt lịm.

Chung Thành Lâm thấy vậy mới nhận ra cậu không ổn. Tuy rằng người bình thường ai suýt bị xe đâm cũng sợ cả nhưng đâu ai phản ứng đến cỡ này.

Hắn ngồi xuống cạnh Lâm Hưởng, thân thể gầy yếu kia dưới ánh đèn đường càng thêm cô độc không ngừng run rẩy. Chung Thành Lâm vô thức muốn vươn tay ôm chặt chàng trai này vào lòng, nhưng vừa đụng tới bờ vai cậu thì tinh thần cũng tỉnh táo, vội vàng thu tay, ho khan một tiếng : “ Cậu ổn chứ?”

Lâm Hưởng không đáp lại, cũng không cử động, vẫn như cũ cuộn tròn bản thân lại run rẩy trong gió đêm lạnh buốt.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón giữa và ngón áp út cháy dần, ánh đỏ của tàn lửa có chút nổi bật trong bóng đêm, sợ cậu bị thuốc cháy bỏng tay, Chung Thành Lâm giựt điếu thuốc ném ra xa.

Mất một lúc Lâm Hưởng mới ổn định tinh thần, điện thoại di động rung lên. Lâm Hưởng lấy ra, là Triệu Nhạc gọi hỏi sao mãi chưa về. Cậu nói sắp về rồi sau đó cúp máy, đúng dậy nói với Chung Thành Lâm : “ Đi thôi.”

Chung Thành Lâm đứng từ sau nhìn bóng dáng cô độc của cậu, không lí giải nổi ham muốn ôm chặt người này vào lòng từ đâu mà có.

Hai người vào siêu thị, Lâm Hưởng ngồi ngoài nghỉ ngơi chờ Chung Thành Lâm mua đồ, biểu hiện trên mặt vẫn luôn đờ đẫn, người ta mua đồ xong cậu vẫn không biết. Mãi đến khi tay bị nắm lấy cậu mới tỉnh táo, nhìn Chung Thành Lâm ngồi cạnh giúp cậu băng bó vết thương ở ngón tay.

Lâm Hưởng nhìn bộ dạng nghiêm túc cau mày của hắn, xoang mũi có chút nghẹn ngào, yên lặng để hắn chuyên tâm băng bó.

Tinh thần Lâm Hưỡng vẫn không khá lên, sau khi về liền lên thẳng phòng ngủ khóa chặt cửa, Lâm Tự gõ cửa gọi cũng không xuống ăn cơm, Triệu Nhạc mang chân gà nướng lên quyến rũ cũng vô dụng, cậu im lặng ngồi trong phòng, giống như đang ngủ.

“Anh ấy sao thế?” Triệu Nhạc thắc mắc “ Lúc anh đi đón anh ấy, nghe thấy có chân gà nướng thì sướng lắm mà, sao bỗng dưng lại thế này?”

Lâm Tự lắc đầu, nói : “ Chắc mệt rồi, thôi để em dành phần anh hai. Chúng ta cứ ăn trước đi vậy.”

Chung Thành Lâm ngồi trong phòng khách thấy hội Lâm Tự gọi nửa ngày Lâm Hưởng cũng không xuất hiện, lông mày càng nhăn chặt hơn.

“Anh Thành Lâm, chúng ta ăn cơm trước đi.”

“Tiểu Tự, em lại đây một lát.”

Lâm Tự chạy tới, hỏi : “ Sao vậy ạ?”

“Lâm Hưởng… có từng bị tai nạn giao thông chưa?”

Lâm Tự lắc đầu : “ Không có chuyện đó đâu, anh hỏi làm gì thế?”

Chung Thành Lâm dừng lại một lát cười nói : “ Không sao, chúng ta ăn cơm đi.”

“Dạ, hôm nay em nếu nhiều đồ ăn lắm ngon lắm, đáng tiếc anh hai không ăn…” Lâm Tự than thở một tiếng rồi vào bếp chuẩn bị.

Chung Thành Lâm đi theo sau cậu , đầu quay lại thoáng nhìn cánh cửa phòng Lâm Hưởng đóng chặt, hai mày nhíu lại chưa từng thả lòng.

=================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╭(╯3╰)╮ Cảm ơn Tiểu Ly Lôi nha ^^

(*) Jaguar : Là tên một hãng sản xuất ô tô nổi tiếng ở Anh lấy biểu tượng là con báo. Giá bán tại Việt Nam thông thường rơi vào trên 2 tỷ  . Đây là hình biểu tượng của hãng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương