Mối tình thầm kín đơm hoa kết trái cảm giác giống như gieo một hạt mầm vào kẽ hở cuối cùng cũng nở rộ thành đóa hoa.

Cô không còn là nhóc con ngây thơ không thể rời xa anh trai của mấy năm trước nữa, giờ cô đã trưởng thành hơn, là người có thể sánh vai cùng anh.

Nghĩ đến đây Vân Chiêu bỗng nín khóc mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ mình cô biết ruột đau chín chiều là được, người đứng ở điểm cuối đón chờ cô là anh thì vất vả trèo đèo lội suối cũng chẳng sao.

Đôi mắt của thiếu nữ sáng rực rỡ, dường như là ánh sáng duy nhất trong căn phòng, mê hoặc người khác rơi vào vòng xoáy này.

Mái tóc của cô mềm mại, tóc nâu hơi ngả màu trà, dưới mái tóc không thể che giấu được hai vành tai đã ửng đỏ.

Chử Lan Xuyên không nhịn nổi duỗi tay nhéo vành tai của cô.

Lòng bàn tay có lớp chai mỏng làm cô vừa ngứa lại vừa đau, Vân Chiêu không thể diễn tả nổi đây là cảm giác gì, tránh cũng không tránh được, càng về sau ngón chân bị sơn móng tay quẹt loang lổ của cô đã co quắp hết lại.

Anh bật cười, giọng nói như tiếng thở dài: “Dễ chịu không? ...”

Mọi sự nhanh mồm nhanh miệng hay lý lẽ ngụy biện gì đều phải chào thua trước bản năng của cơ thể.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần một câu hỏi có thể khiến Vân Chiêu nóng như bị thiêu đốt, suy cho cùng cô không nói nặng nổi nên chỉ đành duỗi tay đẩy lồng ngực cường tráng của người đàn ông ra.

Chử Lan Xuyên biết da mặt cô gái mỏng nên không đùa nữa, anh cầm chiếc điện thoại suýt rơi xuống trong lúc chạy: “Gọi điện báo an toàn cho bạn của em đi.”

Đầu óc hỗn loạn của Vân Chiêu chợt bừng tỉnh, nhớ lại Tưởng Xảo bảo đi mua hồ lô ngào đường, cô bạn quay trở lại không thấy cô đâu chắc chắn sẽ sốt ruột.

Nhưng cô lại nghĩ đến Chử Lan Xuyên lẻ loi một mình ở đây, giọng nói một khi quan tâm sẽ bị rối loạn gấp gáp: “Anh thì sao?”

Giọng anh nặng nề: “Cái gì?”

Cô nói lại: “Anh ở đây có an toàn không?”

Trái tim giống như mì bị ngâm trong nước, chạm vào là cả một khoảng mềm mại.

Chuyện mạo hiểm một mình chỉ có Chử Lan Xuyên làm được, lông mày anh hơi nhếch, mắt cụp xuống nhẫn nhịn chịu đựng: “Yên tâm, anh không chết được.”


Cô bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, lời nói chứa sự kiên định không thể nghi ngờ: “Vậy anh phải đồng ý với em là anh sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Thử nghĩ lúc anh đến đây còn chẳng đảm bảo điều gì với Cục trưởng Hàn hay Phùng Thường Thư, ai mà có thể thuần phục con người kiêu ngạo như Chử Lan Xuyên.

Nhưng lần này Chử Lan Xuyên cảm thấy rõ ràng bản thân mình gục ngã rồi.

Anh nhất định phải hứa hẹn để cho cô gái nhỏ yên lòng.

Chử Lan Xuyên gật đầu, mơ màng nói: “Được, anh trai đồng ý với em.”

Vân Chiêu tạm bỏ qua chuyện này, cô chuẩn bị gửi tin nhắn báo tin cho Tưởng Xảo.

Quả nhiên vừa mở điện thoại ra đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ, giờ cô mới chợt nhớ ra mình đặt chế độ im lặng.

Cô gọi điện thoại cho Tưởng Xảo, còn chưa kịp mở miệng bên đầu kia cô bạn đã dồn dập hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ? Mình quay về không thấy cậu đâu, cũng không thấy xe xích lô nữa, mình lo chết đi được, cậu đang ở đâu vậy, có cần mình quay lại đón không?”

Vân Chiêu ngước mắt thấy Chử Lan Xuyên đang đối diện cảnh mặt trời lặn.

Bây giờ cô mới có thể đánh giá nhà trọ anh ở tạm, tất nhiên không bằng được căn phòng nhìn ra biển của cô, không gian không rộng lắm, chỉ bày biện một cái giường và vài cái ghế, trên bàn trà nhỏ còn đặt một cái ấm nước, ngay bên phải lối vào là phòng tắm.

Xung quanh toàn là nhà một tầng, mặt trời đỏ ối lặn đến đường chân trời như ẩn như hiện.


Người đàn ông chỉ để lại bóng lưng đứng trước cửa sổ, tia sáng phổ độ chúng sinh cực kỳ thiên vị phủ một tầng sáng không chân thực trên người anh.

Cũng có thể bản thân Chử Lan Xuyên đã có sẵn ánh sáng trên người, nhiệt huyết đầy mình cùng tấm lòng trung thành không đổi.

Cô nhận điện thoại, lúm đồng tiền bên miệng sâu hơn: “Vừa rồi mình gặp chút rắc rối thật, nhưng may có người ra tay giúp đỡ, bây giờ mình không sao rồi, đợi một lát nữa mình bắt xe về là được.”

Trái tim thấp thỏm của Tưởng Xảo đến giờ mới thả lỏng được, cô nàng không quên dặn dò: “Nhóc con nghe này, bây giờ nhất định phải chú ý an toàn, gần đến nơi thì gọi cho mình, mình ra đón cậu.”

Vân Chiêu nói: “Được.”

Cô theo Chử Lan Xuyên bước xuống tầng, đám người trên đường phố nhộn nhịp, thỉnh thoảng có tiếng cười vui xen lẫn tiếng địa phương bên tai, thật sự kéo con người hòa mình vào khói lửa phố phường nơi đây.

Những căn nhà san sát nối tiếp vòng quanh, đi mấy bước là đến một quán ăn nhỏ.

“Ăn gì nào?” Anh đứng nguyên một chỗ cho cô lựa chọn.

Vân Chiêu không phải là người kén ăn, hai ngày trước khách sạn có sắp cơm cho cô ăn đến mất mùi vị, bây giờ chỉ cần lấp đầy cái bụng là được.

Cô thấy có bà lão đứng trước cửa một quán ăn, tuy mặt bà đã đầy nếp nhăn nhưng vẫn hướng về phía sáng của tấm gương ngắm nhìn cây trâm hoa sau tai, trông khá có cảm giác năm tháng nhàn nhã.

“Vào quán kia đi.” Vân Chiêu chỉ tay về phía xa, chỉ thấy trên biển hiệu viết bốn chữ in “Mì sợi đặc biệt”.

Trong quán ăn không có nhiều người nhưng vừa bước vào đã thấy ngay khung ảnh trên quầy, là một tấm ảnh chụp chung đã hoen vàng cả khung hình.

Bà lão chủ động mở miệng giải thích, bà là người ở xa gả đến đây, chẳng may chồng bà mất sớm, một mình bà trông cái quán nhỏ này đã ba mươi năm.

Đôi môi bà khô nứt, sau khi Vân Chiêu chọn hai bát mì sợi xong bà liền hỏi: “Cô gái, trâm hoa này của bà đẹp không.”

Vân Chiêu trả lời dõng dạc: “Đẹp lắm ạ.”

“Ông lão nhà ta thích ngắt hoa cho ta cài vào sau tai, lúc vừa đến Đại Lý ông ấy nói đợi chúng ta già rồi sẽ mua cả mảnh vườn trồng hoa, sống một cuộc sống về hưu an nhàn hưởng thụ.” Suốt lúc bà lão nói câu này luôn nở nụ cười, dường như giấc mơ ngày xưa ấy chưa từng rời xa.

Cô cứng đờ cả người, cô hiểu rõ người xưa đã mất, bà lão phải kiên cường biết bao mới có thể một mình đối mặt với tình cảnh tuổi già, đã thế còn quyết tâm thề sẽ bảo vệ phần tình cảm này.

Bà bưng hai bát mì đặt lên bàn, lấy khăn lau mặt bàn sạch sẽ như mới: “Hai cháu từ từ thưởng thức.”

Vân Chiêu nếm thử một miếng, rất hợp miệng, cô dựng ngón cái với bà lão, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

Bà lão sống mộc mạc cả đời cũng thích kiểu con gái đang độ tuổi xuân trẻ trung trong sáng như Vân Chiêu.

Bà cầm một cái đồng tâm kết tặng cho cô: “Bà lão này tự đan đấy, cháu thích thì đeo đi.”

Vân Chiêu không từ chối được, sợi dây đỏ kia tự nhiên đã đeo lên cổ tay cô, giống như đóa mai đỏ trên nền tuyết hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cô mím môi, khéo léo cảm ơn bà lão: “Cháu cảm ơn bà.”

Bà lão nhìn hai người đầy ẩn ý, cười nói: “Các cháu ở bên nhau dài lâu là được.”

Rõ ràng vừa mới xác định quan hệ, sao lại làm giống như ở hôn lễ tuyên bố sẽ chiếu cố nhau cả quãng đời còn lại?

Chử Lan Xuyên nghe vậy liền nhìn cái đồng tâm kết, ánh mắt đầy ý cười.



Ăn xong một lúc Chử Lan Xuyên mới nói: “Đi thôi.”

Anh nắm cổ tay cô có thể sờ tới đường nét của cái đồng tâm kết và cả mạch đập gấp gáp của cô.


Cuối cùng Vân Chiêu cũng nhận thấy bây giờ quan hệ giữa cô và Chử Lan Xuyên không còn là kiểu anh trai kéo tay em gái đi nữa, cô có thể quang minh chính đại nắm tay anh, vỗ ngực tuyên bố chủ quyền.

Sợi tóc của thiếu nữ bay tán loạn trước mặt, ánh mắt cô hân hoan vui mừng, ngày xuân đẹp nhất tháng tư cùng lắm cũng chỉ đến thế này.

Trấn nhỏ vẫn còn bóng dáng nửa thương mại, đoạn phía trước hình như đang tổ chức chương trình khai trương cửa hàng.

Thảm đỏ trải đến tận sân khấu, bốn năm người tạo thành một nhóm nhạc đứng trên đó gào thét, giống như đang chơi nhạc Rock đồng quê.

Bởi vì độ vang và chất lượng âm thanh không tốt còn chứa tiếng tạp âm của dòng điện nên bài nhạc này chỉ khiến người ta đinh tai nhức óc.

Nhưng khán giả dưới sân khấu không một ai xem điện thoại, cũng không có một ai lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Họ giơ cao cánh tay vỗ tay hoan hô theo tiết tấu, thỏa thích hát theo, không khí ngập tràn hạnh phúc này nhanh chóng kéo càng nhiều người đến tham gia.

“Muốn đi xem không?”

“Có.”

Đám người chen lấn nhau chật ních, thật sự không len vào nổi nên Vân Chiêu đành từ bỏ, ôm cánh tay cùng anh tựa vào bức tường xanh nặng nề.

Tiếng hát theo phong cách Rock n’ Roll điển hình vẫn đinh tai nhức óc như cũ, nhưng mỗi lần người đội trưởng nhóm nhạc gảy dây đàn ghita là ngực cô lại hơi rung động.

Giống như đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên xem buổi hòa nhạc trong tour lưu diễn thế giới của ca sĩ nổi tiếng.

Nhưng giữa nơi ồn ào thế này bầu không khí giữa cô và Chử Lan Xuyên lại rất yên ắng, gió đêm mùa hè thổi qua từng con phố lớn đến ngõ nhỏ thổi đến lòng cô, đứng trong gió hồi lâu còn cảm thấy lạnh.

Đến khi nhóm nhạc Rock rời sân, chủ cửa hàng mới khai trương mới xuất hiện trên sân khấu, mặt ông tươi cười hét lớn với khán giả: “Chúng tôi đã biểu diễn xong, sau đây là thời gian cho mọi người biểu diễn, có ai muốn lên không, hát một mình hay người yêu hát đôi với nhau cũng được, ai hát tốt tôi sẽ móc tiền túi ra thưởng.”

Đám người xôn xao cả lên, ai cũng nháo nhác giục người quen lên sân khấu làm một bài hát.

Vân Chiêu cũng nổi ý định trêu chọc, cô chưa bao giờ nghe Chử Lan Xuyên hát, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với anh.

Nhưng Chử Lan Xuyên như thể cách một tấm ngăn không nhận được tín hiệu của cô, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, không có hành động gì.

Cô không còn cách nào khác chỉ đành bước đến trước mặt anh, chậm chạp nhón chân lên ghé sát tai anh: “Hay là anh lên làm một bài đi.”

Cô gái thổi hơi như sợi tóc mân mê trên da thịt, trêu chọc khiến cổ họng anh nhấp nhô lên xuống.

Rõ ràng anh nghe rõ từng câu từng chữ nhưng lại phải giả vờ không nghe thấy gì, cố ý để cô lại gần anh hơn.

Anh nghiêng đầu, ghé tai mình đối diện với cô nhàn nhạt nói: “Hử?”

Vân Chiêu nhón chân một hồi lâu cũng cảm thấy mệt mỏi chỉ đành duỗi tay, hai cánh tay trắng nõn vắt trên cổ anh: “Em nói… Hay là anh hiến chút tài năng đi.”

Anh đạt được mong muốn ngửi thấy mùi sữa tắm trên cơ thể cô gái hòa cùng mùi ẩm ướt của biển cả lại nghĩ cái phòng nghỉ nhìn ra biển kia đúng là biết chăm sóc người khác thật đấy.

Anh nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, sau khi hoảng hốt liền ôm lấy vòng eo mềm mại của thiếu nữ, hơi cúi người gác cằm lên vai cô, nói không rõ ý: “Dục vọng chiếm hữu của anh rất mạnh.”

“Hả?”

Vân Chiêu không rõ hai chuyện này có liên quan gì đến nhau, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Tư thế ôm nhau như thế này giúp anh có thể dễ như trở bàn tay lấy tay vuốt mấy sợi lông tơ bé xíu trên thái dương của cô gái, lời nói lại rất tha thiết.

“Ý của anh là, hát một mình thì anh chỉ hát cho Chiêu Chiêu nhà ta nghe thôi.”

Cô như một cái ấm nước sôi, đỉnh đầu bốc lên hơi nước, hai tay đang ôm cổ anh cũng dần bất lực buông thõng xuống.


Người đàn ông này!!!

Ăn cô đến không còn mảnh vụn!!!

Mà cô còn chẳng có sức đáp trả.

Thật ra Chử Lan Xuyên đã né tránh vấn đề này rất tốt, từ khi anh đi vào trấn nhỏ này nhất định phải ấn nấp không được lộ ra, nếu không bao nhiêu công sức điều tra trước đó sẽ bị mất trắng.

Nhưng anh không nói cho Vân Chiêu biết mục đích của chuyến đi lần này, biết được sẽ gặp không ít nguy hiểm.

Lạ thật, xung quanh vẫn vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, đủ loại hình dạng người mối lái chào hàng nhưng bên người Chử Lan Xuyên như có một tấm ngăn tự nhiên ngăn cách hết thảy.

Không biết trong đám đông có ai kêu lên đầu tiên: “Trời mưa trời mưa…!”

Ông chủ ngay lập tức đứng thẳng lên tiếp tục hét lớn: “Mọi người đừng hoảng, bây giờ trời mưa hãy vào cửa hàng nhà chúng tôi ăn cơm giảm 50%, giảm 50% cho tất cả!”

Đầu óc buôn bán dùng vào chính lúc này.

Sự thật chứng minh, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ đổ mưa, chẳng qua lúc vừa ra ngoài thì vẫn còn nắng ráo.

Hạt mưa lạnh buốt thấm vào da thịt, cô rùng hết cả mình run rẩy nói với anh: “Bây giờ có lẽ em không về được…”

Phải rồi, khu vực gần Nhĩ Hải chỉ cần có mưa sẽ không chỉ mưa thoáng qua rồi tạnh, đường về đến khách sạn còn rất xa, trời mưa to thế này đi về cũng không an toàn.

Cách một màn mưa bụi mịt mờ, đám người đang xôn xao cũng dần mơ hồ thành phông nền, anh lại nắm lấy tay của cô, nắm rất chặt dẫn cô đi xuyên qua đám người đông nghịt.

Cô chạy đến độ thở không ra hơi, cũng là lúc đó mới giật mình nhận ra mình bị anh kéo chạy đi, lồng ngực cô phập phồng mãnh liệt như thể đang đuổi theo ánh sáng phía trước, cô không bao giờ từ chối.

May là tiệm mì cách nhà trọ khá gần, hai người chạy một đoạn đường ngắn tới tận cửa phòng mới dừng lại thở gấp, hạt mưa rơi mát rượi cả người.

Đèn trong phòng sáng lên, ấm áp sáng sủa đối lập hẳn với mây đen lũ lượt ngoài kia.

Cô tinh nghịch ngồi trên ghế rút vài tờ giấy ra lau nước mưa dính trên trán và cổ.

Mắc mưa kiểu này có thể bị cảm mạo nên Chử Lan Xuyên đun một ấm nước nóng sau đó vào phòng tắm chỉnh nhiệt độ nước.

Vân Chiêu để anh đi tắm trước sau đó cô kéo ghế ra ngồi bên cạnh cửa sổ.

Cô gái cầm một chiếc cốc giấy, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn từng tia khí nóng đang lởn vởn bên ngoài.

Mưa ở Đại Lý rơi vang trên mái gạch ngói, dù bây giờ không làm gì, yên tĩnh nghe tiếng mưa cũng là một cách hưởng thụ.

Lúc Chử Lan Xuyên bước ra còn mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng sạch sẽ, dây thắt eo cũng được buộc chặt.

Tỉ lệ cơ thể anh rất hoàn hảo, dường như cô có thể tưởng tượng ra dưới chiếc áo choàng tắm kia từng đường cong rõ ràng cùng cơ bắp cân đối.

Không có áo ngủ thừa cho cô nên Chử Lan Xuyên đành lấy một bộ áo ngắn tay quần dài trong hành lý ra để cô tắm xong thay.

Dù sao cũng không phải lần đầu mặc quần áo của Chử Lan Xuyên, Vân Chiêu cũng không khó chịu lắm, cô lấy một cái đũa quấn chặt mái tóc dài sau gáy rồi ôm quần áo bước vào phòng tắm.

Bên trong giỏ đựng quần áo đã không còn quần áo vừa thay ra, chắc hẳn sau khi anh tắm xong đã giặt sạch đống quần áo dính mồ hôi hòa với nước mưa.

Trước kia ở trường Cảnh sát anh đã sống cực kỳ có kỷ luật, thói quen sinh hoạt cũng tốt nên không khó nghĩ đến cảnh tượng trước mặt này.

Sau khi tốn cả nửa ngày trời ở trong phòng tắm Vân Chiêu mới lấy lại tinh thần, cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nguy hiểm.

Nhà trọ chỉ có một cái giường, không thể giống lần trước đến nhà anh, hai người có thể chia ra ngủ trên giường hoặc trên sô pha, lần này hai người phải cùng giường chung gối một đêm khiến tâm trạng cô như dùng nước ấm nấu ếch xanh.

Cô gái mặc áo ngắn tay của Chử Lan Xuyên, cả người như một con búp bê, còn là kiểu búp bê lén mặc quần áo của người lớn.

Vân Chiêu hít sâu một hơi, loại bỏ hết mấy suy nghĩ tạp nham trong đầu mình mới xoay nắm cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Dây thắt eo của Chử Lan Xuyên vừa còn buộc cẩn thận giờ đã tuột ra, tư thế anh đang tựa trên đầu giường khiến áo bung ra lộn xộn có thể lờ mờ nhìn thấy cơ bụng săn chắc.

Anh nửa tựa trên giường, đầu tiên anh lấy que diêm quẹt ra lửa sau đó đưa đầu thuốc vào nhìn ngọn lửa bốc cháy.

Cũng chán thật đấy, lúc anh tung nắm tiền ra chẳng may ném luôn cái bật lửa đi, may trong ngăn kéo tủ của khách sạn còn có hộp diêm, thân hộp màu nâu nhạt chắc đã dính nước bị ẩm phải quẹt mấy lần mới ra lửa.


Trong ánh sáng bập bùng này cô gái nhỏ bò lên giường, bò lên cái giường vốn dĩ chỉ có một mình anh ngủ.

Chử Lan Xuyên không hút thuốc, sợ cô thấy khó chịu bèn dập tắt luôn.

Vân Chiêu vén tấm chăn mỏng lên, hai tay ôm đầu gối cứ như thế ngồi yên lặng nghe tiếng mưa rơi vui tai ngoài cửa sổ.

“Em không nghĩ đến mùa hè ở Đại Lý mưa nhiều như vậy.” Cô quay đầu lẩm bẩm nói: “Hình như còn nhiều mưa hơn ở thành phố Giang.”

Hai thành phố cách xa nhau, trước khi đến đây Vân Chiêu vẫn luôn không thích thành phố Giang mưa nhiều, cũng không biết có phải do vận hạn hay không mà trời vốn đang nắng đẹp vừa đáp xuống đất lại biến thành mưa dầm liên miên.

Anh khép hờ mắt, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái liền mở mắt ra, ngừng một lát nói: “Thế thì các em ở Đại Lý chơi thêm mấy ngày, đừng để cái gì cũng chưa trải nghiệm đã về rồi.”

Vân Chiêu đáp: “Vâng, e là kiểu ham chơi như Tưởng Xảo cũng cảm thấy như thế, trông bạn ấy mấy ngày này có vẻ sắp nghẹn chết rồi.”

Chử Lan Xuyên cười khẽ, suy nghĩ của cô gái thường khó nắm bắt, tính cô tùy hứng, chỉ cần là chuyện không chạm đến nguyên tắc thì lựa chọn thế nào cũng không quan trọng.

Người khác thì coi chuyến du lịch này như một kỳ nghỉ hè, tính ra có Vân Chiêu lại coi như đang đi nghỉ ngơi giải khuây.

Cửa sổ chưa đóng chặt, có tiếng hát văng vẳng vào trong phòng.

Hát bài dân ca địa phương, giọng nữ cao cất tiếng ngâm: “Vầng trăng nhô lên sáng vằng vặc…”

Giọng ca không ngừng vang lên: “Một trận gió mát thổi lên dốc, người liệu có nghe thấy tiếng em gái gọi anh trai…”

Làn dân ca dạt dào tình cảm ngân nga vang vọng, tuy đã phá vỡ cái buồn tẻ của ngày mưa nhưng cũng thêm phần mờ ám.

Trời đổ mưa, theo lý thuyết sẽ không có trăng sáng nhưng cô lại thấy người đàn ông đang đắm mình trong ánh trăng, khuôn mặt tràn ngập nét dịu dàng.

Cô ngồi quỳ thẳng lưng, không chịu nổi chen một chân vào giữa hai chân anh, có lẽ do quá gầy nên quần của anh được cô mặc trên người trông như hai ống quần trống không.

Chử Lan Xuyên đỡ cô, nào còn dáng vẻ nhắm mắt mệt mỏi như vừa rồi, rõ ràng sắc mặt anh vô cùng hồng hào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng nói anh mát lạnh như dòng suối, lặp lại lời bài dân ca: “Người liệu có nghe thấy tiếng em gái gọi anh trai…”

Chử Lan Xuyên không thể hát câu này, anh chỉ nói thôi nhưng lại khiến câu nói trong trường hợp này có ý nghĩa riêng.

Sự việc xảy ra tiếp theo chỉ trong nháy mắt nhanh như chớp, ngón tay lành lạnh của anh lướt qua nơi no đủ vượt qua vùng đất gồ ghề dừng ở trước vỏ sò đang đóng chặt.

Đó là vườn hoa hồng chưa có người nào chạm vào, câu dẫn người đến hái, mê hoặc người đắm mình trong đó, có lẽ sức mạnh kiểu này có thể khiến Satan biến thành thiên thần sa ngã.

Anh không có một động tác thừa thãi nào nhưng Vân Chiêu biết lòng cô như chìm xuống sâu hơn, thậm chí cô căng thẳng đến khô cả cổ họng, thời gian trôi đi như dấy lên ngọn lửa thiêu đốt khiến tim cô hoảng loạn.

Người liệu có nghe thấy tiếng em gái gọi anh trai?

Vân Chiêu hiểu, nếu mình mà không gọi chỉ sợ là sẽ bốc lửa mất.

Thiếu nữ chỉ đành chậm chạp lầm bầm: “Anh trai…”

Vân Chiêu không biết mỗi lần cô gọi “anh trai” là suy nghĩ của người đàn ông lại quẩn quanh bên bờ vực không thể kiềm chế.

Đôi mắt của anh như được nước mưa rửa tội, từng tia sáng trong veo gợn lên, không còn giữ được vẻ thanh tâm quả dục.
(*Thanh tâm: Giữ tấm lòng trong sáng, không làm điều xấu, không tranh giành đoạt lợi. Theo Phật giáo, để thanh tâm thì cần quả dục: Ít ham muốn, bỏ bớt lòng ham muốn. Tham khảo: https://vandieuhay.net/thanh-tam-qua-duc-la-khoi-nguon-cua-phu-quy-binh-an.html?amp)

Cô như đang hiến dâng chủ động tiến lên trước, gần như có thể nói là không có trình tự quy tắc gì.

Anh cảm giác nhiệt độ từ hốc mắt chuyển xuống yết hầu, tra tấn toàn bộ tâm tính và sức kiên nhẫn của anh từng chút một.

Tiêu hao hết sức kiên nhẫn xong Vân Chiêu đón nhận một đợt phản công, mạnh mẽ, trực tiếp, mà cô như con thuyền nhỏ lắc lư không hề có sức lực để chống đỡ.

Anh là người nắm quyền khống chế, giọng nói mê hoặc khiến người ta không thể chống lại: “Gọi lần nữa…”

Ban đầu cô không tình nguyện nhưng về sau lại khóc nức nở gấp gáp kêu lên: “Anh trai ơi, anh trai…”

Cho đến khi giữa cổ nổi lên vô số vết đỏ cô mới được thả.

Chử Lan Xuyên nhìn cả mảng màu sắc yêu kiều kia mới khá hài lòng nói: “Trước giờ ở trước mặt em anh không phải là chính nhân quân tử.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương