Pháo Hoa
-
Chương 11
Chị Mục nhìn thấy phản ứng của Nhiếp Sơ Ngữ, bất giác nhíu mày, rồi nhìn về phía tổng giám đốc Hoàng đối diện. Tổng giám đốc Hoàng là đối tượng hợp tác cùng Lục Trạm Giang lần này, hơn nữa có chỗ dựa rất vững chắc, Lục Trạm Giang muốn làm ăn với ông ta thì phải hùa theo sở thích của ông ta. Đam mê của tổng giám đốc Hoàng là gái đẹp, tới Vãn Các Cư ngồi một lát chính là đề nghị của ông ta. Ông ta chỉ nghe nói gái đẹp ở Vãn Các Cư không hiếm, lập tức bảo Lục Trạm Giang dời sân nhà từ Dạ Các Cư sang Vãn Các Cư. Tổng giám đốc Hoàng nhìn Nhiếp Sơ Ngữ, tít mắt cười, dường như tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện ngây ngô của cô. Chị Mục lập tức thu ánh mắt lại, suýt nữa thì chị ta quên mất, tổng giám đốc Hoàng chính là thích kiểu thiếu nữ chưa trải sự đời này.
Người ở đây ai cũng tinh quái. Chị Mục chỉ nói mấy câu ngắn gọn là tự nhiên nghe ra ẩn ý đằng sau, đó chính là Nhiếp Sơ Ngữ quả thực là một cô bé hàng thật giá thật.
Chị Mục bị Lục Trạm Giang thông báo đột xuất, bây giờ chỉ mong sao Nhiếp Sơ Ngữ đừng xảy ra chuyện gì. Có điều, một cô gái không có chút gia thế như vậy, dù có xảy ra chuyện cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Chị ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Sơ Ngữ, sau đó kéo cô về phía tổng giám đốc Hoàng.
Bên cạnh ông ta có một cô gái quyến rũ, sau khi chị Mục tới, cô ta bèn thở dài: “Xin lỗi tổng giám đốc Hoàng, em làm rớt rượu rồi, thật là ngại quá. Chi bằng để cô em gái này của em rót rượu cho anh, con bé rót rượu khéo léo lắm.”
Cô gái kia còn chưa nói xong thì một sự việc đã đột ngột xảy ra cắt ngang.
Chị Mục cũng sững người vì tình huống trước mắt, khi Nhiếp Sơ Ngữ đi ngang qua Lục Trạm Giang thì anh bất ngờ giơ tay ra, giữ tay cô lại. Tất cả đều sửng sốt, thế mà biểu cảm của Lục Trạm Giang lại không hề thay đổi. “Rót rượu rất khéo, tôi cũng muốn thử xem sao…” Anh nhìn về phía tổng giám đốc Hoàng, ánh mắt để lộ không ít hàm ý.
Chị Mục lập tức hiểu ý, “Mấy cô bé biết rót rượu ở Vãn Các Cư chúng tôi không thiếu, tổng giám đốc Hoàng có muốn làm quen một chút không?”
Chỉ với phản ứng vừa rồi của Lục Trạm Giang, tổng giám đốc Hoàng đã hiểu mọi chuyện, lúc này chỉ còn cách gật đầu, chẳng cần vì một đứa con gái mà sứt mẻ tình cảm với Lục Trạm Giang, như vậy không có lợi.
Nhiếp Sơ Ngữ hoàn toàn không hiểu họ nói gì, cô chẳng còn chút tri giác nào nữa, mặc cho bọn họ sắp đặt như một cỗ máy. Qua một lúc, cô mới hoàn hồn biết rằng mình không phải ngồi bên cạnh gã đàn ông bụng phệ kia nữa, mà người thay đổi tất cả những chuyện này chính là người đàn ông ngồi bên cạnh cô.
Cô giơ tay lau mồ hồi trên trán, ngẩng đầu muốn cảm kích anh một chút nhưng không ngờ anh cũng đang nhìn mình. Khóe môi cô hơi giật giật nhưng chẳng nói được lời nào. Gương mặt anh đẹp như được chạm khắc, hàng mi dưới ánh đèn mang theo cái bóng mờ mờ, ánh mắt sâu tựa bầu trời xanh biếc, tất cả giống như nhân vật chính cô tưởng tượng ra. Nếu không phải anh đang chớp mắt, cô rất muốn giơ tay sờ lên gương mặt anh, một diện mạo không chân thực như vậy, có thật đang hiện hữu hay không?
Cô như bị hút vào đôi mắt sâu thẳm ấy, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang ở chốn nào.
Lục Trạm Giang nhướng mày, đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, “Rót rượu.”
Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới bừng tỉnh, lóng ngóng rót cho anh một ly rượu.
“Mọi người đều nói cậu Lục của chúng ta cách xa phụ nữ hàng ngàn dặm, xem ra lời đồn tam sao thất bản rồi, sao tôi lại cảm thấy cậu Lục là một người biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ?” Có người lập tức bật cười.
Tổng giám đốc Hoàng cũng cười theo, “Xem ra chúng ta đã phát hiện ra một bí mật nhỏ của tổng giám đốc Lục rồi.”
Lục Trạm Giang khẽ nhếch môi: “Cô ấy rất giống một người em gái của tôi.”
“Anh trai và em gái, ha ha…”
Mọi người đều cười rộ lên.
Nhiếp Sơ Ngữ đờ đẫn chẳng biết làm sao. Cô hoàn toàn không hiểu những người này vì sao lại cười hay có chỗ nào đáng cười. Cô nhìn Lục Trạm Giang, phát hiện anh rất ít biểu cảm, lúc ấy cô mới nhớ đến lời đồn đại về anh, thì ra đây chính là ông chủ của Vãn Các Cư, Lục Trạm Giang. Hóa ra anh trẻ đến vậy, hơn nữa diện mạo còn có phần không chân thực. Dường như cô có thể hiểu, mấy cô gái rõ ràng đã biết anh không thích phụ nữ lại gần mình mà vẫn người này nối người kia theo đuổi, một người đàn ông như anh quả thực có sức hấp dẫn mãnh liệt.
Một lát sau, chị Mục lại đi vào lần nữa, theo sau còn có Tưởng Nhu.
Tưởng Nhu thoải mái hơn Nhiếp Sơ Ngữ rất nhiều, sau khi được chị Mục sắp xếp ngồi bên cạnh tổng giám đốc Hoàng thì rất hay nói chuyện lấy lòng ông ta. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn Tưởng Nhu mấy lần, Tưởng Nhu là một sinh viên trong số những người chấp nhận tiếp rượu, hơn nữa còn có một người bạn trai rất yêu thương cô ta. Dáng vẻ mà Tưởng Nhu biểu hiện ra ngoài lúc này khiến Nhiếp Sơ Ngữ hoàn toàn không dám tin.
Nhưng bản thân cô còn chẳng lo nổi cho mình sao có thể quan tâm tới người khác. Cả bữa rượu, hầu như cô chỉ cúi gằm, cho tới khi trước mặt bị gõ nhẹ ba cái, cô liền biết là Lục Trạm Giang muốn cô rót rượu. Dường như có một sự ăn ý nào đó vậy, một kiểu hiểu ngầm rất nhỏ bé bỗng khiến cô thấy mừng thầm…
Cả người Nhiếp Sơ Ngữ toát lên vẻ hoảng sợ không yên. Mọi thứ trước mắt không chân thực đến vậy nhưng cô lại biết mình phải phối hợp với tất cả các yêu cầu của Lục Trạm Giang. Chuyện họ bàn bạc cô nghe hoàn toàn không hiểu, rất nhiều từ ngữ hình như có hàm nghĩa thâm sâu nào khác, mà cô thì cứ mãi biểu hiện vẻ ngây ngô. Cho dù cô ngồi bên cạnh Lục Trạm Giang thì cũng không có ai thực sự chú ý tới cô, trừ màn đùa giỡn ban đầu, những người đàn ông đều tập trung vào cuộc trò chuyện. Lần đầu tiên Nhiếp Sơ Ngữ cảm nhận được thế giới của người khác, một cuộc chiến không có khói lửa, mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều đang phơi bày những thứ khác nhau cho người khác thấy. Ví dụ như Lục Trạm Giang từ chối mời rượu tổng giám đốc Hoàng, lí do thì vô cùng quang minh chính đại, thế mà vẫn khiến người ta liếc xéo rồi thay đổi một con số trong cuộc bàn bạc. Đây là một thế giới mà Nhiếp Sơ Ngữ hoàn toàn không hiểu cũng chưa từng tiếp xúc. Mọi sức mạnh và cảm giác khống chế tuyệt đối mà Lục Trạm Giang thể hiện ra ngoài gần như khiến cô không sao thở nổi. Thì ra một ánh mắt thôi, quả thật cũng có tính đe dọa đến thế.
Cô rõ ràng có phần căng thẳng. Nếu như nói ban đầu cô cảm thấy may mắn vì được ngồi bên cạnh Lục Trạm Giang, thì đó chẳng qua chỉ là tâm tư của một cô bé, đơn thuần nghĩ rằng anh khá thoải mái, hoặc ánh mắt anh không dung tục như tổng giám đốc Hoàng, thế nên vô thức nghĩ rằng sẽ không xảy ra chuyện gì. Cô đủ hiểu, đôi khi không thể trông mặt mà bắt hình dong. Một người nói năng, làm việc không lộ liễu như Lục Trạm Giang thực sự đáng sợ, vì bạn không biết anh đang nghĩ gì, càng không biết giây tiếp theo anh sẽ làm gì.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy nỗi sợ hãi dâng cao, cô vô thức di chuyển sự chú ý của mình, nhìn về phái Tưởng Nhu, nhưng bỗng thấy một cảnh càng khiến cô thêm khó chịu. Tổng giám đốc Hoàng vốn đang dùng bàn tay béo mập của mình xoa xoa tay Tưởng Nhu, lúc này đây đã hướng bàn tay xuống dưới, sờ lên chân Tưởng Nhu. Tưởng Nhu không những không né tránh, ngược lại còn tươi cười với ông ta. Nhiếp Sơ Ngữ nghĩ tới cảnh Tưởng Nhu và bạn trai của cô ấy tình cảm, có phần hoài nghi mình đã nhìn nhầm. Tưởng Nhu trông rất trong sáng, một người như vậy khó mà dán lên mặt những chữ như giả tạo, đưa đẩy.
Cuộc thương lượng của cánh đàn ông cuối cùng cũng hạ màn, từng người bắt đầu rục rịch ra về. Tổng giám đốc Hoàng cũng ôm Tưởng Nhu trò chuyện rồi cùng đi ra.
Nhiếp Sơ Ngữ vốn tưởng mình ở Vãn Các Cư đã được một thời gian, được nhìn thấy rất nhiều chuyện khó tin nhưng vẫn có thể lý giải, hôm nay mới phát hiện mình đã nhầm, giới hạn của cô bị thách thức hết lần này tới lần khác.
Cô đờ đẫn nhìn tổng giám đốc Hoàng và Tưởng Nhu rời đi, giây phút này cô gần như quên hết tương lai, chỉ muốn bỏ trốn, thoát ngay khỏi cái thế giới mà cô không hề hiểu này.
“Ngưỡng mộ lắm sao?” Giọng nói có phần lạnh lẽo của Lục Trạm Giang vọng tới.
Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới bừng tỉnh. Ánh mắt Lục Trạm Giang có chút mơ màng, khiến người ta không hiểu được cảm xúc của anh lúc này, cười mà như không cười, không rõ anh đang vui hay đang bực. Gương mặt nghiêng rất đẹp, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ nét, khi nhìn ai phảng phất như sẽ khiến người đó bị hút vào ánh mắt anh.
Cô vẫn còn ngơ ngẩn, khóe miệng anh hơi nhướng lên, uống nốt nửa ly rượu còn lại, “Muốn rời đi cùng tổng giám đốc Hoàng?”
Câu này thì cô hiểu, bèn lắc đầu nguầy nguậy. Khoảng thời gian này, cô quá rõ cùng ai đó “rời đi” là có ý gì rồi.
Lục Trạm Giang nhìn cô mấy giây, “Rót rượu.”
Nhiếp Sơ Ngữ lập tức cầm chai rượu lên, rót vào ly. Cô có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình rất chăm chú. Suy nghĩ này khiến cô vô thức nhìn về phía anh, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Tay cô run lên, rượu rớt ra ngoài một ít. Lục Trạm Giang thấy cô căng thẳng, vốn định trêu đùa cô mấy câu nhưng bèn thôi. Lời chị Mục nói quả nhiên thật, đúng là vừa đơn thuần vừa ngốc nghếch. Anh không tỏ thái độ gì với hành động sơ suất khi rót rượu của cô mà cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Không muốn cùng tổng giám đốc Hoàng rời đi, vì cớ gì lại cứ nhìn lén hai người họ?”
Động tác nhỏ của cô không lọt qua được đôi mắt anh, cô vẫn luôn quan sát sự giao lưu giữa tổng giám đốc Hoàng và cô gái kia, hơn nữa biểu cảm vô cùng thú vị, có chút khó hiểu và hoài nghi, quả thực khiến anh buồn cười.
Nhiếp Sơ Ngữ ngồi nghiêm chỉnh trở lại, tư thế còn ngây ngô hơn cả học sinh tiểu học, “Cô ấy có bạn trai rồi.”
Lục Trạm Giang suy tư một lúc mới hiểu được ý của cô. Cô gái kia đã có bạn trai, thế nên cô không hiểu vì sao vẫn có thể tỏ ra thân mật với tổng giám đốc Hoàng như thế. Lục Trạm Giang dĩ nhiên quá hiểu tâm lý của mấy cô bé này, suy nghĩ thanh cao và đạo đức thì ai cũng có, chỉ có điều dưới tác động của một số giá trị quan trong xã hội này, chẳng mấy chốc họ đã có sự lựa chọn của bản thân mình, dù sao thì, nói tiền là vạn năng tuyệt đối không chỉ là nói đùa.
Lục Trạm Giang vẫn luôn cho rằng, người có thể tới Vãn Các Cư dù ít dù nhiều không thể đơn giản như cô nữa, chí ít thì sau một thời gian cũng sẽ lựa chọn thích ứng với cách sinh tồn ở đây, thì ra vẫn còn trường hợp ngoại lệ.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám ạ…” Cô phát hiện anh cứ nhìn mình mãi, hình như mình còn nên nói thêm gì đó, “Vài ngày nữa là tròn mười tám tuổi rồi.”
Thì ra còn nhỏ tuổi như vậy, ít hơn anh chín tuổi. Mười tám quả thực là độ tuổi khiến người ta ngưỡng mộ. Khi anh mười tám, dạt dào cảm xúc cho rằng mình đã trưởng thành rồi, khôn lớn rồi, sốt sắng làm vài việc để chứng tỏ bản thân đã lớn, không cần ai lo lắng nữa. Chớp mắt đã bao năm, khi nhớ lại tuổi mười tám, bỗng cảm thấy đó là một độ tuổi không thể ngây ngô hơn.
Lục Trạm Giang gật đầu, “Cô rất căng thẳng?”
Cô lắc đầu ngay lập tức, sau khi nhìn thấy một nụ cười trong ánh mắt anh, cô bèn cúi gằm, “Một chút…”
“Trông tôi đáng sợ lắm à?”
Cô lại lắc đầu.
Anh hừ một tiếng, “Cho dù trông tôi có đáng sợ thì cô vẫn phải nhìn tôi.” Ánh mắt cô luôn né tránh, không dám nhìn thẳng anh, anh biết rõ.
Nhiếp Sơ Ngữ nghe được câu nói đó, liền ngẩng đầu lên, từ từ nhìn về phía anh. Ánh mắt anh luôn bao trùm một cảm giác xâm chiếm không thể nói rõ thành lời, khiến cô vô thức muốn trốn tránh, nhưng anh bắt cô, thế nên cô chỉ có thể nhìn anh.
“Nhớ kĩ, tôi tên là Lục Trạm Giang.”
…
Nhớ kĩ, tôi tên là Lục Trạm Giang. Câu nói này như một câu thần chú xuất hiện trong đầu khi Nhiếp Sơ Ngữ đã rời khỏi tầng năm. Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng vì người nói là Lục Trạm Giang nên đã ban cho nó một hàm nghĩa khác biệt.
Sau khi đi xuống, chị Mục nhìn thấy cô bèn bảo cô đi nghỉ ngơi, hơn nữa còn bảo cô khoảng thời gian này không cần xuất hiện nữa, nếu có chuyện gì sẽ thông báo cho cô. Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, hoàn toàn không suy nghĩ thêm rằng phía sau sự sắp đặt này ẩn chứa một ý đồ khác.
Khi Nhiếp Sơ Ngữ quay về phòng, chị Mục cứ nhìn chằm chằm theo bóng cô mãi. Nhiếp Sơ Ngữ rất xinh đẹp, điểm này không cần phải nghi ngờ. Một cô gái trên người có khí chất tự nhiên lại càng hiếm, nhưng thật ra cũng chẳng có gì to tát. Đừng nói là một nhân vật lớn đã nhìn quen đủ loại gái đẹp hoàn hảo như Lục Trạm Giang, ngay chính bản thân chị Mục cũng từng gặp không ít cô gái đẹp hiếm có hơn Nhiếp Sơ Ngữ, nhưng không một ai có thể khiến Lục Trạm Giang nhìn bằng con mắt khác. Chị ta có chút tò mò, không biết Lục Trạm Giang rốt cuộc đã nhìn trúng điểm gì ở Nhiếp Sơ Ngữ, thực sự có hứng thú hay vì một vài mục đích mà cố tình cướp người của tổng giám đốc Hoàng? Chị Mục lắc đầu, thôi bỏ đi, đây đều không phải những chuyện mình nên nghĩ, chỉ cần làm tốt việc Lục Trạm Giang dặn dò là được rồi.
Người ở đây ai cũng tinh quái. Chị Mục chỉ nói mấy câu ngắn gọn là tự nhiên nghe ra ẩn ý đằng sau, đó chính là Nhiếp Sơ Ngữ quả thực là một cô bé hàng thật giá thật.
Chị Mục bị Lục Trạm Giang thông báo đột xuất, bây giờ chỉ mong sao Nhiếp Sơ Ngữ đừng xảy ra chuyện gì. Có điều, một cô gái không có chút gia thế như vậy, dù có xảy ra chuyện cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Chị ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Sơ Ngữ, sau đó kéo cô về phía tổng giám đốc Hoàng.
Bên cạnh ông ta có một cô gái quyến rũ, sau khi chị Mục tới, cô ta bèn thở dài: “Xin lỗi tổng giám đốc Hoàng, em làm rớt rượu rồi, thật là ngại quá. Chi bằng để cô em gái này của em rót rượu cho anh, con bé rót rượu khéo léo lắm.”
Cô gái kia còn chưa nói xong thì một sự việc đã đột ngột xảy ra cắt ngang.
Chị Mục cũng sững người vì tình huống trước mắt, khi Nhiếp Sơ Ngữ đi ngang qua Lục Trạm Giang thì anh bất ngờ giơ tay ra, giữ tay cô lại. Tất cả đều sửng sốt, thế mà biểu cảm của Lục Trạm Giang lại không hề thay đổi. “Rót rượu rất khéo, tôi cũng muốn thử xem sao…” Anh nhìn về phía tổng giám đốc Hoàng, ánh mắt để lộ không ít hàm ý.
Chị Mục lập tức hiểu ý, “Mấy cô bé biết rót rượu ở Vãn Các Cư chúng tôi không thiếu, tổng giám đốc Hoàng có muốn làm quen một chút không?”
Chỉ với phản ứng vừa rồi của Lục Trạm Giang, tổng giám đốc Hoàng đã hiểu mọi chuyện, lúc này chỉ còn cách gật đầu, chẳng cần vì một đứa con gái mà sứt mẻ tình cảm với Lục Trạm Giang, như vậy không có lợi.
Nhiếp Sơ Ngữ hoàn toàn không hiểu họ nói gì, cô chẳng còn chút tri giác nào nữa, mặc cho bọn họ sắp đặt như một cỗ máy. Qua một lúc, cô mới hoàn hồn biết rằng mình không phải ngồi bên cạnh gã đàn ông bụng phệ kia nữa, mà người thay đổi tất cả những chuyện này chính là người đàn ông ngồi bên cạnh cô.
Cô giơ tay lau mồ hồi trên trán, ngẩng đầu muốn cảm kích anh một chút nhưng không ngờ anh cũng đang nhìn mình. Khóe môi cô hơi giật giật nhưng chẳng nói được lời nào. Gương mặt anh đẹp như được chạm khắc, hàng mi dưới ánh đèn mang theo cái bóng mờ mờ, ánh mắt sâu tựa bầu trời xanh biếc, tất cả giống như nhân vật chính cô tưởng tượng ra. Nếu không phải anh đang chớp mắt, cô rất muốn giơ tay sờ lên gương mặt anh, một diện mạo không chân thực như vậy, có thật đang hiện hữu hay không?
Cô như bị hút vào đôi mắt sâu thẳm ấy, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang ở chốn nào.
Lục Trạm Giang nhướng mày, đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, “Rót rượu.”
Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới bừng tỉnh, lóng ngóng rót cho anh một ly rượu.
“Mọi người đều nói cậu Lục của chúng ta cách xa phụ nữ hàng ngàn dặm, xem ra lời đồn tam sao thất bản rồi, sao tôi lại cảm thấy cậu Lục là một người biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ?” Có người lập tức bật cười.
Tổng giám đốc Hoàng cũng cười theo, “Xem ra chúng ta đã phát hiện ra một bí mật nhỏ của tổng giám đốc Lục rồi.”
Lục Trạm Giang khẽ nhếch môi: “Cô ấy rất giống một người em gái của tôi.”
“Anh trai và em gái, ha ha…”
Mọi người đều cười rộ lên.
Nhiếp Sơ Ngữ đờ đẫn chẳng biết làm sao. Cô hoàn toàn không hiểu những người này vì sao lại cười hay có chỗ nào đáng cười. Cô nhìn Lục Trạm Giang, phát hiện anh rất ít biểu cảm, lúc ấy cô mới nhớ đến lời đồn đại về anh, thì ra đây chính là ông chủ của Vãn Các Cư, Lục Trạm Giang. Hóa ra anh trẻ đến vậy, hơn nữa diện mạo còn có phần không chân thực. Dường như cô có thể hiểu, mấy cô gái rõ ràng đã biết anh không thích phụ nữ lại gần mình mà vẫn người này nối người kia theo đuổi, một người đàn ông như anh quả thực có sức hấp dẫn mãnh liệt.
Một lát sau, chị Mục lại đi vào lần nữa, theo sau còn có Tưởng Nhu.
Tưởng Nhu thoải mái hơn Nhiếp Sơ Ngữ rất nhiều, sau khi được chị Mục sắp xếp ngồi bên cạnh tổng giám đốc Hoàng thì rất hay nói chuyện lấy lòng ông ta. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn Tưởng Nhu mấy lần, Tưởng Nhu là một sinh viên trong số những người chấp nhận tiếp rượu, hơn nữa còn có một người bạn trai rất yêu thương cô ta. Dáng vẻ mà Tưởng Nhu biểu hiện ra ngoài lúc này khiến Nhiếp Sơ Ngữ hoàn toàn không dám tin.
Nhưng bản thân cô còn chẳng lo nổi cho mình sao có thể quan tâm tới người khác. Cả bữa rượu, hầu như cô chỉ cúi gằm, cho tới khi trước mặt bị gõ nhẹ ba cái, cô liền biết là Lục Trạm Giang muốn cô rót rượu. Dường như có một sự ăn ý nào đó vậy, một kiểu hiểu ngầm rất nhỏ bé bỗng khiến cô thấy mừng thầm…
Cả người Nhiếp Sơ Ngữ toát lên vẻ hoảng sợ không yên. Mọi thứ trước mắt không chân thực đến vậy nhưng cô lại biết mình phải phối hợp với tất cả các yêu cầu của Lục Trạm Giang. Chuyện họ bàn bạc cô nghe hoàn toàn không hiểu, rất nhiều từ ngữ hình như có hàm nghĩa thâm sâu nào khác, mà cô thì cứ mãi biểu hiện vẻ ngây ngô. Cho dù cô ngồi bên cạnh Lục Trạm Giang thì cũng không có ai thực sự chú ý tới cô, trừ màn đùa giỡn ban đầu, những người đàn ông đều tập trung vào cuộc trò chuyện. Lần đầu tiên Nhiếp Sơ Ngữ cảm nhận được thế giới của người khác, một cuộc chiến không có khói lửa, mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều đang phơi bày những thứ khác nhau cho người khác thấy. Ví dụ như Lục Trạm Giang từ chối mời rượu tổng giám đốc Hoàng, lí do thì vô cùng quang minh chính đại, thế mà vẫn khiến người ta liếc xéo rồi thay đổi một con số trong cuộc bàn bạc. Đây là một thế giới mà Nhiếp Sơ Ngữ hoàn toàn không hiểu cũng chưa từng tiếp xúc. Mọi sức mạnh và cảm giác khống chế tuyệt đối mà Lục Trạm Giang thể hiện ra ngoài gần như khiến cô không sao thở nổi. Thì ra một ánh mắt thôi, quả thật cũng có tính đe dọa đến thế.
Cô rõ ràng có phần căng thẳng. Nếu như nói ban đầu cô cảm thấy may mắn vì được ngồi bên cạnh Lục Trạm Giang, thì đó chẳng qua chỉ là tâm tư của một cô bé, đơn thuần nghĩ rằng anh khá thoải mái, hoặc ánh mắt anh không dung tục như tổng giám đốc Hoàng, thế nên vô thức nghĩ rằng sẽ không xảy ra chuyện gì. Cô đủ hiểu, đôi khi không thể trông mặt mà bắt hình dong. Một người nói năng, làm việc không lộ liễu như Lục Trạm Giang thực sự đáng sợ, vì bạn không biết anh đang nghĩ gì, càng không biết giây tiếp theo anh sẽ làm gì.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy nỗi sợ hãi dâng cao, cô vô thức di chuyển sự chú ý của mình, nhìn về phái Tưởng Nhu, nhưng bỗng thấy một cảnh càng khiến cô thêm khó chịu. Tổng giám đốc Hoàng vốn đang dùng bàn tay béo mập của mình xoa xoa tay Tưởng Nhu, lúc này đây đã hướng bàn tay xuống dưới, sờ lên chân Tưởng Nhu. Tưởng Nhu không những không né tránh, ngược lại còn tươi cười với ông ta. Nhiếp Sơ Ngữ nghĩ tới cảnh Tưởng Nhu và bạn trai của cô ấy tình cảm, có phần hoài nghi mình đã nhìn nhầm. Tưởng Nhu trông rất trong sáng, một người như vậy khó mà dán lên mặt những chữ như giả tạo, đưa đẩy.
Cuộc thương lượng của cánh đàn ông cuối cùng cũng hạ màn, từng người bắt đầu rục rịch ra về. Tổng giám đốc Hoàng cũng ôm Tưởng Nhu trò chuyện rồi cùng đi ra.
Nhiếp Sơ Ngữ vốn tưởng mình ở Vãn Các Cư đã được một thời gian, được nhìn thấy rất nhiều chuyện khó tin nhưng vẫn có thể lý giải, hôm nay mới phát hiện mình đã nhầm, giới hạn của cô bị thách thức hết lần này tới lần khác.
Cô đờ đẫn nhìn tổng giám đốc Hoàng và Tưởng Nhu rời đi, giây phút này cô gần như quên hết tương lai, chỉ muốn bỏ trốn, thoát ngay khỏi cái thế giới mà cô không hề hiểu này.
“Ngưỡng mộ lắm sao?” Giọng nói có phần lạnh lẽo của Lục Trạm Giang vọng tới.
Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới bừng tỉnh. Ánh mắt Lục Trạm Giang có chút mơ màng, khiến người ta không hiểu được cảm xúc của anh lúc này, cười mà như không cười, không rõ anh đang vui hay đang bực. Gương mặt nghiêng rất đẹp, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ nét, khi nhìn ai phảng phất như sẽ khiến người đó bị hút vào ánh mắt anh.
Cô vẫn còn ngơ ngẩn, khóe miệng anh hơi nhướng lên, uống nốt nửa ly rượu còn lại, “Muốn rời đi cùng tổng giám đốc Hoàng?”
Câu này thì cô hiểu, bèn lắc đầu nguầy nguậy. Khoảng thời gian này, cô quá rõ cùng ai đó “rời đi” là có ý gì rồi.
Lục Trạm Giang nhìn cô mấy giây, “Rót rượu.”
Nhiếp Sơ Ngữ lập tức cầm chai rượu lên, rót vào ly. Cô có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình rất chăm chú. Suy nghĩ này khiến cô vô thức nhìn về phía anh, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Tay cô run lên, rượu rớt ra ngoài một ít. Lục Trạm Giang thấy cô căng thẳng, vốn định trêu đùa cô mấy câu nhưng bèn thôi. Lời chị Mục nói quả nhiên thật, đúng là vừa đơn thuần vừa ngốc nghếch. Anh không tỏ thái độ gì với hành động sơ suất khi rót rượu của cô mà cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Không muốn cùng tổng giám đốc Hoàng rời đi, vì cớ gì lại cứ nhìn lén hai người họ?”
Động tác nhỏ của cô không lọt qua được đôi mắt anh, cô vẫn luôn quan sát sự giao lưu giữa tổng giám đốc Hoàng và cô gái kia, hơn nữa biểu cảm vô cùng thú vị, có chút khó hiểu và hoài nghi, quả thực khiến anh buồn cười.
Nhiếp Sơ Ngữ ngồi nghiêm chỉnh trở lại, tư thế còn ngây ngô hơn cả học sinh tiểu học, “Cô ấy có bạn trai rồi.”
Lục Trạm Giang suy tư một lúc mới hiểu được ý của cô. Cô gái kia đã có bạn trai, thế nên cô không hiểu vì sao vẫn có thể tỏ ra thân mật với tổng giám đốc Hoàng như thế. Lục Trạm Giang dĩ nhiên quá hiểu tâm lý của mấy cô bé này, suy nghĩ thanh cao và đạo đức thì ai cũng có, chỉ có điều dưới tác động của một số giá trị quan trong xã hội này, chẳng mấy chốc họ đã có sự lựa chọn của bản thân mình, dù sao thì, nói tiền là vạn năng tuyệt đối không chỉ là nói đùa.
Lục Trạm Giang vẫn luôn cho rằng, người có thể tới Vãn Các Cư dù ít dù nhiều không thể đơn giản như cô nữa, chí ít thì sau một thời gian cũng sẽ lựa chọn thích ứng với cách sinh tồn ở đây, thì ra vẫn còn trường hợp ngoại lệ.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám ạ…” Cô phát hiện anh cứ nhìn mình mãi, hình như mình còn nên nói thêm gì đó, “Vài ngày nữa là tròn mười tám tuổi rồi.”
Thì ra còn nhỏ tuổi như vậy, ít hơn anh chín tuổi. Mười tám quả thực là độ tuổi khiến người ta ngưỡng mộ. Khi anh mười tám, dạt dào cảm xúc cho rằng mình đã trưởng thành rồi, khôn lớn rồi, sốt sắng làm vài việc để chứng tỏ bản thân đã lớn, không cần ai lo lắng nữa. Chớp mắt đã bao năm, khi nhớ lại tuổi mười tám, bỗng cảm thấy đó là một độ tuổi không thể ngây ngô hơn.
Lục Trạm Giang gật đầu, “Cô rất căng thẳng?”
Cô lắc đầu ngay lập tức, sau khi nhìn thấy một nụ cười trong ánh mắt anh, cô bèn cúi gằm, “Một chút…”
“Trông tôi đáng sợ lắm à?”
Cô lại lắc đầu.
Anh hừ một tiếng, “Cho dù trông tôi có đáng sợ thì cô vẫn phải nhìn tôi.” Ánh mắt cô luôn né tránh, không dám nhìn thẳng anh, anh biết rõ.
Nhiếp Sơ Ngữ nghe được câu nói đó, liền ngẩng đầu lên, từ từ nhìn về phía anh. Ánh mắt anh luôn bao trùm một cảm giác xâm chiếm không thể nói rõ thành lời, khiến cô vô thức muốn trốn tránh, nhưng anh bắt cô, thế nên cô chỉ có thể nhìn anh.
“Nhớ kĩ, tôi tên là Lục Trạm Giang.”
…
Nhớ kĩ, tôi tên là Lục Trạm Giang. Câu nói này như một câu thần chú xuất hiện trong đầu khi Nhiếp Sơ Ngữ đã rời khỏi tầng năm. Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng vì người nói là Lục Trạm Giang nên đã ban cho nó một hàm nghĩa khác biệt.
Sau khi đi xuống, chị Mục nhìn thấy cô bèn bảo cô đi nghỉ ngơi, hơn nữa còn bảo cô khoảng thời gian này không cần xuất hiện nữa, nếu có chuyện gì sẽ thông báo cho cô. Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, hoàn toàn không suy nghĩ thêm rằng phía sau sự sắp đặt này ẩn chứa một ý đồ khác.
Khi Nhiếp Sơ Ngữ quay về phòng, chị Mục cứ nhìn chằm chằm theo bóng cô mãi. Nhiếp Sơ Ngữ rất xinh đẹp, điểm này không cần phải nghi ngờ. Một cô gái trên người có khí chất tự nhiên lại càng hiếm, nhưng thật ra cũng chẳng có gì to tát. Đừng nói là một nhân vật lớn đã nhìn quen đủ loại gái đẹp hoàn hảo như Lục Trạm Giang, ngay chính bản thân chị Mục cũng từng gặp không ít cô gái đẹp hiếm có hơn Nhiếp Sơ Ngữ, nhưng không một ai có thể khiến Lục Trạm Giang nhìn bằng con mắt khác. Chị ta có chút tò mò, không biết Lục Trạm Giang rốt cuộc đã nhìn trúng điểm gì ở Nhiếp Sơ Ngữ, thực sự có hứng thú hay vì một vài mục đích mà cố tình cướp người của tổng giám đốc Hoàng? Chị Mục lắc đầu, thôi bỏ đi, đây đều không phải những chuyện mình nên nghĩ, chỉ cần làm tốt việc Lục Trạm Giang dặn dò là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook