Thành phố Giang về đêm không còn oi bức như ban sáng, cây cối sum sê, lá cây xào xạc kêu, thi thoảng còn có cơn gió ấm thổi qua.

Sau khi xác nhận xong vị trí, chiếc Rolls-Royce Phantom dừng ngay trước bãi đỗ xe của câu lạc bộ tư nhân.

Dưới trần xe đầy sao, Đàm Yếm đang mở cuộc họp video với các lãnh đạo cấp cao trong công ty, hắn vuốt ve đường thêu hình lá liễu trên ống tay áo, giọng nói lạnh như băng: “Soạn lại hồ sơ dự thầu trước buổi đấu thầu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quản gia mở hộp trang sức lấy chiếc ghim cài cà vạt mà Đàm Yếm giao phó ra.

Nói thật ông cảm thấy rất kỳ lạ, bởi trước giờ Đàm Yếm không thích bị ràng buộc, càng không nói đến loại ghim cài cà vạt này sẽ khiến cà vạt thắt chặt hơn.

Nhưng người ông hầu hạ lại là Đàm Yếm, nghĩ lại thì điều gì cũng không kỳ lạ nữa.

Đàm Yếm vừa cài ghim lên vừa chăm chú nhìn màn hình LCD, chỉ thấy mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty hai mặt nhìn nhau liền hiểu mấy người này lại không rõ ý của hắn.

“Đàm tổng, ngài xem phương hướng sửa đổi của hồ sơ dự thầu này…”

“Ảnh trong hồ sơ dự thầu của mấy ông toàn in đen trắng, sau khi làm lại gửi một bản cho tôi, toàn bộ ảnh đổi thành in màu.”

Sự nghiêm khắc trong công việc của Đàm Yếm khiến mọi người nể phục, sau khi mấy lãnh đạo cấp cao gật đầu đồng ý hắn liền tắt cuộc họp video trên màn hình LCD đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay hắn đến hội sở tư nhân bàn một vụ làm ăn khá lớn, cũng là một “khúc xương cứng” khó gặm, đối phương có quan hệ rất tốt với Caesar, dường như không hề chịu lép vế trước nhị công tử họ Đàm mượn cơ hội giành quyền lực sau tang lễ của lão thái thái, cho rằng “huyết thống không chính quy” e là sẽ khó đào tạo.

Đàm Yếm bước đi không nhanh cũng không chậm trên hành lang, đến trước cửa phòng bao có phục vụ mở cửa cho hắn, cung kính chào: “Đàm tiên sinh ạ.”

Người tổ chức lần này không phải là Đàm Yếm nhưng hắn vừa xuất hiện tất cả khách khứa có mặt đều tự giác đứng dậy, rất có mắt nhìn dành vị trí cao nhất ở chính giữa cho hắn.

Đàm Yếm ngồi xuống xong cũng không lộ ra vẻ mặt gì khác, dáng vẻ cao ngạo lạnh nhạt nghe hai bên trò chuyện, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý kiến.

Ai ai cũng biết Nhị công tử nhà họ Đàm này là một cái ấm thuốc nên đều ngầm thừa nhận việc hắn không uống rượu khi dự tiệc.

Đến khi nhắc đến người bạn gái nổi tiếng trên mạng của Triệu Khải Nam không khí trên bàn tiệc mới trở nên buông thả.

“Mới mười bảy tuổi, còn chưa vị thành niên, cũng không sợ bị nghiệp quật hả.”

“Triệu tổng bị câu mất hồn phách rồi, mười bảy thì sao chứ, vẫn có bản lĩnh lớn…”


Triệu Khải Nam là người đứng ra tổ chức bữa tiệc lần này và cũng là đối tượng Đàm Yếm cần hợp tác cùng, sở thích đặc biệt này của hắn có thể nói không khác gì so với Caesar.

Không biết ai mở lời thu hút sự chú ý của mọi người: “Nghe nói Đàm tổng còn có một cô em gái nữa, hình như cũng mười bảy tuổi thì phải?”

Đang nhắc tới Đàm Thính.

Đàm Yếm xoay cái nhẫn quanh ngón tay mình, nhẫn làm từ ngọc thuần khiết, vẻ mặt hắn âm u khó dò khiến bầu không khí ồn ào bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.

“Sao thế…? Không nói tiếp à?” Gân xanh nổi trên mu bàn tay hắn, ngoài mặt thì sóng yên biển lặng nhưng có thể là điềm báo cho cơn bão tố.

“Chuyện làm ăn phải tránh hại tìm lợi là điều ai cũng hiểu. Cô em gái của tôi cũng không phải danh chính ngôn thuận gì, bây giờ cũng mang họ Đàm, chỉ cần họ của tôi vẫn là họ Đàm thì Đàm thị sẽ không bị người ta nói ra nói vào.”

Lời này có thể nói có sức ảnh hưởng cực lớn, ý muốn nhắc Triệu Khải Nam phải biết xem tình thế bây giờ ra sao, xem Đàm thị giờ đã thay đổi thế nào.

Quả nhiên Triệu Khải Nam vừa còn đang cầm điện thoại gửi tin nhắn liền đơ một lát rồi cười ha hả nịnh nọt: “Anh Đàm có tài thật đấy, chắc sắp trúng thầu hạng mục mới rồi nhỉ.”

Đàm Yếm ung dung đâm đúng chỗ hiểm: “Nghe nói dạo này bên tài chính của anh Triệu xảy ra chút vấn đề, nhìn anh bây giờ bình thản thế này chắc cũng không nghiêm trọng lắm nhỉ.”



Đến cuối bữa tiệc mới bàn bạc được phần nào mối hợp tác cùng Triệu Khải Nam, Đàm Yếm không thích nán lại trong khung cảnh ồn ào liền một mình bước ra khỏi phòng bao.

Sau khi lên xe mặt hắn vẫn lạnh như băng: “Dạo này Caesar ra sao rồi?”

Ai ai cũng biết trong cuộc chiến nội bộ của Đàm thị, Đàm Yếm thành công nắm quyền mà Caesar đã gần như bị giam lỏng tại biệt thự, phen này Nhị công tử nhà họ Đàm quyết tâm trả thù đây.

Quản gia biết gì báo cáo nấy: “Không có hành động gì lớn, nhưng mấy cấp dưới của cậu ấy không an phận, hình như…”

Mặt hắn thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn quả quyết hỏi tiếp: “Hình như làm sao?”

“Hình như bắn trúng một cảnh sát truy lùng ma túy.” Quản gia nuốt một ngụm nước bọt: “Bắn cảnh sát là án tử hình, Đàm thiếu xem chuyện này phải xử lý như thế nào ạ?”

Trong lòng Đàm Yếm nặng nề, hắn nhíu chặt lông mày: “Bây giờ tên cảnh sát kia đang ở đâu?”

Quản gia định nói gì đó, cuối cùng lại nơm nớp lo sợ khai báo hết tình hình thực tế: “Đang nghỉ ngơi dưỡng sức trong bệnh viện nhưng đã bị bắt cóc, hình như là ý của Caesar.”


Màn đêm dần phủ xuống, Đàm Yếm ra lệnh: “Quay đầu xe, phải tìm bằng được cảnh sát kia.”

Sắc trời xanh đen lẫn lộn, phong cảnh bên đường nối thành hàng dài bị bỏ lại phía sau.

Vân Chiêu không nhìn thấy mây trôi trên trời, cô chỉ biết nắm thật chặt ghế ngồi, bên tai là tiếng gió rít gào.

Chử Lan Xuyên đuổi theo cả quãng đường, nhưng không may bây giờ đang là giờ cao điểm, đường xá cực kỳ hỗn loạn.

Lách qua vành đai cao tốc, chiếc xe phía trước rõ ràng đã nhận ra Chử Lan Xuyên đang đuổi theo liền nhấn chân ga phóng vọt đi, định chạy thoát vào đường nhỏ.

Người trên xe bị đuổi tới bước đường cùng liền bắt đầu nổ súng, tiếng nổ vang vọng bên tai.

Vân Chiêu giật nảy mình, tai cô như ù đi.

Mùi hương gỗ thông thoang thoảng bên mũi, Chử Lan Xuyên xoa vành tai cô thì thầm: “Bịt kín lỗ tai lại.”

Cô gật đầu, trong lòng phập phồng thấp thỏm như rơi vào hang động không thấy đáy.

Nhưng Vân Chiêu biết Chử Lan Xuyên đang truy đuổi đám tội phạm hung hiểm tàn ác, cô không thể sợ hãi, càng không thể để anh phân tâm lo lắng ngay lúc này.

Cùng lúc đó, Chử Lan Xuyên cũng nổ súng, cửa kính sau của chiếc xe trước mặt nát vụn, người trên xe nháo nhác.

Anh giữ cò súng, giọng nói bình tĩnh: “Cảnh sát đây, không được cử động...”

Tạ Chiêu hẳn đang ở trên chiếc xe kia, anh ấy đang trong quá trình hồi phục nên tùy lúc có thể tỉnh lại, trong tay anh còn giữ tình báo quan trọng nhất liên quan tới bọn buôn lậu ma túy.

Tên tóc vàng đang lái xe chửi tục một câu rồi liếc mắt ra hiệu cho tên đồng bọn ngồi cạnh, ý là cứ xuống trước đi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

Chử Lan Xuyên vặn chéo tay của tên kia giữ ở sau lưng, súng đặt ngay bên trán hắn ta, anh nghiêm nghị nói: “Mở cốp xe, giao Tạ Chiêu ra đây.”

Tên tóc vàng mồm mép nhanh nhảu nói: “Anh cảnh sát này, anh đang nói đến Tạ Chiêu nào vậy…? Chúng tôi làm ăn nhỏ mà thôi.”

Anh chặn ngang cổ tên tóc vàng khiến hắn quay mặt nhìn thẳng mình: “Mang theo cả súng ống, các cậu đang làm ăn gì?”


“Súng này chúng tôi nhặt được, người ta vứt đi thì chúng tôi nhặt về buôn bán, đồng chí cảnh sát đừng làm hại người dân vô tội!”

Ánh mắt Chử Lan Xuyên sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi nói lần cuối cùng, mở cốp xe ra.”

Vân Chiêu cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh chưa từng có, cô biết Chử Lan Xuyên đang lấy ít địch nhiều, bên cảnh sát cứu viện còn chưa tới, bây giờ anh chỉ đành lấy sức một người chọi lại với cả đám kia.

Chử Lan Xuyên đi đến trước cốp xe, không ngờ tên tóc vàng lại móc một con dao trong túi ra định đâm về phía trước.

Chử Lan Xuyên phản ứng nhanh, anh đá bay con dao kia đi, một tiếng “bịch” vang lên.

Lúc hai người đang giằng co, mấy tên còn lại đã mở cửa xe phía sau, xem chừng định liều một phen.

Trái tim Vân Chiêu bỗng siết chặt, rốt cuộc bọn kia định lên xe làm gì?

“Anh ơi, trong này còn một cô gái đang ngồi, hình như là một con bé mù….”

“Cứ xử lý thằng cớm kia trước đã, con bé này mà bán đi chưa biết chừng còn kiếm được cả khoản lớn.”

Ban đầu xe lùi về sau vài mét, sau đó nhấn mạnh chân ga, tên đang cầm lái cắn chặt răng ra quyết định độc ác: “Xem ông đây đâm chết mày!”

Vân Chiêu không có thời gian suy nghĩ chu đáo, huống chi còn liên quan đến tính mạng của Chử Lan Xuyên, cô liền bổ nhào sang cắn chặt tay của tên kia khiến hắn bị đau phải buông vô lăng ra, đầu cô đập vào cửa xe vẫn không chịu nhả ra.

Tên tóc vàng căn bản không phải đối thủ của Chử Lan Xuyên, sau hai ba đòn đã bị hạ gục, hắn ta quỳ trên mặt đất không đứng lên nổi.

Sau lưng vang lên tiếng lốp xe quẹt trên mặt đất, thân xe rung lắc dữ dội, Vân Chiêu vẫn đang ở trên xe.

Nghĩ đến đây điểm yếu của anh dường như càng đau hơn.

Nhưng Chử Lan Xuyên đã trải qua bao sóng to gió lớn, anh rút chìa khóa xe trong túi tên tóc vàng rồi cắn răng nhấn mạnh chân ga, thân xe xinh đẹp lao vút đi bốc lên một đám khói bụi.

Một tay anh giữ tay lái, tay kia giơ súng lên bắn mấy phát liên tiếp.

Do xe không ổn định nên Vân Chiêu bị lắc lư đến buồn nôn, mắt cô đã mờ cả đi nhưng sau tiếng súng xe đã dừng lại, tránh khỏi bị lật đổ xuống bờ ruộng cách đó mấy mét, tên bắt cóc trong xe kêu gào thảm thiết.

Trên cà vạt dính đầy máu, cô không cởi ra nhưng hai tay đã dính đầy thứ nhơm nhớp.

Cái này làm cô nhớ đến lúc Trương Trình Linh và Dương Khánh chết, lúc đó máu cũng nhiều như vậy.

Vân Chiêu đau khổ cuộn tròn người, cả người cô như rơi vào hồ băng lạnh giá sinh ra ảo giác miên man, rơi vào cơn ác mộng sâu thẳm.

Nhưng có hơi ấm bao quanh cô.


Chử Lan Xuyên giống như năm năm trước dịu dàng bế cô lên, một tay anh cởi chiếc cà vạt thẫm máu, hết lần này đến lần khác an ủi cô: “Không sao đâu Chiêu Chiêu…”

Cuối cùng đội cảnh sát của ông Phùng Thường Thư điều tới cũng đuổi kịp, tiếng còi cảnh sát réo dài vang vọng mấy dặm đường.

Phùng Thường Thư chỉ huy hiện trường: “Để trống một xe chở Tạ Chiêu về bệnh viện, cử thêm người trông coi, những người khác ở lại rà soát hiện trường, áp giải nghi phạm lên xe cảnh sát.”

Mấy giọt mưa lả tả rơi xuống bả vai của Chử Lan Xuyên, thấm vào lớp vải của Cảnh phục.

Anh bước ra từ trong mớ hỗn loạn, dáng người thẳng tắp như cây trúc, giữ vững tư thái hiên ngang.

Để bước đi dưới ánh mắt của mọi người* trái tim này ít nhất cần có sự cháy bỏng sục sôi hướng về ánh sáng vĩnh hằng.
(*Nguyên văn: Thanh thiên bạch nhật: Ban ngày ban mặt, ai cũng chú ý đến.)

Cô gái còn đang run rẩy, mưa bụi đọng trên hàng mi, cô mở mắt ra liền thấy đáy mắt mờ mịt hơi nước nhưng Vân Chiêu không khóc, cô chỉ càng thêm yên lòng sau khi sống sót sau tai nạn.

Nếu để cho cô lựa chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ liều mạng nhào tới để chứng minh rằng cô cũng đã trưởng thành, có thể bảo vệ anh.

Bảo vệ Chử Lan Xuyên cũng là bảo vệ chính nghĩa và vinh quang.

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, anh vuốt ve vành tai của cô gái, ánh mắt nhìn xuống hàng mi ẩm ướt của cô.

Vân Chiêu cất tiếng hỏi thăm: “Chúng ta an toàn rồi phải không?”

Chử Lan Xuyên chào kiểu quân đội với cô, sau đó cong môi nói: “Ừ, chúng ta đã an toàn rồi.”

“Mấy người kia…” Vân Chiêu khó khăn nói: “Bọn họ chảy rất nhiều máu.”

Chử Lan Xuyên bước đi trong mưa gió dẫn cô gái đến trước xe cảnh sát mới nhìn thấy Đàm Yếm đang đứng dưới tán ô đen cách đó không xa.

Chử Lan Xuyên lạnh nhạt nói: “Anh chỉ hủy đi một cánh tay của chúng thôi.”

Anh cầm tay của cô gái lên, Vân Chiêu cảm nhận được nhịp tim đập trong lồng ngực của anh cũng đập nhanh giống cô.

Cô ngước mắt, giơ tay lau những giọt nước mưa trên trán anh: “Bây giờ anh đang nghĩ gì?”

Anh chỉ nói: “Vân Chiêu.”

Cô gái tưởng anh đang gọi mình, không hiểu hỏi lại: “Hả?”

Chử Lan Xuyên đứng ngay trước mặt Đàm Yếm, đôi môi mềm mại của anh dán lên mu bàn tay của cô, sau khi đặt một nụ hôn thành kính lên liền xác nhận lại: “Anh đang nghĩ về em.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương